Người chồng mặt lạnh đang chuyên tâm lái xe đột nhiên lớn tiếng: “Thiên Dục!”

“Dạ.” Nghe cha mắng, Thiên Dục lí nhí dạ rồi chôn gương mặt nhỏ trong ngực mẹ, không nói thêm gì nữa.

Hạ An An nhìn con trai bĩu môi vẻ oan ức nép vào ngực mình, chợt cảm thấy xót ruột. Dù câu hỏi của Thiên Dục khiến cô có chút lúng túng nhưng không có nghĩa là cô sẽ như người nào đó, quát bảo bối của mình như vậy.

Nghĩ xong, Hạ An An hung hăng nhìn anh: “Sao anh lại hung dữ với con?”

Người nào đó sắc mặt không chút thay đổi, tiếp tục lái xe, không đáp lời nào.

Nhóc con Thiên Dục cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào ngực Hạ An An, buồn bực nói: “Papi xấu lắm.”

Cô còn đang tưởng nhóc con buồn vì bị cha mắng, không ngờ cậu nhóc lại bồi thêm một câu: “Không chịu hôn mami.”

Sặc …

Không khí trên xe càng trở nên ngại ngùng, nhưng người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đang ngồi trên ghế lái kia vẫn hết sức chăm chú tập trung chuyên môn, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc họ một cái.

Hạ An An ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Hoắc Minh Hiên lái xe rất êm, Hạ An An thoải mái ngồi trên xe, thiêm thiếp ngủ.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy chuông điện thoại của Hoắc Minh Hiên vang lên. Không gian trên xe vô cùng yên tĩnh, nên sau khi Hoắc Minh Hiên tiếp điện thoại, cô có thể nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia rất rõ ràng: “Anh Hiên.”

Hạ An An lập tức tỉnh giấc.

Âm thanh ẽo ợt kêu một tiếng “anh Hiên” này, ngoài Liên Cẩm ra thì còn ai nữa?

Cô nhìn về phía Hoắc Minh Hiên, gương mặt anh vẫn lạnh lẽo như cũ, chỉ có đôi chân mày khẽ nheo lại, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”

“Em đã tìm được chỗ ở rồi, nhưng đồ đạc nhiều quá. Anh có thể đến giúp em mang hành lí vào không?” Giọng nói của Liên Cẩm yếu ớt, mềm oặt như một chú thỏ con tội nghiệp đang chờ chủ đến. Hạ An An dù chỉ nghe được từ xa nhưng vẫn không khỏi nổi da gà.

“Tôi có việc bận, để tôi nhờ cậu Lý giúp cô.”

“Anh Hiên …” Dường như sợ anh cúp máy, cô ta vội kêu lên một tiếng.

Hoắc Minh Hiên không đáp, chờ cô ta tiếp tục nói.

Thấy anh có vẻ không vui, Liên Cẩm bèn lên tiếng: “Vì chị An An sao? Chị không thích em, vì vậy nên anh mới không muốn giúp em có phải không? Không sao, nếu thế em cũng không làm khó anh nữa, em tự làm cũng được.”

Hạ An An thầm tưởng tượng, lúc này Liên Cẩm hẳn đang trưng ra bộ dạng oan ức, nước mắt lã chã. Người không biết còn tưởng cô thật sự khi dễ cô ta.

Đúng là giỏi bày trò, chỉ cần hai ba câu mà cô ta đã có thể miêu tả một sự việc chẳng đầu đuôi một cách vô cùng rõ ràng. Ý của cô ta chính là, cô ta là người hiểu chuyện, dù hành lí rất nhiều nhưng vẫn cố gắng dùng sức lực yếu đuối của mình tự làm, không muốn phiền tới anh Hiên.

Lúc này, nếu Hạ An An muốn giữ hình tượng vợ hiền, tất nhiên phải rộng lượng để chồng đi giúp cô ta.

Liên Cẩm này, cô đúng là đã xem thường cô ta rồi.

