Cận Thời Xuyên quay về phòng làm việc, thong thả cầm ly cà phê, nghiêng mình đứng trước cửa kính ngắm nhìn quang cảnh thành phố.

Tâm tình tốt khiến nhã hứng của anh cũng được đẩy lên cao.

Một tay đút túi quần, tay còn lại nâng ly cà phê lên nhấp mấy ngụm, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng, lặng thầm nhớ về những chuyện đã qua.

Phố xá đã thay đổi, cửa quán cũng mọc lên như rươi, thời gian mười năm đã qua đi, nhưng trong tiềm thức anh vẫn còn nhớ như in những tháng ngày xưa cũ.

Khi đó, anh mới chỉ là một cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

Trước lúc gặp Viễn Hi Đình, Cận Thời Xuyên là một cậu nhóc lạnh lùng, ít nói, ngại giao tiếp, không thích người lạ.

Nhưng đối với cô lại khác, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy hảo cảm, muốn tới gần.

Cứ như thế, anh bất tri bất giác bước về phía cô, tham luyến được ở bên cạnh cô nhiều hơn, không bao giờ là đủ.

Cô dẫn anh tới những khu giải trí chơi game, tới nhà băng trượt patin, đưa đi ăn những món lề đường tưởng không ngon nhưng lại ngon không tưởng, suốt ngày kè kè bên cạnh nhau.

Bất kể anh có muốn nói chuyện hay không thì cô vẫn cứ thích luyên thuyên nói nói cười cười không ngừng nghỉ.

Cả hai đều không hỏi về gia cảnh của đối phương, chỉ mặc niệm ở bên nhau vui vẻ qua ngày tháng, làm bạn của nhau ở trường, thỉnh thoảng rảnh rang lại hẹn nhau ra ngoài chơi.

Khoảnh thời gian đó, anh cười nhiều hơn, cũng thường nói chuyện nhiều hơn trước.

Anh không còn cảm thấy cô đơn, trái tim hiu quạnh giống như được sưởi ấm.

Cô cho anh biết cảm giác thế nào là được người khác quan tâm.

Cô tựa như ánh nắng xuân dìu dịu giọi tới cõi lòng lạnh như băng của anh, từng bước kéo anh ra khỏi những ám ảnh cô độc của thời thơ ấu.

Sau khi chia tay với cô, anh đã đi tới nhiều nơi, gặp gỡ bao nhiêu người nhưng lại chẳng gặp được cô gái nào giống như thế! Thậm chí, cơ thể anh ngày càng mắc chứng xa lánh phụ nữ, những người càng muốn tới gần anh, thì anh càng tìm đủ mọi cách để tránh né, không cho họ có cơ hội tiến lên thêm bước thứ hai.

Bởi vì, họ mới tiến lên một bước thì anh đã lùi lại chín mươi chín bước.

Bao nhiêu năm anh mang nỗi nhớ cô sâu đậm, càng khắc sâu niềm hối tiếc về những gì đã qua, rất muốn hận cô, nhưng không yêu làm sao có chuyện hận.

Không gian thinh lặng đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, bao nhiêu suy nghĩ trong lòng anh đều tiêu biến, nét cười trên mặt thoạt nhiên biến mất, sự lạnh lùng khôi phục tràn ngập trên người anh.

“Vào đi.”

Tần Dữ đẩy cửa bước vào, nghiêm túc đứng trước mặt Cận Thời Xuyên.

“Tổng giám đốc, bên phía Lăng Hải xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Giọng anh điềm tĩnh tựa như mọi chuyện chẳng hề liên quan tới mình.

“Họ yêu cầu đòi tăng lợi nhuận, giảm chi phí.” Tần Dữ nói.

“Đặt vé máy bay chiều nay tới thành phố Vân Hải.” Cận Thời Xuyên vẫn chẳng chút thay đổi sắc mặt, ngẫm một chốc, anh lại nói tiếp: “Gọi thiếu phu nhân tới gặp tôi.”

Hơn hai mươi phút sau, Viễn Hi Đình tới trước cửa phòng tổng giám đốc gõ cửa, sau đó đi vào trong.

“Cận tổng, anh gọi tôi tới là có việc gì?”

Cận Thời Xuyên ngừng hết tất cả mọi việc lại, bước tới đứng đối diện Viễn Hi Đình, nhướng mày hỏi: “Phải có việc mới được tìm em sao?”

Viễn Hi Đình cười nhạt, xoay người bước ra phía cửa: “Nếu không có việc gì thì em đi đây.”

“Đúng là có việc thật.” Cận Thời Xuyên vừa nói vừa dang tay kéo cô ôm vào lòng.

“Việc của anh là nhớ em.”

Cô vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông em ra.

Đang ở công ty đó.”

Anh xoay người ba mươi độ, với lấy điều khiển tự động đặt trên bàn làm việc, nhấn nút thả rèm cửa xuống, chỉ trong thoáng chốc, căn phòng như biệt lập hoàn toàn với thế bên ngoài.

“Như thế này sẽ không ai thấy nữa.”

Dứt lời, anh liền nhấc bổng cô đặt ngồi trên bàn, hai tay anh cứng cỏi chống cạnh hông cô, lưng hơi khom thấp xuống, để mặt đối diện với cô, khoảng cách rất gần, hơi thở nam tính thơm tho của anh cứ lởn vởn trước mặt cô khiến cả người cô căng cứng.

