Chương 135. Kỳ quái, tôi tự bảo vệ em 6

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tại bên trong mục lục chiến lược binh pháp Ninh Chấp Mặc đầy rẫy, 《 Tiểu Vương Tử 》 tuyệt đối là cái ngoại tộc.

Mà còn được sủng ái.

Bắt đầu trong lúc tiểu học, trở thành chuyện xưa, anh liền đọc qua hoàn hoàn chỉnh chỉnh năm lần cho cô.

Từ đáy lòng nói, so với Tây Thiên Thủ Kinh đánh quái thăng cấp cùng Thủy Hử truyện thần nhân quần tụ mang đến thống khoái, khi đó Tiểu Quỷ Đạm hồ đồ lờ mờ đối loại văn nghệ khí chất u buồn dày đặc này không hề thích.

Chỉ cảm thấy thanh âm Toan Toan rõ ràng, gằn từng chữ êm tai giống như có sợi lông vũ vén trái tim nhỏ của cô, từng phát từng phát tê tê dại dại.

Dễ nghe say mê đi vào giấc ngủ...

Cô biết, anh đọc sách có thói quen ghi chép viết tâm đắc, vô luận bình thường hoặc trước khi ngủ.

Một lần tò mò quá, nhưng căn cứ Ôn Tình giáo dục riêng tư, hỏi qua một lần anh không nguyện nói, cũng ngừng.

Nhưng mà hiện tại rơi ra đến đây...

Chính mình nhặt về không cẩn thận thấy được... Nên là không tính xem đi?

Trang giấy ố vàng lớn nhỏ, chất liệu gỗ thô bảo tồn hoàn hảo.

Ngón tay ma xát đi lên có cảm giác như là hương vị năm tháng.

Nhặt lên quyển sách kia, Tiểu Quỷ Đạm mới phát hiện, bên trong mang theo rất nhiều trang giấy mở.

Không trải qua đồng ý của anh, cô biết chính mình xem là không đúng.

Dừng ở tấm hình trên tay kia, dừng ở một đóa hoa nhỏ khí khái phiêu dật cùng chữ "Tiểu Quỷ Đạm".... Cô không thể khống chế mở ra trang bìa trong.

Nội dung bút ký tỉ mỉ thánh văn tự tôn nhau lên thành thú vị, lôi cuốn trí nhớ mông lung, mảnh nhỏ đồng thời ùa vào trong đầu cô gái nhỏ.

"Tiểu Vương Tử: Một dạng qua đường, khả năng sẽ cho rằng hoa hồng của ta cùng các ngươi rất giống, nhưng cô chỉ cần một đóa hoa còn hơn toàn bộ các ngươi."

"Ngày 14 tháng 12 năm 2002, Tiểu Quỷ Đạm rất nhỏ chấn động đầu ở bệnh viện, tỉnh lại không khóc không có nháo, hai mắt to đen như mực, sáng long lanh lại xinh đẹp, cái hoa hồng khác bài xích thương tổn cô, không phải là bởi vì của cô đặc biệt sao?... A..., cái khác chỉ có thể kêu hoa, cô mới đúng là hoa hồng độc nhất vô nhị trong lòng ta."

"Tiểu Vương Tử: Bởi vì cô là đóa hồng kia, cô là đóa hoa ta đặt ở dưới thủy tinh, để cho ta bảo vệ không bị gió thổi gãy, mà còn vì cô đánh chết sâu róm hoa hồng..."

"Thầy giáo Triệu đã rời khỏi một tháng, tối nay là đêm bình an. Ăn xong quả táo đọc xong chuyện xưa cô ngủ cũng không an ổn, mờ mờ ảo ảo giữa hai lần thiếu chút nữa tỉnh lại... Đợi hai mươi phút, ta muốn ở 0giờ đặt lễ vật tiến vào đầu giường cô, lần đầu tiên làm nghệ thuật gốm sứ còn miễn cưỡng, hi vọng Điềm Điềm vui vẻ."

"Tiểu Vương Tử: Bởi vì, cô là đóa hoa hồng ta nguyện ý lắng nghe cô càu nhàu nói phét thậm chí trầm mặc, bởi vì cô là hoa hồng của ta."

"Ngày 11 tháng 1 năm 2003, lúc Tiểu Bát Hầu sinh nhật mang theo vương miện, đôi má ở dưới ánh nến trước sau như một mượt mà, nhưng mà rất nghĩ muốn đem cô cất vào túi tiền chiếm thành..... Toan Toan cùng bánh crêpes anh đào đều đã cho cô, Điềm Điềm có thể cho ta sao?"

"Ngày 12 tháng 1 năm 2003, Điềm Điềm liên tục một tháng không có làm ác mộng, thầy giáo Triệu tựa hồ không có gì ảnh hưởng với cô, rốt cục không đọc 《 Tiểu Vương Tử 》 rồi... Lại đọc tiếp xuống chính là suy sút mặt."

Một tờ một tờ lật chuyển, bất tri bất giác đến chỗ sau cùng.

Tám chữ ánh vào rèm mắt.

Kỳ quái, anh tự bảo vệ cho em.

...

Giầy không lo lắng xỏ, cửa không lo lắng đóng.

Cô gái nhỏ chân ngắn tốc độ kinh người chạy trở về phòng, một đầu vùi vào tủ chứa đồ bắt đầu lục lọi...

Cuối cùng, trong tay cô bưng một cái bình sứ phai màu ra ngoài, cẩn thận chu đáo nhếch miệng cười lên.

Trước đó không lâu thu thập phòng vô ý phát hiện, cô còn đang châm chọc người nào đó, đem Tề Thiên đại thánh vẽ thành Hầu Tử béo lại xấu.

Cô nhớ rõ Toan Toan nói, không đúng là vị đại sư phái trừu tượng...

Phốc!