Sáng hôm sau, khi Hạ An An tỉnh dậy thì đã không thấy Hoắc Minh Hiên. Nhìn căn phòng trống rỗng, Hạ An An cứ ngỡ những chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng. Chợt phát hiện mùi hương còn lưu lại bên người và chiếc gối vẫn còn hơi ấm của anh …

Cô mới chắc chắn được tất cả là thật, hai người đúng là đã ôm nhau ngủ cả đêm.

Hạ An An ngồi hồi lâu lưu luyến dư vị ngọt ngào đêm qua, không muốn rời khỏi giường. Đến lúc cô rửa mặt, thay quần áo xong bước khỏi phòng thì gặp Hoắc Minh San.

Hoắc Minh San vừa thấy cô, gương mặt mang theo vẻ tinh quái đá lông nheo vài cái, thâm thúy hỏi: “Thế nào, thế nào? Đêm qua là đêm động phòng của hai người sau nhiều năm có phải không? Kỹ thuật của anh tớ thế nào?”

Hạ An An liếc mắt xem thường: “Cậu thật là dung tục quá đi.”

“Cậu đừng nói với tớ là hai người ngủ cả đêm mà chẳng làm chuyện gì hết nha?”

Hạ An An trịnh trọng gật đầu: “Đúng thế.”

Hoắc Minh San nghe lời này, lập tức trưng vẻ mặt đưa đám: “Ta nói, rốt cuộc là cậu có bệnh hay anh tớ có bệnh vậy hả? Cô nam quả nữ ở chung phòng mà chẳng xảy ra chuyện gì? Đúng là quá mức tưởng tượng.”

Ngay lúc đó, Bạch Tiểu Thi từ phòng bước ra, nhìn thấy hai người đang thì thầm to nhỏ, liền tò mò hỏi: “Hai người nói gì vậy? Là đang nói chuyện ăn uống sao?”

Hoắc Minh San trừng mắt: “Cô chỉ biết ăn thôi.”

Bạch Tiểu Thi bất mãn vênh miệng phản bác: “Mới sáng sớm đã hung dữ với người ta.”

Hoắc Minh Xán lúc này cũng vừa rời phòng, nhìn thấy vẻ mặt uất ức của vợ, nhanh chóng bước đến: “Này Hoắc Minh San, em thật biết bắt nạt Tiểu Thi đó.” Rồi ôm bả vai Bạch Tiểu Thi, anh an ủi: “Em cứ kệ nó đi.”

Gien của Hoắc gia không tệ, tất cả anh em nhà này đều có ngoại hình hơn người. Không giống vẻ lạnh lùng của Hoắc Minh Hiên, Hoắc Minh Xán thuộc tuýp công tử ấm áp nho nhã, khi nở nụ cười thì quyến rũ mê người.

Nghe nói anh và Bạch Tiểu Thi là bạn cùng học đại học. Gia đình Tiểu Thi làm nghề kinh doanh quan tài. Lúc đầu, khi hai người muốn đến với nhau thì bị cả Hoắc gia phản đối kịch liệt. Họ cho rằng cưới người có gia đình làm quan tài rất xui xẻo. Nhưng hai người không vì vậy mà bỏ cuộc, âm thầm cố gắng lấy lòng mọi người. Sau nhiều năm kiên trì, rốt cuộc Hoắc gia cũng xuôi lòng, đồng ý cho hai người tổ chức hôn lễ vào nửa năm trước.

Vóc người Hoắc Minh Xán cao to đứng bên cạnh thân hình nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thi thì chênh lệch rất nhiều. Bạch Tiểu Thi dù khá ngốc nghếch, vụng về nhưng có Hoắc Minh Xán lanh lẹ che chở, dù phải chịu uất ức thì cũng coi như không lỗ chút nào.

Hạ An An nhìn vẻ chiều chuộng Bạch Tiểu Thi của Hoắc Minh Xán, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhìn người khác hạnh phúc đối với cô là một chuyện vui vẻ vô cùng.

Hoắc Minh Xán chỉ lớn hơn Hoắc Minh San mấy tháng, tuổi hai người tương đương nên cãi nhau như cơm bữa. Hoắc Minh San nghe anh nói vậy liền cười lạnh: “Nếu sợ người khác tổn thương vợ mình thì anh ráng mà trông chừng cô ấy cho tốt đi. Người thích ăn như cổ, cẩn thận có ngày ăn luôn cả anh.”

Bạch Tiểu Thi nghe xong lập tức nhào vào lồng ngực rộng lớn của Hoắc Minh Xán, đưa bàn tay nhỏ ôm eo anh: “Tôi không ăn anh ấy đâu.”

Hoắc Minh Xán dịu dàng xoa xoa đầu cô: “Ngoan, ngoan.”

