Thỉnh cầu của thiếu niên ngây ngô mà lại non nớt khiến bóng đêm đã cực hạn ái muội lại càng khiến người ta nhân tâm khó nhịn, Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy tim như nổi trống, trong lòng vẫn luôn có một giọng nói thúc giục cô thêm một chút nữa, cho dù Tư Dật thỉnh cầu mềm mại như thế nhưng lúc này cô chỉ muốn nhìn vào đôi mắt như ngọc đen của cậu, thu hết ngượng ngùng và bất an trong đôi mắt đó.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, tay cô cũng thập phần phối hợp xoa xoa lỗ tai cậu.

Trong giây phút ngón trỏ tiếp xúc với tai cậu, cô cảm nhận được Tư Dật nhẹ nhàng run rẩy.

Vành tai nóng bỏng, cho dù ánh trăng không soi rõ được nhan sắc nhưng dường như cô cũng có thể tượng tượng được, trên da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt đó có một tia nắng chiều hoa mỹ rực rỡ.

“Làm cái gì thế?”

Tư Dật nhỏ giọng oán trách, giọng nói không có mát lạnh như ngày thường mà mang theo một tia làm nũng.

Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, ngốc nghếch nói: “Tớ muốn nhìn cậu.”

“…” Ngắn ngủi trầm mặc vài giây, Tư Dật ôm chặt lấy cô hơn, “Đừng nhìn.”

Tại giây phút này Cố Dật Nhĩ cuối cùng cũng chịu thừa nhận, quả thật là cô thích bắt nạt Tư Dật.

Cô mặc kệ Tư Dật có nguyện ý hay không, hai tay chống ngực cậu kéo ra khoảng cách giữa hai người, Tư Dật cho rằng cô không muốn bị mình ôm nên thân thể hơi cứng một chút rồi thuận theo buông cô ra.

Bỗng nhiên, một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn xoa xoa gương mặt cậu.

Tay cô lạnh lẽo mà gương mặt cậu đang nóng lên, thông qua bàn tay truyền độ ấm của cậu vào da thịt Cố Dật Nhĩ khiến cô co rúm lại một chút muốn thu tay về.

“Làm gì?” Tư Dật bắt lấy tay cô, thanh âm khàn khàn.

Cố Dật Nhĩ há miệng thở dốc, có chút chột dạ: “Muốn nhìn xem cậu có đỏ mặt không.”

Cậu cười một tiếng, than nhẹ: “Lớn như vậy đây là lần đầu tiên tỏ tình với cô gái mình thích, sao có thể không đỏ mặt?”

Cố Dật Nhĩ nhấp miệng, ý vị thâm trường kéo dài âm điệu: “À? Lần đầu tiên à?”

“Cậu không tin?” Tư Dật nhướng mày.

Cô lắc đầu: “Cậu ngựa quen đường cũ như vậy, tớ còn lâu mới tin.”

“Oan uổng chết tớ.” Cậu kêu oan, “Tớ nào có ngựa quen đường cũ? Không tin cậu nghe nhịp tim của tớ xem, tớ sắp rơi vào cơn shock rồi.”

Cố Dật Nhĩ bĩu môi, miễn cưỡng tin tưởng cậu.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu niên thiếu nữ lại lâm vào trầm mặc.

Tư Dật do dự thật lâu mới đánh vỡ không khí yên lặng này: “Nhĩ Đóa, rốt cuộc cậu có đồng ý không?”

“Đồng ý cái gì?”

“Còn giả ngốc cái gì nữa?” Cậu nhẹ nhàng búng trán cô, “Yêu đương chứ còn gì.”

Cố Dật Nhĩ không nói chuyện.

Tư Dật lại thay đổi cách nói: “Nhĩ Đóa, cậu có thích tớ không?”

Cố Dật Nhĩ vẫn không hé răng.

Thế này không được, nếu chờ cô nói ra thì nửa chân của cậu cũng xuống mồ rồi.

