để yêu đương thì giống như là giở trò lưu manh!

Editor: ChiMy

Đổng Yên và Hạ Lan Thu nhìn nhau, có khoa trương vậy sao?

"Đúng rồi, chuyện mình kết hôn hai bạn nhất định phải giữ bí mật cho mình, mình không muốn trong trường chúng ta có người thứ ba biết." Thiên Ca Tuệ thành thật nói.

"Yên tâm đi, mình và Cầu Cầu giữ bí mật, có điều cũng khó tránh khỏi sẽ có người khác biết!"

"Cũng bởi vì nghĩ tới chuyện này, cho nên hôn lễ sẽ được tổ chức hết sức đơn giản, chỉ mời bạn bè hai bên."

"À, vậy tại sao hai người không đính hôn trước, kết hôn có chút cảm giác là lạ." Đổng Yên vẫn cảm thấy không thể lý giải.

"Ông nội Úy kiên trì muốn chúng mình kết hôn, mà không phải đính hôn, mình cũng bất đắc dĩ muốn chết! Mình còn chưa đủ 18 tuổi!" Thiên Ca Tuệ kêu rên.

"Vậy sau khi hai người kết hôn, có thể. . . . . . Cái đó hay không?" Đổng Yên ấp úng nói.

"Cái nào?" Thiên Ca Tuệ nhất thời không để ý trả lời.

"Là. . . . . . Cái đó đó!" Đổng Yên đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Khụ. . . . . . Ý của Yên Nhi là, hai người có thể chung giường. . . . . . hay không." Hạ Lan Thu uyển chuyển biểu đạt.

Sau đó, Đổng Yên hưng phấn nhìn Thiên Ca Tuệ.

"Hai người. . . . . . Hai người. . . . . . Thật tà ác ~" Thiên Ca Tuệ há miệng run rẩy nói.

Đổng Yên và Hạ Lan Thu liếc mắt nhìn nhau: tụi mình tà ác chỗ nào, cái này chẳng lẽ không phải là chuyện bạn sắp gặp sao?

"Không biết, trước đó đã ước định xong." Thiên Ca Tuệ khẳng định 100% nói.

"À, như vậy sao." Hai người trăm miệng một lời gật gật đầu.

"Ngày đó hai bạn ăn mặc xinh đẹp một chút, làm phụ dâu cho mình." Đột nhiên Thiên Ca Tuệ nghĩ đến chuyện chính.

"Không thành vấn đề, ông xã của bạn đẹp trai không?" Đổng Yên cười thật ngọt ngào.

"Phốc!" Thiên Ca Tuệ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng cô nhịn, kìm nén đến nỗi ho khan liên tiếp.

"Cái gì mà ông xã! Có phải muốn ăn đòn hay không, mình phải đuổi Bùi Phóng nhà bạn ra khỏi lớp, dạy bạn thế nào mà càng học càng hư!" Thiên Ca Tuệ trợn tròn cặp mắt.

"Mình với A Phóng cũng bí mật gọi nhau là ông xã bà xã mà, sao không được chứ." Đổng Yên nhếch khóe môi lên, trong mắt đầy ngọt ngào.

"Cầu Cầu, bạn nhìn xém, sao mặt của con nhỏ này càng ngày càng dày, chẳng lẽ là công lao của thằng nhóc Bùi Phóng kia sao?"

Hạ Lan Thu rất bình tĩnh nhấp một hớp cà phê, "Người ta ngọt ngào cũng không phải chỉ mới một ngày hai ngày, đã nửa năm rồi."

"Nhưng cũng phải có mức độ chứ, Yên Nhi mình đã nói với bạn, không lấy kết hôn làm mục đích để yêu đương thì giống như là giở trò lưu manh! Bạn nhanh chóng làm công tác tư tưởng cho Bùi Phóng nhà bạn, cầm hộ khẩu đi cục dân chính lãnh giấy kết hôn!" Thiên Ca Tuệ nghiêm túc ân cần dạy bảo.

"Bạn nghe cái này từ đâu, có điều, thật đúng là rất kinh điển. Nhưng mà, cầm hộ khẩu đến cục dân chính, là có thể lãnh giấy kết hôn sao? Chẳng lẽ bạn đã lãnh?" Gương mặt của Đổng Yên bừng tỉnh hiểu ra.

"Mình là đám cưới giả, không cần lãnh giấy."

"Luật pháp quốc gia có quy định, con gái phải hai mươi tuổi mới có thể kết hôn." Hạ Lan Thu trầm ngâm chốc lát nói.

"Cầu Cầu, bạn học chính trị rất tốt, lên đại học định học ngành luật không?" Thiên Ca Tuệ suy nghĩ nhảy nhót.

"Có dự định." Hạ Lan Thu thật đúng là nể tình.

"Mình thấy bạn có hi vọng trở thành một luật sư tài giỏi của Trung Quốc trong tương lai." Thiên Ca Tuệ vỗ mông ngựa.

"Cầu Cầu, Bùi Phóng cũng nói muốn học chuyên ngành chính trị và pháp luật." Đổng Yên chen miệng.

Thiên Ca Tuệ nhíu mày trợn mắt nhìn sang, " Bùi Phóng nhà bạn cũng đi theo xem náo nhiệt gì chứ, để cho anh ta sang một bên."

"Cái gì chứ. . . . . ." Đổng Yên kinh ngạc thốt ra ba chữ.