“Tôi không giúp vì thật sự có việc bận. Còn An An, cô ấy chẳng có vấn đề gì cả, An An không phải người rảnh rỗi đến nỗi đi ghét người không có sức uy hiếp với mình. Chuyện đó là do cô tự nghĩ ra mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nói sẽ bỏ mặc cô, tôi đã nói sẽ nhờ cậu Lý đến giúp. Nếu cô nghĩ cậu Lý không giúp được, muốn tự mình làm thì tôi cũng không ép.”

Hạ An An trưng vẻ mặt không thể tin được nhìn Hoắc Minh Hiên. Theo như những gì cô từng biết, đàn ông khi đối mặt với người con gái yếu đuối mong cầu giúp đỡ như Liên Cẩm thì đều không cưỡng lại được. Dù Hoắc Minh Hiên vốn là người cố chấp, nhưng trước vẻ vừa yếu đuối vừa cứng cỏi, buông ra câu “Không sao, anh đi đi” của cô ta, anh lại có thể cự tuyệt một cách không hề khách sáo như thế.

Hạ An An chợt tưởng tượng ra vẻ mặt khó chịu như ăn phải ruồi của Liên Cẩm.

Quả nhiên, đầu dây điện thoại bên kia lập tức rơi vào yên lặng.

“Còn việc gì không? Nếu không có việc gì khác … ”

“Đợi chút!”

Hoắc Minh Hiên đang định tắt điện thoại, chợt dừng lại, lên tiếng: “Cô nói đi.”

“Anh Hiên, em không có ý khác. Anh đừng hiểu lầm. Nếu anh bận, có thể nhờ anh Lý đến giúp em cũng được.”

“Ừ.” Dứt lời, anh lập tức cúp máy.

Không biết vì sao, Hạ An An cảm thấy rất đỗi thoải mái trong lòng. Dù chồng cô quả thật có hơi vô tình một chút, nhưng lúc này đối mặt với sự vô tình của anh, cô lại thấy đáng yêu.

Sau khi tắt điện thoại, Hoắc Minh Hiên lại chuyên tâm lái xe như cũ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt phấn khích của cô. Hạ an An nhìn anh hồi lâu, thấy anh chẳng có phản ứng gì, chợt có chút buồn bực.

Anh sao nỡ vô tình với cả em vậy chứ, em là vợ anh đấy.

Gương mặt ai đó vẫn lạnh lùng lái xe như cũ.

Được rồi, Hạ An An đau lòng chấp nhận, đúng là cô không có sức quyến rũ.

Hạ An An ôm chặt bảo bối nhỏ đang nằm trong ngực, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu, nhỏ giọng nói: “Cha con đúng là đồ không tim.”

Cái miệng nhỏ của Thiên Dục đột nhiên mấp máy, mơ màng vươn cánh tay qua cổ cô, nhõng nhẽo lên tiếng: “Mami, ôm con một cái.”

Đã ngủ rồi còn mớ đòi ôm một cái, tính tình bám mẹ như vậy thật không biết giống ai nữa. Nhìn gương mặt của người chồng lạnh lùng, cô thì thầm: “Chắc chắn không phải giống anh.”

Ba người nhà Hạ An An cuối cùng cũng tiến vào đại lộ Kim Sơn ở thành phố Lô Thủy, đây là khu biệt thự ở ngoại ô thành phố. Nơi này có đến hàng trăm biệt thự to nhỏ, dù chưa thể so sánh với khu nhà quý tộc ở Lâm Giang nhưng cũng có thể coi như là nơi tập hợp của các gia đình danh giá.

Phong cảnh ở đường Kim Sơn rất đẹp, hai bên đường là những tảng đá lớn ven rừng. Theo con đường đi lên, xuyên qua những khe hở trong rừng cây, có thể thấy căn biệt thự lộng lẫy ẩn giấu.

Lúc về đến nhà đã 4 giờ chiều, dì giúp việc biết họ đi đường dài đói bụng nên đã sớm chuẩn bị cơm.

Thiên Dục vừa về tới nhà thì tỉnh giấc. Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, nhưng vì mới tỉnh ngủ nên nhóc con kia vẻ mặt còn mơ màng, hai má đỏ bừng, như táo vừa mới hái xuống, cực kì đáng yêu.

“Papi, tối nay con cùng mami ngủ, papi có ngủ chung không?” Đôi mắt to của Thiên Dục chờ mong nhìn cha, giọng nói lộ vẻ mơ màng mới tỉnh.

