Cận Thời Xuyên đi công tác chưa đầy một ngày, Cận gia đã xảy ra chuyện.

Chu Nham Điềm cố tình bắt tay với Tôn Lệ Vân tố cáo Viễn Hi Đình vào khách sạn với người đàn ông lạ.

Ban đầu, Cận Bá Quốc không tin nhưng khi tận mắt nhìn thấy những bức ảnh chụp thân mật giữa cô và người đàn lạ trên tay thì ông không thể nào làm ngơ được.

Dù có dù không thì cũng phải làm cho ra lẽ, chứ không thể để người khác nói nhà họ Cận gia giáo không nghiêm.

Cận Bá Quốc gọi điện cho Viễn Hi Đình, bảo cô về biệt thự chính một chuyến, có việc cần họp gia đình gấp.

Khi Viễn Hi Đình tới nơi thì ba người nhà Cận Tư Thành và Chu Nham Điềm đều có mặt, cô hơi sững lại vài giây, lòng bất an trồi lên dự cảm xấu.

Cô run run bước tới trước mặt Cận Bá Quốc, lễ phép nói: “Thưa ông, có việc gì sao ạ?”

Vẻ mặt Cận Bá Quốc xám xịt tựa như bầu trời sắp chuyển giông bão, hai mắt ông cụ bén nhạy nhìn thẳng về phía Viễn Hi Đình, doạ cho cô lạnh tới tóc gáy.

Vóc dáng của ông cụ hơi bự, cái bụng chình ình chĩa về trước, trên tay luôn cầm chiếc gậy gỗ mài bóng loáng in hình hoa văn thân rồng uốn lượn nhảy múa.

Trong nhà họ Cận, ngoại trừ Cận Thời Xuyên ra thì chỉ có Cận Bá Quốc là người thấu tình đạt lý, tuyệt đối không nông cạn nghe từ một phía, càng không suy xét xuất thân nguồn gốc.

Ông cụ còn có khả năng nhìn thấu hoàn cảnh và suy đoán lòng người, tuyệt đối không dễ dàng qua mặt.

Bình thường ông cụ sẽ nói rất ít, nhưng một khi để ông cụ phải nói nhiều chắc chắn là có chuyện.

Giữa bầu không khí lặng ngắt như tờ, Tôn Lệ Vân ném một tệp ảnh tới trước mặt Viễn Hi Đình, gằn giọng nói lớn: “Loại đàn bà lăng loạn.

Cô nhìn xem chuyện mà cô làm đi.

Cô cho rằng mình có thể qua mắt được người nhà Cận gia chúng tôi sao? Lớn gan thật.”

Viễn Hi Đình cúi đầu nhặt mấy bức ảnh lên xem, hai mắt cô mở to hơn so với người bình thường, trong lòng có chút hoảng.

Những bức ảnh này chụp lúc cô bị Vương Ích đổ thuốc, rồi dẫn vào khách sạn.

Hiện tại, người duy nhất có thể rửa sạch oan tình cho cô chỉ có một mình Cận Thời Xuyên, nhưng giờ đây anh đang ở thành phố Vân Hải, cho dù về gấp cũng nhất định không kịp.

Cô rưng rưng khoé mi ngước nhìn Cận Bá Quốc, giọng nói run rẩy: “Ông ơi, không phải như thế đâu! Hôm đó là con bị chuốc thuốc, rồi bị người ta dẫn vào khách sạn.

Nhưng mà… Thời Xuyên… đã tới cứu con.”

Tôn Lệ Vân cười lạnh thành tiếng, ngang nhiên cướp lời của Viễn Hi Đình: “Cô nghĩ Thời Xuyên không có ở đây rồi muốn nói gì thì nói ư? Cho dù, hôm nay có Thời Xuyên cô cũng phải làm rõ mọi chuyện.

Không lẽ tự dưng người ta lại chuốc thuốc cô, nếu như cô không quyến rũ người ta thì làm sao người ta có ý định gì với cô được.

Vả lại, có chuốc thuốc thật hay không thì chỉ có một mình cô biết, chứ trong ảnh trông cô vẫn còn tỉnh táo lắm cơ mà.”

Viễn Hi Đình nước mắt lưng tròng, đầu lắc lia lịa: “Không có.

Con không có, ông nội, con thật sự không có.

