Hạ An An nhớ rõ, ở đời trước, công ty Lam Diệu của Hoắc Minh Hiên tọa lạc tại một cao ốc thương mại sầm uất ở quảng trường X. Nhưng năm Lam Diệu chuyển đến quảng trường này là năm 2018, còn bây giờ chỉ mới là năm 2015. Chắc Lam Diệu vẫn chưa lớn mạnh đến mức đó?

Có điều, lúc này đứng trước cao ốc Thời Đại, ngước nhìn kiến trúc hùng vĩ cao không thấy đỉnh này, cô há hốc kinh ngạc. Nghĩ đến chồng mình đang làm việc tại tầng nhà trên cùng kia, cô chợt không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.

Hạ An An cầm theo hộp đựng cơm vào thang máy. Giờ này đang là giờ nghỉ trưa, nên trong cao ốc rất vắng vẻ. Trong thang máy, trừ cô ra chỉ có một nam thanh niên khác. Sau khi tiến vào thang máy, cô phát hiện thanh niên kia nhìn mình rất khác thường, thầm phập phồng lo lắng không biết có phải xui xẻo gặp ngay một tên biến thái không.

"Em là... Hạ An An phải không?" Đúng lúc Hạ An An đang lo lắng đề phòng, người thanh niên đột nhiên hỏi.

Hạ An An lập tức hoảng hốt, quay đầu nhìn lại. Quan sát dáng vẻ thanh niên này, trên người mặc đồ Âu, còn cầm theo túi đựng giấy tờ, khuôn mặt sáng sủa, không giống như người xấu.

Dù vậy, Hạ An An chưa vội trả lời, chỉ nghi hoặc hỏi lại: "Anh là...? "

Nam thanh niên cười cười: "Xem ra em thật sự không nhớ anh. Lúc *Hiên đại và em kết hôn, anh cũng có đến dự. Anh tên Trương Trạch Khải, là bạn cùng phòng với Hiên đại."

*Hiên đại là cách gọi thân mật của người trong công ty và bạn bè với Hoắc Minh Hiên. Mình xin phép giữ nguyên.

Hiên đại? Hoắc Minh Hiên?

Nghĩ lại những gì mới nghi oan cho anh ta, Hạ An An chợt có chút xấu hổ: "Thật có lỗi, anh Trương. Do đột ngột quá nên em không nhận ra anh."

Trương Trạch Khải lịch sự cười, ý muốn nói không vấn đề gì. Ánh mắt rơi vào hộp đựng cơm trên tay cô, anh ý tứ hỏi: "Em tới đưa cơm cho Hiên đại à?"

Hạ An An gật đầu, nhận ra tia kinh ngạc trong mắt Trương Trạch Khải. Cô có thể hiểu được phản ứng này, dù sao mới cách đây không lâu, quan hệ giữa "cô" và Hoắc Minh Hiên chẳng mấy tốt đẹp.

Tuy kinh ngạc là vậy nhưng Trương Trạch Khải cũng không thắc mắc gì nữa. Lúc thang máy dừng, anh hướng về phía cô, nói: "Anh còn việc phải đến bộ phận tài vụ. Phòng làm việc của Hiên đại ở tầng trên cùng, thuộc bộ phận kĩ thuật. Em cứ lên đó sẽ có người ra tiếp đón em."

Hạ An An cảm ơn anh xong, Trương Trạch Khải nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy rồi rời đi.

Đến tầng trên cùng, cửa thang máy vừa mở ra, hàng chữ "Bộ Phận Kĩ Thuật" liền đập ngay vào mắt. Hạ An An hít sâu vài cái, bước tới gõ cửa: "Chào mọi người, xin hỏi anh Hoắc Minh Hiên ở trong này có phải không?"

Mấy tay mê game ở bộ phận kĩ thuật vừa thấy Hạ An An xuất hiện ở cửa, hai cặp mắt lập tức sáng rỡ. Người con gái trước mặt có mái tóc dài như lụa được thắt gọn gàng sau ót, để lộ cái trán đầy đặn. Dù không có khuôn mặt V-line đang thịnh hành, nhưng gương mặt tròn đáng yêu phối hợp với ngũ quan xinh xắn, dáng người mảnh mai, cao ráo của cô cũng đủ để khiến họ tôn lên làm nữ thần.

