Hậu quả của việc cắn quá nhiều vết ở cổ tay, chính là......

Buổi tối lúc ngủ, Tiểu Quỷ Đạm cảm giác có cái gì đó màu trắng ở trước mặt mình, đang lay động lập lòe.

Cô gái nhỏ khó có được một lần nhát gan, sau khi nghe xong câu chuyện xưa, ôm Ôn Tình không buông tay, không thể không ngủ cùng.

Một đêm mộng mị......

Hôm sau lúc ăn sáng, Ôn Tình khoan thai đến chậm.

Tiểu Quỷ Đạm liếc mẹ mình một cái, nhìn đôi mắt to đen kia càng nổi bật.

Cô nhấp một ngụm sữa, còn lén lút to nhỏ, tràn đầy ghét bỏ: “Đều là nữ, ôm ngủ mà thôi, có đến mức không thể chạm vào sao......Nhìn cái ánh mắt kìa, sưng giống như quả hạch đào rồi......”

Nói xong, nghĩ tới điều gì, Tiểu Quỷ Đạm hướng ngoài cửa hô một câu, giọng thanh thúy.

”Toan Toan, đồ uống hôm nay liền mang sữa đậu hạch đào đi!”

Qua vài giây, cửa đối diện truyền đến thanh âm trong trẻo nhàn nhạt nam tính còn hơi chút trẻ con.

”Hảo......”

Ôn Tình không nói gì, đưa tay liền thưởng cho con gái mình một cái cốc đầu, đập vào trên trán, lực đạo không nặng, mang theo chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con không biết tự lực cánh sinh sao?”

Tiểu Quỷ Đạm đưa tay sờ sờ ót của mình, cũng không ngẩng đầu lên, bắt đầu bóc trứng gà, “Con có khả năng ăn lê......”

Dừng một chút, cô nghiêm túc bổ sung.

Đương nhiên, vẫn là Toan Toan gọt vỏ cho con......”

Hứa Thời đi Thụy Điển công tác gần một tháng, gần đây phát hiện Ôn Tình luôn luôn cảm thán, trên đời này như thế nào chỗ nào cũng đều là con chó ân ái đây!

Mà ngay cả Tiểu Quỷ Đạm cũng vậy......

Bà lúc này dùng giọng mũi hừ lạnh một cái, âm dương quái khí trào phúng:“Suốt ngày chính là Toan Toan nhà con Toan Toan nhà con! Con đây là mơ ước Toan Toan nhà con bao lâu rồi? Còn muốn......Chậc chậc ~! Nếu không phải con thì thầm cả đêm bạch trảm kê (món ăn chế biến từ gà) cùng cánh gà, mẹ có đến nỗi ngủ không ngon sao?”

Tiểu Quỷ Đạm bước vào năm nhất tiểu học, trên mọi phương diện đều có chút tiến bộ.

Ngay cả lòng đỏ trứng cũng chỉ bị quét một vòng bên môi, không có dính vào quần áo.

Nghe được lời của Hứa mẹ, không biết thế nào, trong đầu Tiểu Quỷ Đạm lại hiện ra một đoạn cổ tay trắng muốt kia......Bạch trảm kê cùng cánh gà.

Mí mắt cô nhảy lên, tay nhỏ bé không có cầm chắc, cắn lòng đỏ từ trong lòng trắng trứng lăn ra, rơi trên quần áo.

Sau đó lăn lông lốc lông lốc, rơi xuống sàn nhà.

............................................

Tiểu Chấp Mặc chờ cô gái nhỏ thay một cái váy khác, mới cất bước đi ra.

Mạc dù Ôn Tình lái xe đưa đến cửa trường học, hai bạn nhỏ vẫn là vào sau tiếng chuông, cùng nhau trải qua lần đầu tiên trong đời đi học muộn.

Vào ngày 2 tháng 9, trải qua lễ khai giảng, cùng với nghi thức tuyên thệ gia nhập vào đội thiếu niên, dưới sự chăm chú của các loại nghiên cứu tìm tòi của các bạn học, Tiểu Chấp Mặc nắm tay Tiểu Đạm Đạm, tương đối tự nhiên đứng sau cùng hàng ngũ.

Cô gái nhỏ đối với thầy hiệu trưởng bụng phệ trên đài kia không có hứng thú, đối với cái giọng quan cách gì mà “Bước vào tiểu học, chào đón một giai đoạn mới của đời người” lại càng không có hứng thú, Ninh Chấp Mặc nhưng vẫn cảm giác được ngón tay nhỏ bé kia ở bên dưới cọ cọ, vô cùng rõ ràng.

Thoáng nghiêng mặt, quả nhiên liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang không ngừng đi cà nhắc, muốn nhìn cái gì đó......

Tiểu Chấp Mặc theo tầm mắt của cô, liếc mắt một cái liền nhìn đến bên cạnh đài xếp một chồng khăn quàng đỏ.

Tiểu Đạm Đạm so với mọi người nhỏ hơn ít nhất là một tuổi, chiều cao vẫn là có chút chênh lệch.

Mặc kệ cố gắng như thế nào, phía trước đều là đầu người đông nghìn nghịt.

Tâm tình tốt lúc sáng lại đã không còn tăm hơi......

Tiểu Quỷ Đạm có chts mất mát, miết cái miệng nhỏ nhắn định buông tha.

Lúc đang muốn nói hai câu oán trách, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, lãnh lãnh đạm đạm.

”Giẫm lên chân anh.”