Từ xa Thiên Ca Tuệ đã nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu xanh ngọc vừa phong cách lại vừa táo bạo, dời bước nhỏ dậm chân tại chỗ ở đó, Úy Nam Thừa nhìn đến tức giận, giọng nói cũng lạnh đi rất nhiều.

"Mười giây đồng hồ, lên xe!"

Cố tình Thiên Ca Tuệ không phải là một người nghe lời, cố ý nhìn xung quanh không đi lên.

"Vèo", chiếc Ferrari màu xanh ngọc nhanh chóng rời đi như tên lửa trước mặt cô.

Thiên Ca Tuệ hét to về phía chiếc xe rời đi: "Chú thối, ai mà thèm ngồi xe của chú! Hừ!"

Úy Nam Thừa nhìn nam sinh qua gương chiếu hậu sau xe, rất là hả giận.

--- ------ ------ ------ -----

Trong một quán cà phê ngay ngã tư, có ba cô gái khoảng 17, 18 tuổi phong cách khác nhau ngồi ngay vị trí gần cửa sổ.

Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, chỉ nhìn qua thì ngũ quan rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng mà kết hợp lại với nhau, lại có một loại phong cách chấn động lòng người, làm cho người ta không dời mắt được.

Cô chính là Hạ Lan thu, là chị đại trong ba người, trầm tĩnh.

Nữ sinh bên phải, mày như xa đại, lông mi thật dài thật cong tự nhiên, làn da trắng nõn mềm mại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngọt ngào đến khiến người khác hít thở không thông.

Người cũng như tên, Đổng Yên, dịu dàng động lòng người.

Ngồi đối diện bên trái là nữ sinh tóc ngắn ngang tai, trừ Thiên Ca Tuệ thì còn ai.

Khuôn mặt nhỏ bé lolita, không thể nói đẹp bao nhiêu, chỉ có đôi mắt đen linh động phát sáng rực rỡ, làm cho người ta không nhịn được bị cô hấp dẫn.

Vậy mà lúc này, cô lại giống như một con cá mắc cạn, mệt mỏi.

Hạ Lan Thu và Đổng Yên đều cảm thấy hôm nay Tuệ Tuệ có cái gì không ổn, dĩ vãng cô luôn phấn chấn tinh thần, hôm nay một câu cũng không nói, rõ ràng có chuyện!

"Tuệ tuệ, bạn bị sao vậy?" Đổng Yên quan tâm hỏi.

"Yên Nhi, Cầu Cầu, mình thật bi kịch, huhu . . . . ." Thiên Ca Tuệ mím miệng giả vờ khóc.

"Rốt cuộc sao vậy?" Hạ Lan Thu và Đổng Yên đồng thanh hỏi.

"Mình sắp kết hôn." Thiên Ca Tuệ khóc lóc, trong lòng không tình nguyện.

Lời này vừa nói ra, làm dậy một trận sóng lớn.

Đổng Yên đánh rơi cái muỗng múc cà phê lên bàn.

Tay Hạ Lan Thu đang bưng cà phê run lên, tràn ra vài giọt.

Một mảnh hỗn độn!

"Bạn có chắc hôm nay bạn bình thường không? Không bị sốt chứ?" Hạ Lan Thu vừa nói vừa sờ cái trán của Tuệ Tuệ.

Thiên Ca Tuệ mím miệng gật đầu một cái.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thành thực khai báo." Đổng Yên hung hăng nhìn chằm chằm người nào đó bên cạnh.

Thiên Ca Tuệ kể hết mọi chuyện ra, nói xong còn tức giận vung quả đấm nhỏ, "Mình nhất định phải !"

"Anh ta thật sự già như vậy sao?" Hạ Lan Thu cau mày hỏi.

"Tại sao không, cũng 26 rồi, cách nhau gần 3 thế kỉ?" Thiên Ca Tuệ vô cùng buồn bã.

"Ừ, quả thật có chút, nhưng bạn là học sinh cấp 3, ba mẹ bạn không phản đối sao?" Đổng Yên có chút khó có thể tin.

"Đừng nói nữa, mẹ của mình vui mừng còn không kịp, ánh mắt nhìn Úy Nam Thừa tựa như thấy mật, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của mình." Thiên Ca Tuệ bực tức.