Hạ An An thấy mấy cặp mắt nhìn mình chằm chằm không trả lời, bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: "Tôi tìm Hoắc Minh Hiên, xin hỏi anh ấy có đây không?"

"Chị tìm Hoắc lão đại của chúng tôi sao?" Người đang nói là một cậu thanh niên trông khá hoạt bát, nhìn qua chỉ có vẻ chừng hai mươi tuổi, nụ cười có chút ngây ngô: "Phòng làm việc của anh ấy ở bên trong, chị cứ vào là được."

Hạ An An nói cảm ơn rồi đi thẳng vào, trên đường đi cô nhận được không ít ánh mắt như hổ như sói của các nhân viên kĩ thuật.

Hạ An An: "=="

Đến tận lúc trước mặt hiện lên chiếc cửa viết ba chữ Tổng giám đốc, cô mới thở dài một hơi. Ngoài cửa có đặt một quầy bar dạng lớn, đây hẳn là bàn làm việc của trợ lý của anh. Hạ An An tới bên cạnh bàn, lịch sự hỏi: "Chào cô, tôi tới tìm Hoắc Minh Hiên."

Người phụ nữ đang chăm chăm vào tập tư liệu trên bàn chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi Hạ An An nhìn thấy rõ khuôn mặt cô cũng là lúc nụ cười lập tức đông cứng.

Cô gái kia cũng có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, tươi cười nói: "Chị An An, chị tìm anh Hiên phải không?"

Là Liên Cẩm!

"Cô... Sao em lại ở đây?"

Liên Cẩm nhún vai, đáp: "Dĩ nhiên là em ở đây để làm việc rồi."

Trong lòng nặng nề, Hạ An An lên tiếng: "Em tới làm lúc nào? Sao chị chẳng hay biết gì cả?"

"À... Em mới tới hôm nay thôi. Cũng thật hay, ngày đầu đi làm đã gặp chị An An." Liếc mắt về phía hộp cơm trên tay An An, Liên Cẩm tiếp: " Trước đây ngày nào chị cũng đem cơm đến cho anh Hiên sao? Cũng phải, chị An An ở nhà rảnh rỗi, chỉ có thể làm mấy việc đại loại như vậy để đeo bám anh Hiên."

Dù lúc nói chuyện Liên Cẩm vẫn bày ra nụ cười vui vẻ, nhưng nghĩ thế nào thì lời này đều thiếu lễ độ.

Hạ An An dù đối mặt với sự vô lễ của cô ta vẫn không tức giận, cười dịu dàng, nói: "Dĩ nhiên. Mấy việc đeo bám này chị còn phải học hỏi Liên Cẩm nhiều lắm."

Cô ta muốn chọc tức cô? Không dễ vậy đâu.

Khi hai người đang nói chuyện thì cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra. Hoắc Minh Hiên nhìn thấy cô, lên tiếng bằng giọng nói bình thản thường ngày: "Tới rồi sao? Vào đi."

Hạ An An gật gật đầu rồi đi theo anh bước vào phòng.

Nhân lúc Hoắc Minh Hiên rửa tay, cô tranh thủ lấy thức ăn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của anh.

Hoắc Minh Hiên rửa tay xong, mới chú ý đến dáng vẻ Hạ An An hôm nay. Trong một thoáng, anh ngây ngẩn cả người. Ban nãy anh không nhìn kĩ, chỉ thấy cô thay đổi một chút. Nhưng lúc này, chăm chú quan sát cô, anh cảm thấy như người cô đang sáng lấp lánh. Hiển nhiên, là vì lớp trang điểm và cái váy ôm làm tôn lên làn da và dáng người đẹp tuyệt vời của cô. Anh nhớ rõ, chiếc váy này do anh mua cho cô, chỉ là, trước đây cô chưa từng mặc qua.

Anh biết, cô mặc nó vào nhất định rất đẹp.

Hạ An An bày thức ăn xong thì thấy anh đứng trước nhà vệ sinh nhìn mình chằm chằm. Cô vừa quay về phía anh thì anh lập tức thu lại ánh mắt. Dù anh phản ứng rất nhanh, cố tình vờ như không có gì nhưng tia bối rối vừa biến mất trong mắt anh đã bị cô phát hiện.

