Viễn Hi Đình lững thững xoay lưng, bước từng bước nặng nề rời khỏi biệt thự chính của Cận gia, trong lòng rối rắm như mớ tơ vò.

Nước mắt khiến gương mặt cô ướt đẫm, tầm nhìn lờ mờ, bước chân cô nặng nề tựa như cõng cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng.

Sắp ra tới cửa, trong đầu cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền dùng tay quệt vội nước mắt, vội vàng quay người lại, một mạch đi thẳng tới trước mặt Cận Bá Quốc.

Thu hai tay thành nắm đấm, ánh mắt cô tràn ngập mị cường, giọng nói của cô có chút run run nhưng rất rành mạch: “Bất luận ông có tin hay không thì hôm nay cháu vẫn phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Cháu không thể ôm nỗi oan khuất này rời khỏi Cận gia được.

Nếu cháu thật sự phải đi thì cháu cũng phải rời đi một cách đường hoàng.”

Viễn Hi Đình ngừng lại vài giây, hít thở sâu một cái, rồi bộc bạch: “Đúng là trước kia cháu và Thời Xuyên có quen nhau, cháu cũng đã từng khiến anh ấy tổn thương, nhưng thực sự là cháu chưa từng làm chuyện gì có lỗi cả với anh ấy cả.

Khi đó bọn cháu còn quá trẻ, mới chỉ mười tám tuổi đầu, suy nghĩ bồng bột là điều không thể tránh khỏi, vì thế lúc rơi vào bế tắc, thường sẽ chọn cách kết thúc cực đoan nhất.

Là cháu có lý do riêng nên mới chia tay Thời Xuyên, chứ cháu không hề phản bội lại anh ấy.

Trước đây, do cháu nhút nhát, không dám đối diện với tình cảm của mình, nhưng bây giờ cháu không thể làm như thế được, cháu cũng nhất định không dễ dàng buông tay Thời Xuyên thêm lần nào nữa.

Ông ơi, cháu chân thành với anh ấy, cháu nghĩ ít nhiều gì ông cũng cảm nhận được.

Cháu cũng dám cam đoan với ông là cháu chưa từng nói mấy lời giống như trong video clip kia.

Hôm đó, chính là cô Chu đây sắp xếp cho cháu đi kí hợp đồng, trước đó cháu hoàn toàn không biết Vương tổng là ai cả.”

Chu Nham Điềm chột dạ, hét vào mặt Viễn Hi Đình: “Cô đừng đặt điều vu khống.”

“Có đặt điều hay không thì tự cô biết rõ.” Viễn Hi Đình trừng mắt nhìn Chu Nham Điềm, trong đôi con ngươi ngập đầy gió lạnh.

Sau tất cả mọi chuyện, cô đã nhận ra, có một số người càng nhân nhượng thì họ càng được nước lấn tới, vì thế cô không thể cứ hết lần này tới lần khác chịu thua cô ta được.

Trước kia, cô đã trốn chạy, đã tổn thương anh, giờ đây, cô không thể làm như thế nữa.

Nếu muốn ở bên anh, cô bắt buộc phải đối mặt với tất cả mọi chuyện, càng không thể dễ dàng hứng chịu oan khuất.

Sau mấy giây im lặng, Viễn Hi Đình lại nói tiếp: “Thưa ông, cháu và Thời Xuyên nay đã gần ba mươi tuổi rồi, đã không còn mười tám đôi mươi nữa, khả năng chịu đả đích cũng đã suy giảm đi nhiều, nếu như bọn cháu thật sự phải xa nhau thêm lần nữa, thì chỉ còn đường chết thôi! Mười năm qua, cả cháu và Thời Xuyên đều không quen thêm người mới, là bởi vì bọn cháu thật sự vẫn còn tình cảm dành cho nhau, tận sâu trong lòng chúng cháu chẳng thể nào buông bỏ được sự dở dang trong quá khứ.

Cháu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng Thời Xuyên, cũng không ngốc tới mức hiến dâng thân mình cho một lão già.”

“Kể cả là anh ấy hay cháu, chúng cháu không thể tuỳ tiện xông vào cuộc đời của nhau, rồi lại một lần nữa đau khổ được.

Trên đời này thứ khó kiếm nhất là tình yêu, thứ không thể nào kiểm soát theo ý mình là tình yêu, thứ không thể nói buông là buông được cũng là tình yêu.

Chúng cháu phải mất tận mười năm mới có thể nắm tay nhau ở hiện tại, không thể chỉ vì một số chuyện chưa phân rõ đúng sai mà cắt đứt như thế.”

Cận Bá Quốc thoáng ngập ngừng, niềm thống hận ban nãy cũng dần dịu xuống, sau một lúc ông cụ mới lên tiếng: “Cháu nói sau khi chia tay Thời Xuyên không quen ai, vậy tại sao lại có Viễn Nhiên?”

Viễn Hi Đình cổ họng khô khan, khoé môi run lên bần bật, cô há miệng nửa ngày mới có thể nói thành lời: “Con bé không phải con ruột của cháu, mà do cháu nhận nuôi.”

Ông cụ Cận thoáng kinh ngạc, một cô gái mười tám tuổi không nơi nương tựa phải đấu tranh tư tưởng nhiều như thế nào mới dám nhận nuôi một đứa trẻ, hơn nữa, ông cụ còn biết Viễn Nhiên không giống bao đứa trẻ khác, cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh, chỉ mới được chữa khỏi cách đây không lâu.