Tư Dật nâng cằm cô lên cười xấu xa một tiếng: “Không nói lời nào coi như cậu cam chịu.”

Cố Dật Nhĩ hất tay cậu xoay người muốn ra khỏi Bích Thúy đình.

Tư Dật theo bản năng đuổi theo, cậu có ưu thế chân dài, chưa được vài bước đã kéo tay cô lại ấn cô vào cây đa lớn bên đình.

Hai tay cậu chống vào thân cây đa tạo thành gông xiềng vây hãm cô lại khiến cô không có chỗ nào mà trốn tránh.

“Chạy cái gì? Hửm?” Ngữ khí của cậu bá đạo, không lưu lại cho cô bất kỳ đường sống nào.

Thanh âm Cố Dật Nhĩ run rẩy: “Chân mọc ở trên người tớ, tớ muốn chạy cậu quản được à?”

Đã đến lúc này mà cô còn thể cãi nhau với cậu được, Tư Dật quả thực là vừa tức vừa buồn cười, một mặt biết cô thẹn thùng nên giả ngu, mặt khác lại bất đắc dĩ vì cô ý chí quá sắt đá, nhất định không cho cậu một đáp án.

Xem ra chỉ có thể bức cung.

Cậu khom lưng, hơi thở quét vào sườn mặt cô: “Cái miệng nhỏ lại bờ lô bờ la nữa thì tớ hôn cho nó sưng lên đấy.”

Cố Dật Nhĩ vội vàng che miệng mình lại.

Cậu khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Cả người Cố Dật Nhĩ run lên, làn môi mềm mại dán lên mu bàn tay cô cảm giác như bánh gạo nếp, vừa ngọt vừa dính.

“Cậu không trốn.” Giọng cậu ấm ách lại mang theo một tia vui sướng, “Bỏ tay xuống được không?”

Cô liều mạng lắc đầu, Tư Dật dứt khoát tự mình động thủ kéo tay cô xuống, gắt gao nắm lại không cho cô che môi mình.

“Đừng cắn răng, để tớ đi vào.” Cậu mê hoặc cô.

Xung quanh là mùi hương cây cối mát lạnh giao miên với hương vị trên người Tư Dật, Cố Dật Nhĩ nhắm chặt đôi mắt, muốn dùng bóng tối để che đậy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.

Khoảng cách giữa môi với môi chỉ trong gang tấc, xúc cảm ôn nhuận trước sau cũng không hề biến mất.

Cố Dật Nhĩ nhắm hai mắt, chỉ nghe cậu ảo não lại than một tiếng: “Đừng nghe lời như vậy chứ.”

Những nụ hôn táo bạo lại ướt át trong phim điện ảnh đặt ở trên người thiếu niên mười sáu tuổi tình đầu chớm nở quả thực là không dễ thực hành.

Cố Dật Nhĩ cắn môi, cuối cùng cũng biết được những nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình mà cô đọc sao lại có thể bị động khiến độc giả phải nóng nảy như thế.

Bởi vì đã cực kỳ xấu hổ rồi, khiếp đảm khiến người ta không có cách nào tiến lên một bước.

Tư Dật ngồi xổm xuống, khổ não ôm lấy đầu gối hét to một tiếng: “A! Chết mất thôi”

Vừa dứt lời, nơi nào đó trong bụi cỏ.

“Các huynh đệ! Dật ca sắp ngất rồi! Vì hạnh phúc của Dật ca, một hai ba thổi!”

“Tò tí te —— te tì tòe —— tò tò tí te te tí tò tòe ——”

Tiếng kèn xô na cao vút lảnh lót, lực xuyên thấu cực mạnh vang lên, tại buổi đêm yên tĩnh này giống như tiếng gà mái già kêu lúc bình minh, kinh sợ đến tận phía chân trời.

Cố Dật Nhĩ sợ tới mức dựa vào thân cây, ánh mắt hoảng sợ: “Cái gì thế!”