Hạ An An thầm vui vẻ trong lòng. Xem ra mình trang điểm vô cùng thành công, ít nhất cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của người nào đó.

"Mau tới ăn cơm đi." Hạ An An mỉm cười, nói.

"Được."

Ra vẻ bình tĩnh, anh lên tiếng rồi tới sô pha ngồi xuống. Hạ An An đẩy thức ăn sang chỗ anh, vờ như vô tình, hỏi: " Liên Cẩm sao lại ở công ty anh? Là do ý của bà nội sao?"

"Không phải, do bộ phận nhân sự của công ty tuyển cô ta vào. Tôi cũng mới biết hôm nay thôi." Sắc mặt như cũ, anh trả lời.

Hạ An An gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cô nghĩ, không nên bày tỏ thái độ quá nhiều về chuyện của Liên Cẩm, cũng không cần phải yêu cầu Hoắc Minh Hiên từ chối cô ta. Cô tin tưởng mình, cũng tin tưởng anh. Nếu anh thật muốn rời bỏ cô, thì đã sớm ly hôn khi cô còn đang u u mê mê rồi. Hơn nữa, Hoắc Minh Hiên từng chính miệng nói, quan tâm tới Liên Cẩm chỉ phí thời gian. Vì vậy, cô sẽ nghe anh, không lãng phí thời gian vào những vấn đề không quan trọng này.

Hoắc Minh Hiên thấy cô không muốn nói thêm gì nữa, liền yên lặng cầm đũa ăn cơm. Tay nghề của cô vô cùng tốt, dù để trong hộp lâu như vậy nhưng thịt kho vẫn thơm, mềm, ngon miệng. Anh vốn không phải người sành ăn, nhưng từ sau khi được nếm qua món ăn của cô lần trước thì cũng có thể cảm nhận được hương vị đặc biệt do cô làm.

Hạ An An đợi anh ăn gần xong mới lên tiếng: "Minh Hiên, em muốn thương lượng với anh một việc."

Động tác ăn cơm của người nào đó lập tức dừng lại. Dù chỉ ăn cơm trên bàn làm việc, động tác của anh vẫn vô cùng tao nhã. Anh dùng khăn ăn xoa miệng rồi mới lên tiếng đáp: "Là việc gì?"

"À... Minh San không phải đã thành lập một vũ đoàn sao? Em muốn đến vũ đoàn hỗ trợ cho cô ấy." Tại đời trước, sau khi Minh San tốt nghiệp có thành lập một vũ đoàn, chuyện này đến hiện tại vẫn không thay đổi. Đời trước, bởi tai nạn xe mà không thể tiếp tục khiêu vũ, chính là nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời cô. Cô đã từng nghĩ sẽ mãi mãi không thể khiêu vũ được nữa. Vậy nên lúc này, mặc kệ có thể nhảy tốt hay không, cô cũng muốn thử lại một lần.

"Được." Hoắc Minh Hiên nhẹ giọng, đáp.

Hạ An An bối rối xoa xoa tà áo: "Thức ăn đã đưa đến rồi, giờ em đi đây."

"Đợi tôi ăn xong sẽ đưa em về."

"Không cần, em và Minh San đã hẹn đi dạo phố."

"Tôi chở em đến chỗ Minh San."

"Anh còn bận làm, em không muốn lãng phí thời gian của anh. Em có thể tự đi được."

"Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không lãng phí."

"... "

Được rồi, anh chồng của cô đã ân cần như vậy, nếu cô lại từ chối thì có hơi quá đáng.

Đợi Hoắc Minh Hiên ăn xong, hai người cùng nhau ra ngoài. Bộ phận kĩ thuật vốn đang nghị luận om sòm, vừa thấy Boss xuất hiện thì lập tức im bặt.

Liên Cẩm cũng đứng dậy, hỏi: "Tổng giám đốc muốn ra ngoài sao?"

Hoắc Minh Hiên khẽ gật đầu, không muốn nói nhiều với cô ta, một mình bước đi thẳng. Hạ An An thâm thúy nhìn Liên Cẩm một cái, dặn dò một câu: "Làm việc tốt nhé!".

Đợi Liên Cẩm khách sáo cười cười đáp lại, cô mới xoay người đi.