Con xin ông hãy tin con, bây giờ con sẽ gọi cho Thời Xuyên để mọi người xác minh.”

Cô run rẩy lục tìm điện thoại từ trong túi xách, điên loạn bấm ra một dãy số gọi đi, nhưng khi cô vừa đặt ống nghe lên tai, ngay lập tức bị Tôn Lệ Vân cướp lấy, bà ta thẳng tay dùng một đường quyền ném vỡ màn hình tan bành, cuộc gọi cũng rơi vào trạng thái đen mịt.

“Ai chẳng biết Thời Xuyên bất chấp bảo vệ cô bằng mọi giá, cô đừng có mà hết lần này tới lần khác lợi dụng tình cảm của nó.”

Sau khi mắng một tràng xối xả vào mặt Viễn Hi Đình, Tôn Lệ Vân lại quay sang nói với Cận Bá Quốc: “Bố,… Viễn Hi Đình chính là mối tình đầu của Thời Xuyên, là người phản bội lại nó, khiến nó mười năm qua luôn sống trong đau khổ.”

“Cái gì?” Sắc mặt Cận Bá Quốc đen lại ngay tức thì.

“Hi Đình… có đúng như thế không?”

Cả người Viễn Hi Đình run lên bần bật, nước mắt tràn đầy viền mi, cổ họng ứ nghẹn như có một bàn tay vô hình bóp chặt.

Cô cúi thấp đầu xuống, khó nhọc gật gật hai cái, tâm tình như rơi xuống vực sâu.

Cận Bá Quốc sốc tới mức tim đau nhói, tay ôm lấy ngực, vừa muốn nhớm mông đứng lên lại ngồi phịch ngay xuống.

Cả cuộc đời ông cụ sống quang minh lỗi lạc, ghét nhất là bị người khác qua mặt, càng không chấp nhận có kẻ lừa dối.

Ông cụ cố bình ổn nhịp thở, hỏi: “Có phải cháu kết hôn với Thời Xuyên là vì muốn chữa bệnh cho con gái không?”

Giọng nói của Cận Bá Quốc không quá cao nhưng từng chữ từng chữ đè nặng lên ngực Viễn Hi Đình, hốc mắt cô đỏ ửng chứa đầy nước, cô ngẩng đầu lên nhìn ông cụ bằng ánh mắt thành khẩn.

“Ban đầu đúng là như thế nhưng mà bây giờ cháu thật lòng muốn ở bên Thời Xuyên.”

Chu Nham Điềm nãy giờ vẫn lặng thinh, chọn đúng thời điểm này lên tiếng: “Ông Cận, có chuyện này cháu không biết có nên nói hay không? Dù gì cũng là chuyện của gia đình ông, cháu mà chen vào sẽ không phải phép.”

Tôn Lệ Vân ngay lập tức hưởng ứng: “Nham Điềm, cháu nói gì thế? Đối với Cận gia, cháu vẫn luôn là một phần trong nhà.

Đừng khách sáo như thế.”

“Cháu xin lỗi ông, thực ra cháu biết chuyện trước kia của anh Xuyên nhưng lại không nói sớm cho ông biết.

Thực ra, Hi Đình là con gái của Tô Cẩn, nhưng vì bất hiếu nên bị mới đuổi ra khỏi nhà, sau đó cô ta lại cố tình tiếp cận anh Xuyên, khiến anh ấy thương hại mà say như điếu đổ, bất chấp mọi thứ.

Cho dù cháu có khuyên anh ấy thế nào thì anh ấy cũng không chịu nghe.” Chu Nham Điềm tỏ vẻ thành khẩn, giọng điệu có phần trầm thấp hơn hẳn.

“Nhưng cháu không thể trơ mắt nhìn anh Xuyên bị lợi dụng và Cận gia bị lừa gạt được.

Cháu có thứ này muốn đưa cho ông xem.”

Chu Nham Điềm ấn mở màn hình điện thoại, phát ra một file video trò chuyện, trong đó có giọng nói của Vương Ích, nhưng những gì gã ta nói mới khiến Viễn Hi Đình xỉu ngang.

“Tôi… tôi thật sự không biết cô gái ấy là phu nhân của Cận tổng.

Là cô ta cố tình quyến rũ tôi, khiến tôi nhất thời hồ đồ mới nảy sinh ý định bỏ thuốc.

