Editor: Hanna
Tiểu Đạm Đạm vẫn như trước là khách khách khí khí, nhưng cũng đã không có ý cười.
Cô gái nhỏ năm tuổi, mơ hồ hiện ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh từ trong xương tủy, làm cho không người nào có thể soi mói.
Trình Hiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt, đột nhiên có chút nghẹn lời.
Cô ta hít một hơi sâu, không được tự nhiên hỏi: “Cô dựa vào cái gì đem chocolate ném đi?”
Ném đi cũng không cho cô ta......
Nghe nói như thế, Tiểu Đạm Đạm giống như là nghe một truyện cười, hai mắt thật to cong như trăng lưỡi liềm, hỏi lại: “Lấy ra từ trong ba lô của tôi......Tặng đi cũng từ trên tay ttoi......Chính là của tôi......”
”Chocolate của mình, dựa vào cái gì không thể ném đi?”
Đạo lý đơn giản như vậy, chị gái này đặc biệt đến để làm trò cười sao?
Cuộc sống tiểu học quả nhiên thực là muôn màu muôn vẻ......QAQ
Tiểu Quỷ Đạm bộ dáng nói đâu ra đấy, thành công đem Trình Hiểu Nguyệt hù dọa, chỉ vào Tiểu Chấp Mặc, cãi lại có vẻ yếu đuối vô lực: “Tôi rõ ràng nhìn thấy ba lô là anh ta xách nha......Lúc anh ta cùng cô tiến vào, đeo một cái xách một cái......”
Cảnh tượng trở lại như lúc trước, xác thực là như thế.
Tiểu Quỷ Đạm sửng sốt chớp mắt một cái, vừa cảm khái cô ta quan sát thật tỉ mỉ, vừa không nói gì.
”Bởi vì tôi lười......Anh ấy giúp tôi xách......”
Không có bất kỳ yếu tố khoe khoang nào, giống như là đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Trong mắt Trình Hiểu Nguyệt xẹt qua một tia không che dấu chút nào hâm mộ, tầm mắt lại rơi vào trên người tiểu Chấp Mặc.
Cậu bé dáng người cao ngất, mặt nghiêng trong trẻo, như là một bức tranh.
Đột nhiên, cô ta đưa tay mình về phía Tiểu Đạm Đạm.
”Tôi có thể một lần nữa quen bạn không? Vừa rồi tôi làm có chút......Không thỏa đáng.”
Hai chữ cuối cùng nói ra, có vẻ đặc biệt khó khăn.
Loại chuyện xin lỗi này, Trình Hiểu Nguyệt chưa từng làm qua, cũng làm không được.
Huống chi, cô ta cảm thấy mình cũng không có sai.
Cô ta chỉ là đánh giá thấp cô gái nhỏ mà thôi.
Tiểu Quỷ Đạm không nói lời nào, chẳng qua là mím môi, đại khái đang suy nghĩ.
Qua một hồi lâu, ngay tại thời điểm Trình Hiểu Nguyệt nghĩ cô sẽ không đồng ý, Tiểu Đạm Đạm vươn tay của mình ra, lễ độ mà xa cách, nhẹ nhàng nắm một chút cái tay trước mặt kia.
Ngón tay so với ngón tay mình dài hơn một chút, gầy một chút.
Rất đẹp, khớp xương rõ ràng là cái mà mình thích.
Tiểu Đạm Đạm rũ mắt, sau đó giương mắt lên, ngữ khí lạnh nhạt.
”Tôi vừa mới giới thiệu qua bản thân, tới lượt bạn.”
”Tôi tên là Trình Hiểu Nguyệt, 'Trình' là 'Trình' trong Trình Giảo Kim, 'Hiểu' là 'Hiểu' trong 'xuân miên bất giác hiểu', 'Nguyệt' là 'nguyệt' trong ' đầu giường ánh trăng sáng'......”
”Tôi trước kia gọi laf Trình Ngũ Liễu, ba họ Trình, mẹ họ Ngũ, bởi vì Ngũ Liễu là tên hiệu của 'thải cúc Đông Ly hạ' Đào Uyên Minh, cho nên liền sửa lại......
Bé gái nói rất chậm, ngữ điệu ấm áp mềm mại mà uyển chuyển.
Làm một màn tự giới thiệu, câu thơ cùng danh nhân đều đủ hết.
Mặc dù là đang nói chuyện với Tiểu Đạm Đạm, ánh mắt cô ta lại như có như không dừng lại trên người Tiểu Chấp Mặc, như là đang nói cho Tiểu Chấp Mặc nghe.
Nhìn đến nỗi tiểu Quỷ Đạm nhướng mày, lại làm bộ như không có nhìn thấy.
Giây tiếp theo, cô ngây thơ mắt to chớp chớp, hỏi: “ba mẹ bạn trước kia vì sao lại đặt tên 'liễu' chứ?”
Rất nhiều người đều đã từng hỏi câu này, Trình Hiểu Nguyệt trả lời tự nhiên.
”Bởi vì sức sống của cây liễu rất mạnh mẽ, ba mẹ hi vọng tôi khỏe mạnh lớn lên.”
Tiểu Quỷ Đạm “A” một tiếng, càng thêm tò mò.
”Nếu ba mẹ bạn hi vọng bạn khỏe mạnh lớn lên, vì sao không trực tiếp gọi là Trình Tiên Nhân Cầu hoặc là Trình Tiên Nhân Trưởng chứ? Lớn lên thành Tiên Nhân Cầu! Lớn lên thành Tiên Nhân Trưởng! Trực tiếp lại rõ ràng......”