Hẳn là trong mười năm qua, cô đã chịu khổ không ít, nhưng lại chưa từng có ý định từ bỏ con gái.

Một người như thế, không có lý gì lại làm ra những chuyện vô liêm sỉ giống như Chu Nham Điềm và Tôn Lệ Vân đã nói.

“Bố đừng tin cô ta, loại như như cô ta có gì mà không dám nói.” Tôn Lệ Vân thấy Cận Bá Quốc trầm ngâm suy ngẫm liền lên tiếng khích bác.

“Ông ơi, ông đừng dễ mềm lòng, sẽ khiến anh Xuyên ngu muội mãi không chịu buông mà thôi.” Chu Nham Điềm phụ hoạ theo.

Cận Bá Quốc chăm chú nhìn Viễn Hi Đình, rồi nói: “Chuyện này cứ chờ Thời Xuyên về rồi giải quyết.

Dù sao cũng là chuyện của nó, chúng ta không có ai có quyền quyết định thay nó cả.”

Tôn Lệ Vân vẫn không chịu buông tha: “Bố à… bố cũng biết rõ tính tình Thời Xuyên mà, sao có thể để nó tự quyết định được.”

Cận Bá Quốc gắt lên: “Ai có thể sống thay cuộc đời của nó? Ai có thể chịu đựng nỗi đau thay nó? Ai có thể hiểu nó thay nó?”

Cận Thời Xuyên từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi, luôn thu mình vào trong một góc tối không lối thoát, chỉ khi ở bên cạnh Viễn Hi Đình mới thấy len lói lên mầm sống hiếm hoi.

Thời gian mười năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn, vậy mà anh vẫn không thể nào quên lãng được một người, nếu như không gặp lại cô, chắc là anh sẽ chọn độc thân suốt đời, trái tim sẽ vĩnh viễn như hòn đá vô tri, từng chút một bị mài mòn vì máu chảy.

Những lời Viễn Hi Đình nói không sai, Cận Thời Xuyên nay đã ba mươi tuổi, không có khả năng chịu đựng đả kích thêm lần nào nữa, nhất là khi cô đột nhiên biến mất ra khỏi cuộc đời anh.

Nhiều người hay nói đàn ông mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất, nhưng họ lại quên mất một điều rằng mỗi người họ đều có một trái tim cho riêng mình, cũng có những khi yếu lòng mệt mỏi, cũng có một vài điểm yếu không muốn ai chạm vào.

Lúc Tôn Lệ Vân định nói thêm gì đó nữa, Cận Tư Thành liền đứng dậy gắt lên: “Thôi đi, đủ rồi.

Bao năm qua tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là bà muốn làm gì cũng được.

Thời Xuyên nó cũng sắp ba mươi rồi, chuyện của nó cứ để cho nó tự quyết, bà muốn lo thì đi mà lo cho con trai bà kia kìa.”

Cận Bá Quốc khoát tay: “Được rồi, giải tán hết đi, ai về nhà nấy.”

Viễn Hi Đình vừa về tới nhà thì Cận Thời Xuyên liền gọi điện tới.

Cô ngẩn người nhìn tên người gọi một lúc, rồi hít thở sâu, lấy lại tinh thần, nhấn vào nút chấp nhận.

Đầu giây bên kia vang lên chất giọng nam trầm, có lạnh lùng, có ấm áp, nghe rất êm tai: “Đình Đình… làm gì thế? Sao bây giờ mới chịu nhấc máy.”

Viễn Hi Đình nhẹ nhàng đáp lại: “Em mới vừa tới thăm ông về.”

Nghe giọng cô hơi là lạ nên Cận Thời Xuyên lại hỏi: “Mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nghĩ lại những gì mới xảy ra, cõi lòng Viễn Hi Đình lạnh giá.

Trong vỏ bọc của thượng lưu, luôn có những cuộc đấu tranh ngầm, nhưng khi cô thật sự bị cuốn vào rồi, mới biết được nó khắc nghiệt tới mức nào.

Đầu tiên là Chu Nham Điềm bắt tay với Tôn Lệ Vân ép cô chia tay Cận Thời Xuyên, sau đó lại tung tin đồn nhảm để uy hiếp cô, rồi dẫn cô tới miệng sói, sau đó dùng bằng chứng dâng lên ông nội, khiến cô vừa mất đi thanh danh và lòng tin của ông, rồi từ đó đuổi cô ra khỏi Cận gia.

Rõ ràng là cô đã lường trước được, vậy mà khi nó thật sự xảy đến thì cô vẫn không dễ dàng chấp nhận.

Nhưng cô không muốn Cận Thời Xuyên lo lắng, chỉ đành tỏ ra như không có chuyện gì, cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với anh.

“Không có.” Cô lắc đầu, sau đó lại hỏi: “Bao giờ thì anh về?”

“Cận Thời Xuyên, từ trước tới nay vẫn luôn là anh bảo vệ em, giữ gìn tình yêu của chúng ta, nay tới lượt em thay anh bảo quản.

Anh yên tâm, em sẽ không dễ dàng buông tay anh nữa đâu, cho dù vấp phải chuyện gì cũng sẽ cùng anh đối diện.” Trong lòng Viễn Hi Đình thầm nghĩ ngợi.

Giọng nói của anh cắt đi mạch suy nghĩ của cô: “Chắc là hôm kia.”