Tối hôm ấy, trong căn nhà ấy, có ba con người.

"Người mang bầu luôn có những biểu hiện khác lạ so với người bình thường, em nên nhớ điều đó."

"Vâng"

"Trước tiên là sự khó chịu khi ngửi thấy mùi thức ăn, đặc biệc là thức ăn chứa dầu mỡ, mùi thịt cá hôi tanh, khiến chị em mang thai sẽ cảm thấy khó thở và dẫn đến nôn mữa, vì vậy, khi ngồi vào bàn ăn, em nên nhớ làm như vậy, tốt nhất là chỉ ăn liếm láp cho qua bữa,vậy thôi."

"Trời!"

Thế là Vy nhà ta liếc xéo Nguyên một cái, anh cười cười, như cầu khẩn.

Thế là cô đành ngậm ngùi tập trung vào những chỉ dẫn của cô bác sĩ xinh đẹp.

"Em có hiểu những gì chị nói không?"

"Dạ, em hiểu rồi."

"Ừ, vậy chị sẽ nói về điều tiếp theo, tính tình cáu gắt cũng là một trong những biểu hiện của người mang bầu. Em cứ tỏ ra khó chịu, tức giận với mọi người xung quanh."

Vy cười, nụ cười ma mãnh, cô nhìn về phía Nguyên, gì chứ cái này là cô có thể làm được.

Rồi, nhìn cái điệu bộ ấy anh đã hiểu được vấn đề, chắc chắn là những tháng ngày sau này anh sẽ không yên thân với cô người yêu bé nhỏ này rồi.

Và cứ thế, cô bác sĩ thao thao bất tiệt.

"Thực sự là Nguyên rất cảm ơn Thảo đã bỏ thời gian ra để giúp đỡ mình."

"Không có gì đâu, hai ta là bạn bè nên Nguyên không cần khách sáo."

"Ừ, nếu Nguyên và Vy có thể đến với nhau, là có một phần công lao của Thảo, nhất định tụi mình sẽ báo đáp."

"Đến lúc đó phải có thiệp cho Thảo đó, thiệp Vip à nha."

"Chắc chắn là vậy."

"Mà Thảo có một số thắc mắc."

"Chuyện gì vậy Thảo?"

"Có vẻ như Nguyên rất yêu cô ấy."

"Đó là điều hiển nhiên, mình yêu cô ấy còn hơn sinh mạng của mình."

Bất chợt, Thảo cười, một cái cười thật lạ.

"Ta nói cái đời này nó cũng thật lạ, Thảo đã có một thời áo trắng rất thích Nguyên, làm đủ mọi chuyện để Nguyên chú ý đến mình, nhưng cũng chẳng thể làm lay động được con tim sắc đá của Nguyên, vậy mà giờ đây, Nguyên lại rung động với cô học trò, lại dùng những trò vụn nhặt này để qua mặt mẹ cha, chỉ mong được ở cạnh cô ấy. Thảo đúng là bất ngờ về việc này đấy!"

"Chuyện lúc trước Nguyên thực sự xin lỗi Thảo."

"Nguyên có lỗi gì đâu, tình yêu mà, ai lại có thể kiểm soát của con tim chứ. Có trách thì trách Thảo dại khờ về cái tình yêu không có kết quả."

Nguyên không dám nhìn vào mắt Thảo, anh đã vô tình làm tổn thương một người con gái đã từng yêu anh, nhưng...anh không thể nào đáp lại, dù anh biết được tình cảm của cô đối với mình

"Thôi mọi chuyện đã qua, cũng đừng nên nhắc lại, hãy chôn vùi quá khứ vào dĩ vãng. Bây giờ, chúng ta đã có được những ngã rẻ riêng. Chúc Nguyên hạnh phúc với lựa chon của mình."

"Cảm ơn Thảo, Thảo cũng vậy nhé! Mong là Thảo sẽ mau chóng tìm được Đức Lang Quân như ý."

"Điều đó là tất nhiên, người ấy của tớ sẽ đẹp trai hơn cậu nhiều."

Nguyên bật cười trước lời nói của Thảo.

"Thôi, Nguyên tiễn mình tớ đây được rồi."

"Thảo về cẩn thận nhé!"

"Ừ, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Thảo đã đi khuất, Nguyên vẫn dõi theo. Cô là một cô gái tốt, một nữ bác sĩ tài năng, chắc chắn cô sẽ có được một hạnh phúc trọn vẹn. Anh thầm mong là vậy.

******-********-********

TỐI...

"Anh ơi, em không cách nào mà nuốt nổi những thứ vớ vẩn này."

"Vớ vẩn cũng phải làm."

"Ôi! Sao số tôi lại nhọ đến thế!"

" Em có muốn mình không cần phải học một cách khó khăn mà có thể làm được thật không?"

"Muốn, muốn chứ!"

Ầy...sao nhìn mặt anh lúc này gian quá, không biết là trong cái đầu ấy chứa cái thứ tạp nham gì đây.

"Vậy...vậy chỉ còn một cách, đó là hai ta phải có baby thật thôi."

Ui za....

Một cái gối bay vào mặt của Nguyên không thương tiếc.

"Đồ biến thái nhà anh."

"Đồ hung dữ nhà em, chưa gì mà đã bạo lực gia đình."

"Kệ tôi, nếu ai kia thấy hối hận thì yêu cô bác sĩ Thảo gì đi, hay lấy cô Mary ấy."

"Sao em lại nói vậy? Chuyện Mary em đã hiểu, còn Thảo?"

"Chẳng phải hai người đã có một thời áo trắng sáng trong, rồi cả cái tình yêu sâu đậm mà nàng trao tặng sao."

"Anh không ngờ là em lại có cái tật nghe lén người khác."

"Ê, ăn bậy chứ không được nói bậy nha, em không nghe lén ai cả, chỉ là...chỉ là tiện tai nên...nên nghe thôi à nha."

"Tiện tai thôi! Em lừa trẻ lên 3 à?"

"Ờ...thì...thì, tại hai người nói lớn quá làm gì, muốn không nghe cũng không được."

"Hình như tôi có ngửi thấy mùi ghen đâu đây thì phải?"

"Đồ quỷ nhà anh, ai thèm ghen chứ!"

"Lệ Vy ngốc của anh à, đừng có khờ khạo như vậy chứ! Em có nghe nên cũng biết rồi, Thảo đã từng yêu anh, nhưng đó là quá khứ, với lại, anh cũng chưa từng yêu cô ấy, người anh yêu mãi mãi chỉ có mình em thôi."

"Thật không?"

"Thật"

"Thề đi"

"THỀ"

Bó tay với con bé này mà, đúng là trẻ con mà.