Hoắc Minh San nhìn hai người trước mặt tình tứ không thèm kiêng nể gì, cảm thấy muốn ói, hung hăng liếc họ một cái rồi xuống lầu. Hạ An An bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo bạn cùng xuống.

Những thành viên khác của Hoắc gia đều đã có mặt, lúc này đang ở phòng khách nói chuyện phiếm. Hạ An An xuất hiện vừa đúng lúc chứng kiến Liên Cẩm ghé vào tai Hoắc Minh Hiên thì thầm gì đó.

Hoắc Minh San cười lạnh, ghé vào tai Hạ An An, nói nhỏ: “Thấy chưa? Loại đ* lẳng lơ điển hình luôn, mới sáng sớm đã giở trò.”

Hoắc Minh San dù độc miệng, nhưng vì gia đình gia giáo, nên không nói tục bao giờ. Nghe Hoắc Minh San nói vậy về Liên Cẩm, có thể nhận ra sự chán ghét dữ dội đến nỗi khiến cô bất chấp mà chửi rủa cô ta.

Hạ An An không trả lời, duy trì thái độ ung dung. Như chưa từng thấy gì, cô bình thản bước đến chào hỏi người lớn.

Liên Cẩm vừa bắt gặp Hạ An An xuống thì lập tức vui vẻ hướng đến cô, lên tiếng: “Chị dâu mau tới đây ngồi đi, em thật sợ chị hiểu lầm.”

Ánh mắt Hạ An An trầm xuống, thấy mọi người nghi hoặc nhìn về phía Liên Cẩm, cô nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu. Hoắc lão phu nhân lúc này, nghe Liên Cẩm nói thì liền thắc mắc hỏi: “Con nói thế là sao? Hiểu lầm cái gì?”

Liên Cẩm vẫn giữ thái độ vui vẻ, vờ cười khổ, nói: “Tối hôm qua con có trò chuyện vài câu với anh Minh Hiên ở sân sau, chị dâu thấy được liền hiểu lầm tụi con.”

Hoắc lão phu nhân chợt có chút không vui: “Liên Cẩm và anh em Minh Hiên mấy đứa, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân thiết như ruột thịt. Chỉ là cùng trò chuyện vài câu mà thôi, không đáng so đo nhỏ nhen như vậy.”

Hạ An An thầm cười lạnh trong lòng. Cô ta đúng là ghê gớm, mới sáng sớm đã muốn bày trò hại cô. Cũng may đêm qua cô không kích động, chỉ đứng trên lầu, nếu không thật sự đã trúng kế của cô ta rồi.

Nhìn vẻ thất vọng trên khuôn mặt lão phu nhân và sự xấu hổ của người lớn trong nhà, Hạ An An hít sâu, bước lên trước người đang định mở miệng là Hoắc Minh San, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Ơ? Liên Cẩm và anh Minh Hiên hôm qua có nói chuyện ở sân sau sao? Em không nói chị còn không biết đấy. Hôm qua trở về phòng, chị còn mải nói chuyện với Minh San. Em nói chị hiểu lầm thật oan uổng cho chị mà.”

Hoắc Minh San vội vàng phụ họa: “Đúng đúng. Hôm qua chúng tôi nói chuyện say sưa đến đêm, làm gì có thời gian hiểu lầm cô?”

Mọi người trong nhà đều không thấy Hoắc An An thể hiện có gì hiểu lầm. Hơn nữa Liên Cẩm lúc này, chính là cố tình chọn lúc mọi người đông đủ mà nói ra, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, khiến cho tất cả đều nghi ngờ ý đồ của cô ta.

Thấy Liên Cẩm định phản bác, Hạ An An lập tức lên tiếng: “Thật ra chuyện đó chẳng to tát gì, chị cũng chẳng để tâm. Nhưng em lại trịnh trọng kể lể thế, không phải là muốn mọi người hiểu lầm em và anh Minh Hiên thật sự có gì đó chứ?”

Liên Cẩm thoáng cứng đờ, há mồm định nói gì đó thì Hạ An An che miệng cười, nói tiếp: “Mọi người xem, da mặt của Liên Cẩm thật mỏng mà. Chị chỉ đùa một chút thì em đã đỏ mặt vậy rồi. Liên Cẩm em gái, em đừng giận, chị đùa em chút thôi.”

Thật ra, mặt của Liên Cẩm vốn không đỏ, nhưng bị cô nói vậy, cộng thêm ánh mắt của mọi người, lập tức thẹn đến đỏ mặt.

Liên Cẩm cứng đờ người nhìn ánh mắt đầy hàm ý của các thành viên Hoắc gia. Lúc này, cô quả thực đứng không được, ngồi cũng không xong. Nếu cô phản bác dù đã biết Hạ An An chỉ nói đùa, thì có vẻ tính toán so đo. Còn nếu cắn răng nuốt cục tức vào bụng, thì lại bị nghi ngờ là cố tình muốn người khác hiểu lầm về quan vệ giữa cô và Hoắc Minh Hiên.