Khi hai người tiến vào thang máy bên ngoài cửa lớn, cuộc nghị luận đang được bàn tán dang dở lại ầm ầm nổi dậy.

"Ôi, Liên Cẩm, nhìn em chào hỏi mỹ nữ như vậy, em biết cô ấy là ai phải không?"

Liên Cẩm dịu dàng cười: "Cô ấy tên Hạ An An. Có điều, chúng tôi cũng không thân."

Người vừa lên tiếng hỏi đăm chiêu gật gật đầu rồi lại tiếp tục nói: "Mấy người nói xem có kì không? Chuyện lão đại của chúng ta đã kết hôn chẳng phải bí mật gì. Vốn dĩ mấy năm nay, có không ít phụ nữ muốn đeo bám, không tiếc công tìm đến công ty nhưng lão đại vừa thấy thì đều đuổi đi. Ôi, mỹ nữ hôm nay, thật đúng là có bản lĩnh, còn có thể khiến lão đại ăn cơm cô ấy làm."

"Chỉ có thể nói, mỹ nữ này so với những người khác thủ đoạn hơn, lấy được lòng lão đại."

"Tôi thấy người đẹp này thật ra không tệ. Tuy không phải đẹp lộng lẫy nhưng khí chất hơn người. Dù đã lấy được lòng lão đại nhưng không hề kiêu ngạo, không giống những người tầm thường khác."

"Chí phải, chí phải..."

Khi Trương Trạch Khải bước vào cũng là lúc bọn họ bàn tán sôi nổi. Dù là người quản lý bộ phận kĩ thuật, nhưng anh so với Hoắc Minh Hiên thì dễ gần hơn rất nhiều. Vậy nên, mọi người cũng không vì thấy anh mà dừng thảo luận.

"Người đẹp nào?"

Nghe Trương Trạch Khải hỏi, lập tức có người lên tiếng giải thích: "Là người đẹp váy đen mới tới, rất là xinh đẹp, còn làm cơm tình yêu cho lão đại nữa. Làm ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên tôi mới thấy có cô bồ nhí quyến rũ lão đại thành công đó nha."

Trương Trạch Khải vừa nghe xong lời này, liền trừng mắt nhìn người nọ, nói: "Bồ nhí cái gì? Người ta là vợ danh chính ngôn thuận cưới về. Lời này này mà lọt vào tai Hiên đại thì cẩn thận cái đầu mấy người đó."

Trương Trạch Khải dứt lời xong, nhân viên phòng kĩ thuật ai nấy đều há hồm kinh ngạc. Người lên tiếng giải thích ban nãy hoảng hốt kêu lên: " Trời ạ. Đây chính là chị dâu thần bí mấy năm qua đó sao? Lần đầu tiên tôi mới được thấy hình dáng chị dâu đó."

Một người khác phụ họa: "Tôi còn đang nghĩ, rốt cuộc là loại phụ nữ ghê gớm đến thế nào mới quyến rũ được Hiên đại, khiến anh ấy nhiều năm không quan tâm đến người khác, còn ngoan ngoãn nuôi dạy con trai. Thậm chí, mấy năm trước anh ấy còn đưa thằng bé đến công ty vừa làm vừa chăm sóc. Hôm nay được thấy chị dâu, đúng là danh bất hư truyền. Người ta khí chất thoát tục, bình thản ung dung như tiên nữ, thử hỏi mấy người phụ nữ ham hư vinh kia làm sao có thể so sánh được?"

"Chí phải chí phải, vợ chính đúng là vợ chính, mấy loại bồ nhí hồ ly yêu quái đều đáng chết hết."

Trong khi mọi người đang ồn ào tranh luận, Liên Cẩm ngồi sau quầy bar, sắc mặt đen kịt. Lời nói của họ chẳng khác nào đang ám chỉ cô.

Nhưng rất nhanh chóng, cô đã lấy lại tinh thần, tự an ủi chính mình. Cô cho rằng Hạ An An chỉ vì đã sinh được con trai nên anh Hiên mới làm tròn trách nhiệm mà lấy cô ta.

Sinh con ư? Cô cũng có thể. Cô đã trưởng thành, là một phụ nữ chân chính, chứ không phải đứa con nít suốt ngày bám theo sau anh nữa.

Cứ đợi mà xem. Đến lúc đó, ai là bồ nhí, còn phải xem lại.