Khách sạn là do cô ta đặt trước, tôi chỉ đi theo sự hướng dẫn của cô ta thôi.

Cô ta còn nói, cô ta gả vào Cận gia chỉ vì tiền, hoàn toàn không có hứng thú với Cận thiếu gia gì cả.

Cô ta… cô ta còn nói Cận thiếu gia không đủ thoả mãn cô ta… nên mới… tới tìm tôi.”

Tôn Lệ Vân xoay người, trừng mắt nhìn Viễn Hi Đình, chỉ thẳng ngón tay vào mặt cô: “Cô còn dám biện minh nữa hay không? Đồ trắc nết, lăng loạn, không biết xấu hổ.

Thời Xuyên vì cô mà hết lòng hết dạ, còn cô lại có thể làm ra những loại chuyện bại hoại thanh danh như thế.

Cũng phải thôi, cái loại phụ nữ bị đuổi ra khỏi gia tộc thì làm gì có giáo dục.

Nhà họ Tô thật vô phúc nên mới có đứa con bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa giống như cô.”

Viễn Hi Đình khóc lóc quỳ xuống dưới chân Cận Bá Quốc: “Ông ơi, xin ông hãy tin cháu.

Đây không phải là sự thật.”

Cận Bá Quốc hoàn toàn chết lặng, lòng tin dành cho Viễn Hi Đình đang trên bờ sụp đổ.

“Cháu không cần phải nói thêm gì nữa, không ngờ cháu lại là người như vậy.

Cận Bá Quốc ta minh mẫn cả một đời người, lại mù mờ trong một phút.

Hai mẹ con cháu mau rời khỏi Cận gia đi, ta sẽ không để cháu ở bên Thời Xuyên và lợi dụng tình thương của nó nữa đâu.”

Cô dùng đầu gối để đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn Cận Bá Quốc, trong đáy mắt hiện rõ sự bơ vơ như mèo con bị bỏ rơi, cõi lòng lạnh ngắt như tro tàn, trái tim bị một lưỡi dao cùn cắt xẻ từng miếng từng miếng, vỡ vụn, máu chảy thẳng vào tâm can.

“Xin ông đừng đuổi cháu đi mà.

Ít nhất hãy chờ tới khi Thời Xuyên về, có được không?”

Tôn Lệ Vân hung hăng nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô, kéo mạnh một cái, khiến người cô ngã chỏng vó ra giữa sàn, khuỷu tay đập mạnh vào mặt sàn cứng rắn, truyền tới cơn đau dữ dội.

Bà ta quát lớn: “Mau biến cho khuất mắt chúng tôi đi, đừng làm bẩn mắt chúng tôi.

Cô còn muốn níu kéo lòng thương của Thời Xuyên ư? Sẽ không có cửa đâu.”

Răng cắn chặt môi, Viễn Hi Đình ngẩng đầu nhìn lên, dùng sự chân tình để van nài Cận Bá Quốc thêm một lần nữa, nhưng ông cụ lại ngoảnh mặt sang nơi khác, hoàn toàn không để tâm tới cô.

Cõi lòng cô vỡ tan, cô cố chống tay đứng thẳng dậy, cơ thể mỏng manh tê tái tựa như đang đứng dưới hầm băng buốt giá.

Cô lần lượt lấy ra những món đồ mà ông cụ dùng làm sính lễ trong lần đầu gặp mặt đặt lên trên bàn, đau lòng nói: “Cháu xin lỗi ông, đây là những gì ông cho cháu, cháu đã có dùng một lần thẻ mua sắm, nhưng cháu sẽ cố gắng bù lại.”

Cận Bá Quốc lạnh nhạt phất tay: “Không cần đâu, từ nay cháu đừng xuất hiện trước mặt Thời Xuyên, cũng đừng tới Cận Thị làm việc nữa, chuyện của hai đứa cứ kết thúc trong im lặng như thế đi.

Mấy thứ kia cháu mang theo luôn đi, coi như là chi phí ly hôn.”

Ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của Viễn Hi Đình cũng chẳng còn, cô tuyệt vọng tới mức mất hồn mất vía, toàn thân như phiêu diêu trong bóng đêm, không cách nào thanh tỉnh nổi.

Giọng nói của cô nặng nề như tiếng đàn loạn nhịp: “Không cần đâu ạ.

Cháu tới như thế nào sẽ đi như thế đó.”