Dừng một chút, Tiểu Quỷ Đạm bổ sung nói: “Nếu cảm thấy gọi bốn chữ như vậy rất kỳ lạ mà nói, cũng có thể gọi Trình Tiên Nhân thôi......”

Nói xong, cô gái nhỏ tựa hồ ý thức được mình đã phát hiện ra một chuyện trọng đại, kéo kéo tay áo Tiểu Chấp Mặc, hết sức hưng phấn đòi khen ngợi.

”Có cảm thấy em thật thông minh hay không.....”

Khóe miệng Tiểu Chấp Mặc chứa ý cười, liếc mắt nhìn hai má nổi lên thần sắc của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nhìn qua.

Không cần nói cho anh biết là em không biết, trong từ địa phương của vùng Tây Nam, Tiên Nhân là có ý chửi người......

Cô gái nhỏ bình tĩnh nhìn lại.

Cô ta không biết là được......

Rất không khéo là, ba mẹ Trình Hiểu Nguyệt là người Tứ Xuyên.

Không mang theo chút từ ngữ thô tục mắng chửi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta giống như cái Palette(*).

(*) Palette: bảng màu

Nếu như Balala Little Magic Fairy ( Balala các nàng tiên) sớm phổ biến hai năm, Trình Hiểu Nguyệt đoán chừng sẽ trở thành Gunara chúa tể bóng tối rồi, đọc một câu thần chú “Da Sora”, dùng hỏa diễm đem lưng của Tiểu Quỷ Đạm đều đốt thành một cái hố.

Balala Litle Magic Fairy cũng không có phổ biến sớm, Trình Hiểu Nguyệt cũng không có thật sự đem Tiểu Quỷ Đạm đốt thành cái hố.

Sau một lúc lâu, cô ta ngược lại thu lại thần sắc, trừng mắt nhìn, trong sự hiếu kỳ mang theo chút hâm mộ.

”Hai người có quan hệ gì nha?”

Tiểu Chấp Mặc tay đang xóa chữ run lên, khóe mắt dư quang nhìn trên người người nào đó.

người nào đó lại bị hỏi lại......

Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, mới giơ giơ lên cái cằm nhỏ.

”Không thể trả lời!”

Bốn chữ đơn giản, tiếng nói thanh thúy, nghe đến mặt mày cậu bé dần dần nhu hòa.

Trình Hiểu Nguyệt bị nghẹn, lập tức khinh thường phiết phiết khóe môi.

”Hứ, không phải là có chút quen biết sao......Có cái gì mà thần bí ______”

Cô ta còn chưa nói xong thán từ cuối cùng, liền ngây ngẩn cả người.

Trình Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Chấp Mặc đột nhiên xoay qua, có chút trở nên thất thần.

Lúc này, lại nghe đến thanh âm của cậu bé,thản nhiên như gió, từ từ lọt vào tai, nghe vào liền mát lạnh.

”Vấn đề thứ nhất, đừng nói một chút đồ ăn vặt, một ba lô, cái gì của tôi cũng có thể là của Tiểu Quỷ Đạm, chỉ cần cô ấy muốn.”

”Vấn đề thứ hai, có thể là hàng xóm, có thể là người thân, có thể là bạn học, quan hệ giữa tôi và cô ấy đều có thể được thành lập, bất luận là loại nào, chỉ cần cô ấy muốn.”

”Cho nên, cô về sau không cần rối rắm mấy cái vấn đề này.”

Toàn bộ quá trình đều vân đạm phong khinh, khồn có một chút biểu tình dư thừa nào.

Sau khi nói xong, căn bản không có nhìn phản ứng Trình Hiểu Nguyệt, lập tức xoay người.

Anh nhéo nhéo cái mũi của Tiểu Quỷ Đạm, cười khẽ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn sao?”

Ngoại trừ đối với cô gái nhỏ, Ninh Chấp Mặc xem như là một người sợ phiền toái.

Có thể viết chữ tuyệt sẽ không vẽ tranh, có thể nói chuyện tuyệt không viết chữ.

Anh tích chữ như vàng, hôm nay thế nhưng đối với một cô bé xa lạ lại nói nhiều như vậy!

Tất cả đều là về mình......

Mỗi lần nghe đến như vậy đều có chút mạc danh kỳ diệu......Có chút tỉnh tỉnh mê mê......Có chút cái hiểu cái không, cô gái nhỏ cảm thấy giống như ăn bánh cherry vậy, trái tim bé nhỏ đập thình thịch thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Tiểu Đạm Đạm vô ý thức gật gật đầu.

Trong lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô lại thấy trước mắt mình xuất hiện một mảnh trắng muốt, lúc ẩn lúc hiện, nhịn không được cắn một cái.

”Ngao ô.”

Tiểu Chấp Mặc liếc mắt nhìn dấu vết trên cổ tay......Dấu răng, cười bất đắc dĩ.

Nghĩ một chút, anh đặt bút viết hai chữ lên vở, đưa tới trước mặt cô gái nhỏ, “Biết hai chữ này đọc như thế nào không?”

Cô gái nhỏ lại gần vừa nhìn, rất đơn giản.

Dùng ngón tay nhỏ bé mập mạp chỉ vào, cô nghiêm túc đọc ra.

”Uông Uông!”

Độ cong khóe môi của Tiểu Chấp Mặc càng lớn, nhéo một chút cái tai thỏ trên đầu cô, “Ừ......Thực ngoan ~!”

Tiểu Quỷ Đạm nhíu nhíu mày, tựa hồ có chỗ nào đó là lạ......