Nhẫn nhịn hồi lâu, Liên Cẩm cuối cùng quyết định vờ vui vẻ, lên tiếng: “Chị dâu thật đúng là người thích đùa.”

Hoắc lão phu nhân thấy vậy, vội giảng hòa: “Liên Cẩm còn chưa kết hôn, các cháu đùa như vậy có chút quá đáng đó.” Tuy miệng nói như thế, nhưng trên mặt bà không hề có ý trách mắng.

Hạ An An cười cười lấy lòng Hoắc lão phu nhân: “Vâng vâng, là cháu lỡ mồm ạ. Xin lỗi nha, Liên Cẩm.

Gương mặt cứng đờ như thể sắp nứt của Liên Cẩm lúc này vẫn cố nặn nụ cười, nói: “Không sao.”

Hoắc Minh San đứng ở một bên, thầm khoái chí trong bụng. Nếu không phải ở đây có nhiều người, thì cô đã ôm bụng cười to rồi.

Về phần Hoắc Minh Hiên, anh vẫn còn ngạc nhiên không thôi vì vợ mình không những giỏi nấu nướng, đầu óc lại còn nhanh nhạy. Anh vốn định nói đỡ giúp cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã không có cơ hội chen vào.

Sau khi ăn sáng và hái vài rổ hoa quả tươi trong vườn, gia đình Hạ An An xin phép đi trước.

Trước khi Hạ An An đi, Hoắc Minh San không quên thì thầm vào tai cô, thể hiện sự khâm phục và hưng phấn của mình. Hạ An An vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, đợi bạn nói xong mới lên xe.

Hạ An An ôm Thiên Dục ngồi ở ghế phụ. Từ lúc lên xe tới giờ cậu bé con vẫn mở to đôi mắt tròn xoe, hết nhìn cha rồi sang mẹ.

Cậu cảm thấy hôm nay papi và mami có chút gì đó không bình thường.

“Tối hôm qua mami ngủ ở đâu?” Sáng nay ngủ dậy, cậu bé mới biết mình và Thiên Dương ngủ chung phòng, không hề nhìn thấy mẹ đâu. Mẹ lần đầu tiên đến nhà tổ, cậu sợ mẹ không quen giường nên mất ngủ.

Đối mặt với thắc mắc của bảo bối, Hạ An An có chút lúng túng.

“Mami … ngủ ở phòng của papi.” Hạ An An cố gắng lấy lại giọng nói bình thường, đáp.

Cô cứ tưởng rằng sau đêm qua, mối quan hệ của cô và Hoắc Minh Hiên sẽ tốt hơn một chút. Không ngờ anh chồng mặt lạnh vẫn trưng ra gương mặt lạnh băng khó hiểu như cũ. Trước khi lên xe, cô cố tình mỉm cười dịu dàng với anh, nhưng anh chẳng phản ứng gì mà chỉ nhìn cô một cái rồi ngồi lên ghế lái, hoàn toàn coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khiến cho Hạ An An xấu hổ đến mức muốn đào hang chui vào.

Chưa kể, theo lẽ thường mà nói, một nam một nữ ngủ chung một giường nhưng lại chẳng xảy ra chuyện gì, điều này thật khiến người ta không khỏi thắc mắc.

Dù có chút mặt dày, nhưng tối qua cô thật sự có chút mong chờ anh chủ động thân mật. Ai ngờ anh thật sự trong sạch như Liễu Hạ Huệ, đơn thuần ôm lấy cô cả đêm. Lúc này, trong lòng cô thật sự nghi ngờ, có phải do bản thân không quyến rũ hay bởi vì anh căn bản không hề hứng thú với cô?

Vậy nên, sau khi lên xe, Hạ An An liền trưng ra vẻ mặt buồn bực.

“Papi có ôm mami không?” Thiên Dục tò mò hỏi, nhìn mẹ bằng đôi mắt to tràn đầy thắc mắc.

” … ” Hạ An An càng thêm lúng túng.

Tiểu bảo bối hỏi mẹ làm gì, hỏi cha con có phải tốt hơn không? Con muốn mẹ trả lời thế nào đây?

Tiểu bảo bối Thiên Dục thấy mẹ không nhìn mình, chu chu môi tỏ vẻ bất mãn, u oán nắm ống tay áo cô quơ quơ: “Mami …”

Hạ An An thở dài một tiếng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con: “Có, papi ôm mami ngủ.”

Ánh mắt Thiên Dục lập tức sáng lên, hưng phấn nói: “Vậy papi có hôn mami không?”

” … ” Bảo bối của mẹ ơi, xin con đừng hỏi mẹ mấy vấn đề này nữa được không? Dù mẹ con mặt dày nhưng chưa đến mức ấy đâu. Con muốn biết thì hỏi cha con đi ~