Tư Dật lảo đảo một cái đứng lên, mặt trướng đến đỏ bừng, ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người: “Nhĩ Canh Lục cậu lăn ra đây cho tôi! Hôm nay tôi không đánh cho cậu kêu cha gọi mẹ thì tôi không mang họ Tư nữa!!!!!”

Đáng tiếc, cho dù cậu có kêu thế nào thì cũng không bằng tiếng kèn xô na.

Ông nội của Nhĩ Canh Lục quê ở Thiểm Bắc, sau khi tân Trung Quốc thành lập được quốc gia an bài đến phương nam nhậm chức. Lão gia tử ngày thường cũng không có yêu thích gì chỉ thích thổi kèn xô na với đánh mạt chược, bởi vì tiếng kèn xô na quá lớn khiến hàng xóm trong đại viện đều không muốn ông thổi. Sau đó đến lúc về hưu mới mua một tòa nhà yên tĩnh để dưỡng lão, không còn ai quản nữa, ông muốn luyện thế nào thì luyện, Nhĩ Canh Lục mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè đến nhà ông chơi lại học kèn xô na với ông.

Thiên phú âm nhạc của cậu rất, nhạc cụ Trung Quốc và Phương Tây đều nắm giữ rất nhanh, kèn xô na chuyển âm cực kỳ yêu cầu hơi thở nhưng cậu lại rất hoàn hảo mà nắm bắt được.

Trong trường học còn có người, không ít người nghe thấy âm thanh mà tìm tới.

Bao gồm cả chủ nhiệm giáo dục.

“Làm gì làm gì làm gì! Đêm hôm rồi hồn vía còn bị các cô các cậu dọa chạy rồi! Ai thổi! Lăn ra đây!”

Chủ nhiệm giáo dục hành nghề hơn 30 năm, giọng nói lảnh lót đại chiến với kèn xô na.

Tiếng kèn xô na bại trận ngừng lại, chủ nhiệm giáo dục tìm được ngọn nguồn âm thanh, một tay lôi đầu sỏ gây tội ra: “Được lắm, mấy tên nhãi ranh này! Không về nhà trốn ở chỗ này thổi cái gì! Còn hợp tấu nữa, mấy cậu nghĩ mình đang mở hòa nhạc à, đêm rồi còn náo nhiệt thế này, muốn viết bản kiểm điểm đúng không!”

Nhị Canh giống như gà con bị chủ nhiệm giáo dục cường tráng xách cổ áo, trên mặt còn một có hàng chữ viết hoa ‘SỐNG KHÔNG CÒN GÌ LUYẾN TIẾC’.

Những người khác giận mà không dám nói gì, không hẹn mà cùng lo lắng nhìn về phía đình tối đen như mực.

“Trong đình có người?” Chủ nhiệm giáo dục trầm giọng hỏi.

Nhị Canh liều mạng lắc đầu: “Không có không có, em lấy tính mạng đảm bảo không có ai!”

“Hừ.” Chủ nhiệm giáo dục ném cậu sang một bên, “Cư nhiên còn có người dám ở dưới mí mắt tôi nói chuyện yêu đương, tôi không lột da bọn nó là không được!”

Nói xong tạm thời ném xuống đứa nhãi ranh thổi ken xô na làm náo loạn sự yên lặng của vườn trường, đi về phía trong đình tóm mấy đứa học sinh yêu sớm, tội này còn lớn hơn nữa.

Thần sắc Tư Dật phức tạp, lôi kéo Cố Dật Nhĩ chạy: “Thảm rồi, chạy nhanh chạy nhanh!”

Chủ nhiệm giáo dục đã đi đến con đường đá nhỏ, Bích Thúy đình được xây ở giữa hồ, chỉ có một con đường có thể rời đi, Cố Dật Nhĩ vẻ mặt lạnh nhạt chỉ vào mặt hồ: “Nhảy xuống hồ mà chạy à?”

“……”

Cố Dật Nhĩ một tay cậu đẩy ra: “Tránh ra.”