Hạ An An vùi đầu ăn cơm, vờ như không nghe gì hết. Thật ra, cô có chút trông đợi vào đáp án của anh. Nếu anh đồng ý với Thiên Dục, nghĩa là vẫn còn muốn ở bên cô.

“Hôm nay cha có việc bận.” Hay nói cách khác là anh không có thời gian ngủ chung cùng họ.

Mà anh thực ra đúng là có việc bận. Hai ngày nay vì về nhà tổ, việc trong công ty bị trì hoãn không ít. Anh vốn cũng mong có thể gần vợ một chút, nhưng công việc lần này rất quan trọng.

Nghe câu trả lời của anh, trong lòng Hạ An An cảm thấy mất mát vô cùng, thầm nghĩ bản thân không có sức quyến rũ nên chồng mới không thèm để ý tới. Anh hoàn toàn không muốn thân thiết với cô, quả nhiên anh nhẫn nhịn lâu nay, chỉ vì cảm thấy tội lỗi chứ không phải vì thích cô.

Cảm giác mất mát này dai dẳng bám theo Hạ An An đến tận sáng hôm sau.

Làm bữa sáng cho hai cha con, tiễn họ ra cửa xong, Hạ An An phiền muộn đi lên lầu, tự quan sát dáng mình trong gương. Người xưa nói rất đúng, “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”. Chưa kể, ngoại hình của cô lại không hề tệ chút nào, chỉ cần chịu khó trang điểm một chút nhất định sẽ lộng lẫy rạng ngời.

Vết thương trên trán đã lành, chỉ còn để lại chút sẹo, dặm thêm phấn là có thể che đi được. Cô chia tóc ra hai phần sau ót, bện thành hình xương cá. Sau đó, cô trang điểm gương mặt một chút rồi lấy một chiếc váy ôm mặc vào. Nhìn người trong gương sáng sủa, rực rỡ hẳn lên, Hạ An An không nhịn được mà cảm thán, mình thật quá đẹp.

Ngày đó tại Hoắc gia, cô cẩn thận để ý thấy, Hoắc Minh Hiên rất thích ăn miến xào và thịt kho cô làm. Vậy nên, giữa trưa, cô liền làm những bốn món mặn và một món canh cho anh.

Trước giờ ăn cơm, cô gọi điện thoại cho Hoắc Minh Hiên một tiếng. Kết hôn đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh nên không khỏi thấp thỏm.

Hoắc Minh Hiên đang kiểm tra báo cáo trong phòng làm việc. Bình thường, khi anh làm việc, không ai dám đến quấy rầy. Nếu là việc của công ty thì cứ trực tiếp liên lạc trợ lý là được. Do đó, khi chuông điện thoại vang lên, Hoắc Minh Hiên cau mày lại, định nhấn từ chối, không nghĩ rằng trên màn hình hiện lên chữ ” Vợ “.

Ngay khoảnh khắc đó, anh liền vội vàng cầm điện thoại lên nghe, chỉ sợ nếu chậm một chút thì đối phương sẽ tắt máy.

“Alo?” Tâm tình như vậy nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh băng như cũ.

Hạ An An khôi phục lại vẻ bình thường, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Thật xin lỗi, quấy rầy anh làm việc.”

“Có chuyện gì?” Giọng nói lãnh đạm của anh càng khiến Hạ An An thấp thỏm.

Vì vậy, mang thanh âm không khỏi có chút chán nản, cô nói tiếp: “À … Em có làm mấy món anh thích, định mang đến cho anh. Nhưng nếu anh bận quá thì thôi vậy.”

Thấy đối phương im lặng một hồi, đang lúc Hạ An An nghĩ rằng anh có việc bận nên không thèm để ý tới mình thì Hoắc Minh Hiên lên tiếng: “Công ty Lam Diệu nằm ở năm tầng cao nhất của cao ốc Thời Đại. Phòng làm việc của anh ở bộ phận kĩ thuật, tầng trên cùng. Em đi đường cẩn thận một chút, trước cửa nhà có ngã rẽ, nơi đó có trạm chờ có thể bắt taxi.”