“Đình Đình… anh sắp đi công tác rồi.”

“Ò…” Viễn Hi Đình tim đập tay run, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sự ngượng ngùng.

“Chỉ vậy thôi à.” Cận Thời Xuyên chau mày lại, trố mắt nhìn cô, trong đáy mắt anh loé lên tia bất mãn nồng đậm.

Anh tiến lên thêm một bước, cố ý áp sát cánh môi lên mặt cô, hơi thở ấm nóng quyện lẫn cùng mùi hương nước hoa trên người cô, hoà thành một thể.

Dường như ánh mắt, hơi thở, nhịp đập trái tim anh đang rộn ràng mãnh liệt, tựa như khoảnh khắc hai cơ thể cuộn tròn vào nhau.

“Chứ anh còn muốn sao?” Cơ thể cô càng run rẩy hơn, giọng nói cũng lắp ba lắp bắp như trẻ lên ba đang học nói vậy.

“Hôn anh.” Anh nói rất tự nhiên, không hề có chút ái ngại nào, trong khoé mắt tràn ngập tia tà gian ngang tàn.

“Hôn bù luôn cả mấy ngày anh đi công tác.”

“Nhưng mà… đây là… công ty…” Viễn Hi Đình ngượng ngùng xoay mặt đi, cố tình né tránh ánh mắt của Cận Thời Xuyên.

Anh bất chấp dùng môi chặn miệng cô lại, nồng nhiệt hôn lên bờ môi còn vướng mùi son môi của cô, dịu dàng lại nồng say, cuồng bạo và mãnh liệt, từng chút một xâm chiếm hoàn toàn miếng bánh thơm ngon ấy.

Chừng khoảng vài phút, anh ngừng lại, thở hổn hển, nói: “Công ty thì đã sao? Anh là ông chủ.”

Không cho cô có cơ hội phản kháng lại, anh tiếp tục mút lấy mẩu thạch hoa quả đỏ mọng kia, hương vị ngòn ngọt từng chút một tràn vào lưỡi rồi chảy xuống cuống họng anh, nồng say và đê mê đến khó tả.

Anh thừa nhận, Viễn Hi Đình có sức hút tới anh lạ kì, bất kể là hôn, hay ân ái mặn nồng, anh đều không thể khống chế được dục cảm của bản thân, tựa như lửa gặp phải gió, cháy bùng bùng trong người anh, biến cơ thể anh trở thành bình hoa di động để thoả mãn cho xúc cảm hoan lạc trong anh, mà một khi máu anh đã nóng lên thì rất khó có thể dừng lại.

Nếu có ai đó nói Cận Thời Xuyên không phải là đàn ông thì chắc hẳn trên đời này đàn ông không còn tồn tại.

Anh không những rất đàn ông mà còn nhu cầu cao hơn những người đàn ông bình thường khác gấp nhiều lần.

Bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Cận Thời Xuyên lúc ấy mới dừng hôn, anh nguyền rủa thành tiếng: “Chết tiệt!”

Viễn Hi Đình nhanh nhẹn áp hai bàn tay lên đôi gò má anh, ép mặt anh đối diện với mình, nhẹ nhàng hôn lên làn mi tràn ngập tức giận của anh, tới chóp mũi phập phồng nhấp nhô, rồi dừng lại chừng vài giây trên làn môi đang khẽ run run của anh.

Sau đó, cô đỏ bừng mặt ngồi thẳng người dậy, cong môi cười nhẹ: “Như vậy đủ rồi đúng không? Ông chủ mau làm việc đi, nếu không nhân viên như em cũng sẽ tìm lý do làm biếng đó.”

Cô mau chóng tuột xuống khỏi bàn, chỉnh trang lại tóc tai, đứng nép sang một bên, đưa mắt ra hiệu cho anh trở về chỗ ngồi.

Anh cười cười đầy ẩn ý, ngồi vào ghế, lạnh lùng nói vọng ra: “Mời vào.”

Khi người kia đẩy cửa vào, mặt Cận Thời Xuyên đã trở về trạng thái lạnh như băng, nhưng tay vẫn không kiềm được mà đụng chạm tới mu bàn tay trắng mềm của cô.

Cô nhíu chặt mày, đẩy cánh tay anh ra, nghiến răng nghiến lợi phát lên thanh âm đủ để hai người nghe thấy.

“Nghiêm túc chút đi.”

Phó giám đốc phòng kế hoạch hiên ngang đi vào, trông thấy Viễn Hi Đình thì sắc mặt liền xám xịt hẳn, ánh mắt ông ta khinh bỉ nhìn cô, vểnh môi nói: “Bây giờ có nhiều người thích vượt cấp báo cáo công việc như thế sao? Theo như tôi biết cô chỉ là một nhân viên thiết kế bình thường, sao lại có tư cách gặp tổng giám đốc được.”

Viễn Hi Đình nhân cơ hội đó mà chuồn đi ngay: “Tôi biết lỗi rồi, sẽ đi ngay đây.”

Cận Thời Xuyên chưa kịp nói gì thì bóng lưng cô đã thấp thoáng tới trước cửa, cánh cửa kính mở ra rồi đóng vào trong một khoảnh khắc.