Tư Dật không biết cô muốn làm gì, chỉ thấy cô hít sâu một hơi, hắng giọng điều chỉnh lại giọng nói ôn nhu ngày thường rồi bắt đầu hát vang

“Tiến về phía trước! Tiến về phía trước! Chiến sĩ trách nhiệm nặng! Phụ nữ thù oán thâm!

Xưa có Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân! Nay có nương tử quân, khiêng súng vì nhân dân!”

“……”

Tư Dật ngây người, thẳng đến khi bị Cố Dật Nhĩ hung hăng dẫm lên chân một cái, cậu bị đau đến giật mình mới vội vàng lục lọi trong đầu bài hồng ca mà mình thuộc.

Cứ như vậy đi, dù sao cũng đều là mất mặt.

“Không có cộng sản thì không có tân Trung Quốc, Đảng cộng sản vất vả vì dân tộc, đảng cộng sản một lòng cứu Trung Quốc!

Cậu chỉ cho nhân dân con đường giải phóng, lãnh đạo Trung Quốc đi hướng quang minh!”

Dưới ánh trăng, gió đêm thổi qua.

Ve sầu ồn ào, mặt hồ u tĩnh.

Hai vị đảng viên dự bị ở Bích Thúy đình bầu bạn cùng ánh trăng và bóng cây, hòa cùng gió đêm và ve sầu, chân thành mà tha thiết ca tụng Tổ quốc thân thương mà bọn họ yêu say đắm.

Bọn họ tập trung như thế cho nên nhạc đệm biến mất, cho dù chủ nhiệm giáo dục đứng ở phía sau cũng không hề phát hiện.

“……”

Đám học sinh này có phải cảm thấy kiếp sống hơn ba mươi năm hành nghề của ông là lừa dối qua loa?

Ngày hôm sau, lấy Tư Dật là người cầm đầu cùng với những người liên quan, vì tội danh nhiễu loạn trật tự vườn trường, đêm hôm còn luyện ca luyện giọng mà mỗi người bị phạt viết bản kiểm điểm 500 chữ.

Thần kỳ là bản kiểm điểm giao lên lại cùng một bút tích.

Chủ nhiệm giáo dục nhận ra đó là chữ của Nhĩ Canh Lục, lạnh mặt gọi cậu vào văn phòng.

Nhĩ Canh Lục mặt mũi bầm dập, què chân đi đến.

Chủ nhiệm giáo dục bất đắc dĩ phất tay: “Em đi đi, về sau thổi kèn xô na nhớ phải đến phòng học nhạc.”

“Cảm ơn chủ nhiệm.”

***

Lớp 11 khai giảng, lại một nhóm học sinh lớp 10 nhập học.

Năm nay không thể so với năm trước, chỉ có một vị Trạng Nguyên, trên bảng vàng danh dự của khối lớp 10 chỉ có một vị Trạng Nguyên nhất chi độc tú, chiếm lĩnh vị trí tối cao.

(Nhất chi độc tú: nghĩa đen là một nhánh cây duy nhất lớn lên, ca ngợi cây Tùng Bách vào mùa đông, vạn vật khô héo nhưng vẫn có thể đứng thẳng xanh tốt, đây muốn nói chỉ có một Trạng Nguyên nổi bật, đứng một mình trên bảng vàng.)

So với bảng vàng của lớp 10, thì bảng vàng của lớp 11 càng được mọi người quan tâm chú ý hơn.

Từ khai giảng, lớp 11 lại tiến hành một cuộc đại thanh tẩy, chia học sinh thành hai ban tự nhiên xã hội và tiến hành một bài kiểm tra trắc nghiệm cuối cùng.

Sau đó ở mỗi khoa lấy ra 50 học sinh đứng đầu, tạo thành lớp tự nhiên xã hội Olympic, mục tiêu là đánh thẳng vào 985* danh giá.

(*cái này giải thích mấy chương đầu rồi nha mọi người)

Trên bảng vàng danh dự có ảnh chụp của mười người đứng đầu và tên của top 100.

