"Ba, mẹ con đây này."

Từ xa, anh đã trông thấy ba mẹ.

"Chào mừng Đỗ tổng và phu nhân về nước."

"Ôi! Bảo bối của mẹ, mẹ nhớ con chết mất."

Đúng là tình cảm phụ nữ mà, lúc nào cũng sướt mướt, Ông Gia Thành nghĩ xấu vợ mình, và...chỉ là nghĩ thôi, chứ ông nào dám nói ra, chỉ sợ là ngày hôm sau không được thấy ánh sáng mặt trời mà thôi.

"Cái thằng này, sao không ngó ngàng gì đến Mary, mà cứ đứng đấy ôm ôm ấp ấp chả khác gì đàn bà thế."

Nói như vậy hai người họ mới buôn nhau ra. Làm cứ như là mẹ con cả thế kỉ chưa được gặp không bằng.

"Ô! Chào Mary"

Mary sống từ nhỏ ở Anh, cũng thỉnh thoảng về Việt Nam, nên cũng có một mới kiến thức về từ ngữ tiếng Việt.

"Chào anh, trông anh ngày càng phong độ à nha."

"Cảm ơn em, em cũng ngày càng quyến rũ đấy."

"Em về đây để chơi hả? Khi nào trở lại Anh"

"À...em...em"

"Đương nhiên là về để hai đứa có đôi có cặp, gần gũi nhau hơn chứ thế nào nữa"

Mary có phần ngại ngùng trước câu nói của mẹ Nguyên, nhưng sự thật là vậy. Nguyên hỏi vậy là có một dụng ý khác, chứ anh đủ biết về sự có mặt của Mary.

"Thôi, nhanh về nào, mọi người cũng mệt rồi."

"Tí nữa, con sẽ cho ba mẹ một sự bất ngờ."

"BẤT NGỜ..."

Cả hai đồng thanh.

"Con xin trịnh trọng giới thiệu với hai người, đây là Lệ Vy, là người yêu của con."

Lệ Vy run rẩy trước ba mẹ Nguyên, và có phần mặc cảm về bản thân, khi được tận mắt chứng khiến dung nhan của Mary, cô đúng là rất đẹp, ngay cả Vy là con gái, cũng phải thẫn thờ trước nét đẹp mĩ miều ấy thì huống chi là phái mày râu, Vy không biết là Nguyên có vấn đề gì về mắt không nữa. Nhưng qua cái lần hội ngộ này, cô mới thấu hơn về cái thứ tình cảm mà Nguyên dành cho cô, một tình cảm giản đơn, không vụ lợi, không hơn thua về những hư vô của bề ngoài.

"Cháu...cháu chào hai bác, em chào chị."

Ba người ấy bất ngờ suýt té, gì chứ? Con trai họ cũng có người yêu sao? Nhưng...sao lại vào lúc này chứ? Ông bà là một người rất tâm lí, luôn tôn trọng quyết định của con trai, nhưng sao nó lại làm chuyện này khi có mặt Mary chứ? Ông bà làm sao mà dám nhìn mặt gia đình cô, khi hứa sẽ xem Mary là con dâu duy nhất chứ. Huống hồ, trước giờ hai bên gia đình đã cho cả hai một khoảng thời gian tìm hiểu, thấy anh im hơi lặng tiếng, không than là phiền phức, không dư thời gian, hay là không hứng thú, làm họ tưởng anh đã có cảm tình với Mary, nhưng thật không ngờ. Ông bà chẳng hiểu nổi thằng con này đang nghĩ gì nữa.

Mệt mỏi, bất ngờ...và có một phần giận dữ.

"Mày làm cái trò gì thế hả? Người yêu gì đâu đây chứ? Chẳng phải là mày đã có Mary rồi sao?"

Ba Nguyên quát lớn, khiến Vy có phần sợ hãi, nhìn về phía Nguyên, Nguyên vẫn rất bình thường, nắm chặt tay cô kiên quyết như không có bất cứ điều gì có thể thay đổi được điều này.

"Con đã nói rất rõ ràng rồi, Lệ Vy là người con gái con yêu và con sẽ lấy. Đời này kiếp này con chỉ muốn làm chồng của một người duy nhất, đó là Vy."

Mẹ Nguyên lo sợ Mary sẽ kích động, bèn tiến đến cạnh cô. Nhưng hiện giờ trông Mary rất bình tĩnh, không có một chút biểu hiện gì của sự giận dữ. Cô vẫn chăm chú vào từng câu, từng chữ mà Nguyên thốt ra, không bỏ quên một lời nào. Bề ngoài Mary là một cô gái xinh đẹp, cách xử sự với mọi người rất thân thiện, lại dễ mến. Nhưng...với cái xã hội này thì ai có thể đo được lòng người chứ, người ta chỉ có thể dùng ngoại hình và địa vị là thước đo giá trị, bản chất của con người mà thôi. Và bản chất thật của cô gái này, cũng là một ẩn số.

"Im ngay cho tao, trước mặt của Mary mà còn lớn gan tuyên bố thế hả? Hai đứa đã yêu nhau và chuẩn bị cho một hôn nhân hạnh phúc, giờ đùng một cái mày bảo là có người yêu là sao? Sao mày nhanh chóng thay lòng đổi dạ vậy hả? Mau xin lỗi Mary."

"Con không xin lỗi ai cả, con chưa từng bảo là đã yêu Mary, đó chỉ là sự ngộ nhận của ba mẹ."

Không còn biết dùng từ gì để nói với nó nữa. Ông cũng không biết là phải giải quyết chuyện này thế nào cho thấu tình đạt lí.