Editor: Quỳnh Nguyễn
Đâu chỉ tâm tình không tốt!
Suy nghĩ đến cô gái nhỏ cười đến mặt mày cong cong hướng một người đàn ông khác nói đẹp trai.... Rất đẹp trai.... Lại còn phi thường đẹp trai?!
Lại nhiều đề thi Olympic cứu không được Ninh Chấp Mặc nôn nóng.
Mở di động im lặng trong túi quần ra, tự nhiên cũng bỏ lỡ mấy cuộc gọi lúc trước, sau này hơn mười cú điện thoại.
Vì thế, ngày hôm sau...
Khi anh giao hẹn thời gian trở về, cô gái nhỏ yên tĩnh làm cho người ta mười thước hòa thượng không hiểu.
Cô hỏi: " Anh bận sao?"
Anh đáp: "Không bận."
Cô nói: "Vậy anh đi làm việc đi."
Treo.
Ngày thứ ba.
Cô hỏi: "Anh bận sao?"
Anh đáp: "Bận."
Cô "A..." Một tiếng, nhạt nhẽo nói: "Vậy không quấy rầy anh làm việc."
Treo.
.....
Không hiểu ra sao giận dỗi điện thoại như vậy, phân cao thấp tựa như kiên trì trọn vẹn nửa tháng.
Mà hậu quả đó là, Ninh Chấp Mặc xưa nay trong veo mà lạnh lùng ném điện thoại di động.
Tại ký túc xá tập huấn, ngay tại chỗ.
Một đạo đường pa-ra-bôn xinh đẹp tính toán chính xác, đang tiếp xúc trung tâm thùng rác, đáy thùng rác plastic như là nở hoa tầng tầng tản ra.
Cái gì kêu tập huấn bề bộn nhiều việc liền không cần gọi điện thoại cho cô rồi hả?
Thời gian của cô chính là toàn bộ lưu cho Mộc Dịch cùng nhau nói chuyện phiếm cùng nhau uống trà chiều sao?
Cô không biết người đàn ông kia quá phức tạp rất nguy hiểm sao?
Từ dưới giường kéo ra một cái hộp giầy, anh mở ra lấy một đôi sạch sẽ ra, vừa đổi vừa nói với bạn cùng phòng: "Buổi chiều xin nghỉ nửa ngày giúp tớ, buổi tối trở về mang đồ nướng cho các cậu."
Gương mặt vân đạm phong khinh, tiếng nhẹ nhàng, giống như mặt băng hàn thấu xương kia chỉ là một cái ảo giác chớp mắt.
Nhưng Tiểu Quỷ Đạm biết, Toan Toan của cô càng tức giận lại càng bình tĩnh.
Tựa như anh mới vừa nói, rõ ràng mạch lạc.
Anh nói để cho cô ngoạn chơi cùng Mộc Dịch nhiều, bộ dáng Mộc Dịch đẹp trai.
Anh nói nếu cô bận, liền không cần gọi điện thoại qua rồi...
Nhưng người bận rộn chẳng lẽ không phải anh sao?
Người vẫn qua quít chẳng lẽ không đúng anh sao?
Hoặc là, này rốt cuộc là bắt đầu như thế nào a....
Ý định ban đầu ngày đó của cô kỳ thật là giải thích giọng nói chính mình buổi chiều, nhân tiện xin an ủi.
Dù sao nghe xong chú giảng đạo lý sai đường đi nhiều, một lớp nhân vật tầng thấp nhất xã hội quá mức thương xót, những cái này từng tại hình ảnh tiết mục công ích phía xa đột nhiên bị kéo lại bên người, trùng kích không thể khinh thường...
Nhưng mà, thanh âm cô muốn nhất nghe được khi đó không có nghe đến, về sau gọi nhiều như vậy bị bỏ qua, lại về sau anh vậy mà có thể giả trang giống như không có chuyện gì!
Chất lỏng ấm áp ở trong hốc mắt chuyển đổi hai vòng, thế tới rào rạt mới rơi xuống.
Cô gái nhỏ lập tức xuống giường, khó có được tay chân lanh lẹ bắt đầu ở trong gian phòng của anh thu dọn gì đó của chính mình.
Trong nhà thường xuyên không ai, cô ra ngoài nhà người nào đó như nhà chính mình.
Đồ dùng nhất định, dù cho lần này ở lâu chút, muốn mang về cũng chỉ có vài cuốn sách cùng anh xem hằng ngày.
Cái giá sách lớn có sáu tầng, mang theo phong cách Ninh Chấp Mặc bày ra chỉnh tề.
Ngày thường nhìn thuận mắt giờ phút này lại cảm thấy tức giận.
Đem sách chính mình lung tung cất vào cặp sách, mắt to Tiểu Quỷ Đạm chuyển đổi hai lần, kiễng chân nhỏ giẫm lên ở trên giường quý phi liền đem một loạt tầng cao nhất kéo xuống, tiếp theo đếm ngược tầng hai...
Kéo đến hàng thứ nhất bên chân khi đó, cô chăm chú nhìn một đống lộn xộn cao, khóe môi gợi lên hài lòng, vẫn chưa chú ý tới hộp sách trên tay mình không khép lại.
"Lạch cạch, phù phù."
《 Tiểu Vương Tử 》 rơi xuống đất, còn đang gõ một phen trên lưng bàn chân trắng nõn kia, thay Ninh nam thần báo thù.
Cô gái nhỏ đau nhe răng trợn mắt không hề tính toán nhặt, ai oán liếc mắt đối với nó một cái bày tỏ chúc mừng dời đến chỗ ở tốt.
Lúc không để ý ở bên cạnh khi đó, thành công bình tĩnh....