Đứng đầu danh sách tự nhiên xã hội là tên của hai người quen thuộc, từ lớp 10 đã cạnh tranh đến hừng hực khí thế, Tư Dật và Cố Dật Nhĩ.

Mà lúc này, hai người đều đang ở sân thể dục.

Tư Dật vừa ghi ba điểm xinh đẹp khiến đám học muội lại thét chói tai một trận, sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, nhóm học muội cầm đủ loại kiểu dáng nước khoáng sôi nổi vọt về hướng Tư Dật.

“Đàn anh! Uống Di Bảo của em đi!”

“Đàn anh, Nông Phu Sơn Tuyền của em tương đối ngọt!”

“Đàn anh, đây là Bách Sơn! Quý tộc trong các loại nước!”

Tư Dật vừa ngẩng đầu đã lễ phép cự tuyệt: “Cảm ơn các em, nhưng anh cũng có nước rồi.”

Nhóm học muội không cho cậu lối thoát: “Anh nói dối, anh Nhĩ nói anh không mang nước!”

Tư Dật cắn răng, trong mắt mang ý cười: “Cậu ta nói bừa đấy.”

Sau đó cậu đi về phía thính phòng bên kia.

Cố Dật Nhĩ đang uống nước, Lâm Vĩ Nguyệt chọc chọc cô: “Dật Nhĩ, Tư Dật đang tới.”

“Ừ.” Cô bình tĩnh trả lời.

Giây tiếp theo, nước trong tay bị cướp đi, Tư Dật mặc đồng phục chơi bóng màu trắng nghiền ngẫm cầm bình nước trong suốt nhướng mày nhìn cô một cái, ngẩng đầu, uống bình nước mà cô đã uống mất một nửa.

Cậu uống rất nhanh, chắc là do đã cực kỳ khát, có bọt nước chảy xuống dưới theo cằm cậu, lại chảy qua hầu kết, dừng lại ở chỗ xương quai xanh, biến thành một vũng nước nho nhỏ.

Bên môi cậu dính bọt nước trong suốt, như giọt sương sớm trên lá sen, khiến người ta muốn hái.

“Tớ uống chai đó rồi.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày.

Tư Dật ngồi xuống bên cạnh trả lại bình nước không cho cô: “Tớ không ngại đâu.”

Cố Dật Nhĩ cắn răng: “Nhưng tớ để ý.”

Tư Dật thè lưỡi: “Phản đối vô hiệu.”

Cố Dật Nhĩ giương nanh múa vuốt muốn cào cậu, Tư Dật cũng không né, tiến lại gần dẩu miệng làm một cái hôn vang dội: “Hmm moahh!”

Cô quýnh lên, ngả về sau tránh cậu, ngã lên người Lâm Vĩ Nguyệt.

“Lêu lêu lêu ~” Tư Dật đắc ý nhướng mày, nhếch miệng cười cô.

“Lại thế nữa là tớ cắt lưỡi cậu đấy!” Cố Dật Nhĩ uy hiếp cậu.

Tư Dật a một tiếng, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “So với cắt, tớ càng hy vọng cậu có thể cắn đứt nó.”

Cố Dật Nhĩ đỏ mặt chạy.

Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy từ lúc khai giảng xong, phương thức ở chung của hai người hoàn toàn thay đổi.

“Cậu, đừng bắt nạt cậu ấy như vậy.” Lâm Vĩ Nguyệt làm bạn tốt, lấy hết can đảm kháng nghị với Tư Dật.

Tư Dật hờ hững liếc cô một cái, ngữ khí nghiền ngẫm: “Ý của cậu là tớ bắt nạt cậu ấy à?”

“Không thì sao?”

Ánh mắt cậu rực rỡ lung linh, lộng lẫy lóa mắt: “Tớ là thích cậu ấy.”

Một kỳ nghỉ hè mà thôi, vì sao mà Tư Dật lại trở nên lẳng lơ như vậy.

Quả thực không thể tưởng tượng.

————————————————