Editor: ChiMy

( ) Buổi tối trước hôn lễ một ngày, Úy Nam Thừa và ba người bọn Tiểu Quế Tử ở uống rượu ở "Lam Mị", nói ra cho oai thì chính là ăn mừng sau này hắn thoát khỏi kiếp độc thân.

Kết quả uống được một nửa thì bị những cuộc gọi liên hoàn từ mẹ của anh làm cho nhức đầu, nhất định bắt anh đến trường rước con bé đó, nói hôm nay tài xế Tiểu Trịnh có chuyện xin nghỉ về nhà, không có ai đi rước, một mình cô về nhà rất nguy hiểm.

Ba anh em ở bên cạnh cũng không nhân nghĩa lên tiếng, "Mau đi đi, đừng để cho con gái người ta đợi lâu, bây giờ bên ngoài rất nhiều sói xám lớn, lỡ gặp chuyện gì, vậy. . . . . ."

Đây là đám bạn xấu nào vậy! Úy Nam Thừa thở dài, cầm áo khoác lên đi ra xe chạy về hướng trường cấp 3.

Nhìn cửa trường quen thuộc, tính toán ngày, đã rời khỏi nơi này mười năm rồi, thời gian thật đúng sự trôi qua rất nhanh.

Bên trong phòng học lớp mười hai (1), yên tĩnh đến mức nghe được cả âm thanh cây kim rơi xuống đất.

Vậy mà, vào giây phút tiếng chuông vang lên, một tiếng reng reng, âm thanh đóng sách, âm thanh bàn ghế,giọng nói của nam sinh và nữ sinh, giống như trình diễn, sinh động hoạt bát.

Thiên Ca Tuệ vẫn cùng Đổng Yên, Hạ Lan Thu đeo cặp đi ra đến cổng trường.

Dọc theo đường đi, ba người vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng trêu ghẹo, nhạo bang nhau.

Nhất là ngày mai cô đã là cô dâu của người ta, đương nhiên không thể thoát được chuyện bị bạn bè trêu ghẹo.

Úy Nam Thừa không nhịn được dúi điếu thuốc đã hút được một nửa, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, 9 giờ 35 rồi, mười phút còn chưa ra, đúng là chậm như rùa bò!

"Mình đã có chiêu đối phó ông chú đó, bảo đảm làm cho anh ta ngoan ngoãn phục tùng dưới uy quyền của mình!" Trong tròng mắt đen linh động của Thiên Ca Tuệ lóng lánh ánh sáng tà ác.

"Thiên Ca Tuệ!"

Giọng nói này, sao quen tai thế này?

Thiên Ca Tuệ nghi ngờ xem xét bốn phía, bởi vì do trời tối, nhìn không rõ ràng lắm.

"Có phải mình bị ảo giác hay không?" Thiên Ca Tuệ hỏi hai người bạn bên cạnh.

"Không có, quả thật có người đang gọi bạn." Đổng Yên, Hạ Lan Thu hai miệng một lời.

"Hả? Ai vậy?"

Một giây kế tiếp, Thiên Ca Tuệ liền đối diện với tròng mắt đen đang tức giận của người nào đó.

Cô hoảng hốt lui về sau ba bước, "Có quỷ!"

Hai người bạn rất thông cảm nhìn cô, con nhỏ này, sao vậy?

Người đàn ông. . . . . . trước mắt này, dáng dấp thật sự rất đẹp trai! Cả người tản mát ra một loại sức quyến rũ của đàn trưởng thành, sao có thể là quỷ đây?

"Thiên Ca Tuệ! !" Người nào đó cắn răng nghiến lợi hô.

"À. . . . . . Thì ra là anh họ! Sao anh đột nhiên tới trường học tìm em, anh có biết tối như vậy, rất dễ dàng hù dọa người khác hay không!" Thiên Ca Tuệ bước một bước lớn lên phía trước, che ngực làm ra vẻ mặt bị kinh sợ quá độ.

Anh họ? Mặt của Úy Nam Thừa có chút vặn vẹo.

Đổng Yên và Hạ Lan Thu mê mang, chưa từng nghe nói Tuệ Tuệ có anh họ nha?

Các bạn học đi ngang qua cũng rất khó hiểu, không phải chỉ là anh họ thôi sao! Sao kích động thành ra như vậy?

"Lên xe!" Úy Nam Thừa trầm mặt nói

"Làm gì?" Thiên Ca Tuệ kêu lên lần nữa.

"Đưa em về." Úy Nam Thừa ẩn nhẫn tức giận.

Thiên Ca Tuệ xoay người vẫy tay với bạn tốt Yên Nhi và Cầu Cầu, "Vậy mình về trước, bái bai."

"Ừ, bái bai." Hai người vẫy tay với cô.

Vừa lên xe, Úy Nam Thừa liền âm dương quái khí nói: "Em họ, xin hỏi em muốn đối phó với anh họ như thế nào đây?"