Lại đến một ngày thứ sáu.

Tháng sáu, giữa hè đã điểm, sắc trời dần tối, bây giờ là chạng vạng 6 giờ, ánh nắng chiều vẫn còn treo ở chân trời phủ lên trường học một tầng hồng sa mông lung.

Gió thổi qua còn mang theo từng luồng hơi nóng của mùa hạ.

Trên sân thể dục, nơi nơi đều là hoan thanh tiếu ngữ, tiếng ve sầu râm ran ồn ào, hoa hồng nguyệt quý cũng vừa đến lúc nở rộ.

Nhị Canh ôm bóng ra dấu với Tư Dật: “Dật ca, ra sân bóng làm một trận không?”

Nói xong ném bóng về phía Tư Dật.

Tư Dật linh hoạt nhận bóng, xoay tròn hai vòng trong tay rồi lại ném trở về.

Nhị Canh có chút ngốc: “Dật ca, sao thế?”

“Không đi.” Tư Dật lười nhác giương mắt, ngữ khí đạm mạc, “Có việc.”

“Có chuyện gì thế?” Nhị Canh bát quái thò lại, “Có phải anh muốn hẹn hò với Cố Dật Nhĩ không?”

“Liên quan gì đến cậu, đi chơi bóng của cậu đi.” Tư Dật liếc mắt một cái, hiển nhiên không muốn nhiều lời.

Nhị Canh cười, cậu biết, nhất định là Dật ca đang xấu hổ.

Bên cạnh nhiều oanh oanh yến yến như vậy mà không dao động, hiện giờ có một Cố Dật Nhĩ khiến cậu tình đậu sơ khai, cho nên có thể làm Dật ca bỏ rơi bọn họ nhóm anh em tốt này thì ngoài Cố Dật Nhĩ ra không thể là ai khác được.

Quả nhiên, Cố Dật Nhĩ bước vào lớp với đôi tay còn ướt, hướng về phía bên này hô lên: “Tớ xong rồi, đi thôi.”

Tư Dật giương môi: “Sao đi WC lâu vậy?”

Lời nói oán giận, nhưng biểu tình xuân phong đầy mặt kia đã bán đứng cảm xúc chân thật của cậu.

Khóe miệng Cố Dật Nhĩ giật giật: “Làm sao? Gấp không chờ được muốn đi nghe người ta tỏ tình à?”

Nhị Canh kinh ngạc, trong phút chốc từ đáy lòng dâng lên một sự kính nể nồng đậm.

Dật ca! Làm tốt lắm! Không hổ là tiểu bá vương Tứ Trung thế hệ mới! Cho dù là động tâm trước cũng nhất định phải để nữ sinh chủ động mở lời, đây là chiến thuật!

Đồng chí Nhị Canh từ cấp hai đã thấy Tư Dật bị vô số nữ sinh tỏ tình lại bắt đầu cảm thấy quanh thân mình tỏa ra ánh hào quang vàng kim sáng lấp lánh.

Nhị Canh cười thần bí, tiến đến bên tai Tư Dật nói nhỏ: “Dật ca, vẫn như cũ sao?”

Tư Dật nhíu mày: “Cái gì mà như cũ với không như cũ”

“Đương nhiên là chuẩn bị vũ khí rồi!” Nhị Canh vẻ mặt hẳn là theo lẽ thường, “Địa điểm tỏ tình ở đâu? Em đi gọi người đến.”

Tư Dật à một tiếng, xua tay: “Không cần không cần, cậu không cần đi.”

“Dật ca, anh có Cố Dật Nhĩ thì không cần em nữa sao?” Nhị Canh ủy khuất dẩu miệng, dáng vẻ đáng thương bị cả thế giới vứt bỏ.

“Này, cậu đừng bày cái biểu tình ghê tởm này ra với tôi.” Tư Dật ghét bỏ lui về phía sau vài bước, đeo cặp sách chào tạm biệt cậu, “Chơi bóng đi, không khiến ngài nhọc lòng, thân ái.”

Nói xong Tư Dật làm cái dấu ok với Cố Dật Nhĩ rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Nhị Canh phệt mông ngồi xuống ghế, thần sắc tuyệt vọng.

“Đến mức này sao?” Lục Gia đi đến trước mặt cậu chọc chọc cánh tay, “Cậu lại không phải chưa nghe qua câu ‘anh em như chân tay, phụ nữ như quần áo’.”

Nhị Canh trừng mắt nhìn cậu liếc một cái: “Chính là anh em như chân tay, chẳng lẽ không thể quan trọng hơn quần áo sao?”

“Anh em giống như chân con rết, còn phụ nữ thì giống như quần áo mặc qua mùa đông, chưa nghe thấy bao giờ à?” Lục Gia thúc giục cậu, “Được rồi, đừng có buồn bực xoắn xít như đàn bà nữa, chơi bóng đi.”

Nhị Canh bĩu môi: “Cũng không biết ai vừa nhìn thấy lớp trưởng là lại giống như chuột thấy mèo, trốn còn nhanh hơn bất kỳ ai.”

Lục Gia đỏ mặt: “Đó là tớ nhường cậu ấy có được không? Tiểu gia ta mà muốn nghiêm túc, một giây là có thể nhấc cậu ấy lên để cậu ấy biết thế nào là đàn ông chân chính!”

“Nhấc một cái thử xem?”

Sau lưng Lục Gia bỗng nhiên lạnh lẽo, cậu run run run run quay đầu.

Vương Tư Miểu đang ở sau lưng tươi cười trìu mến nhìn cậu.

“Nhị Canh thằng nhóc nhà cậu! Lát nữa tớ sẽ tính sổ với cậu!” Lục Gia chỉ vào Nhị Canh ném xuống một câu tàn nhẫn, người cao to 1 mét 8 trong nháy mắt đã biến mất khỏi phòng học.

Vương Tư Miểu vẫn còn cười đến vui vẻ, Nhị Canh nhìn có chút dựng tóc gáy, lẩm bẩm hỏi: “Lớp trưởng cậu không đuổi theo à?”

“Đuổi cái gì?” Vương Tư Miểu chắp tay ở sau lưng, một bộ chấp chưởng thiên hạ, “Có bản lĩnh thì thứ hai cậu ta đừng tới lớp.”

Nói xong thì về chỗ mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Tiết tự học cuối cùng, toàn thể ban cán bộ và đại biểu môn đến văn phòng mở họp đã lục tục trở lại.

Nhị Canh nghĩ thầm, tuy rằng Dật ca trọng sắc khinh bạn, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc Dật ca, dù sao hai người cũng là bạn nối khố bao nhiêu năm, cậu không giúp Dật ca thì có khả năng Dật ca thật sự chỉ có thể độc thân đến chết.

Vì thế cậu áp dụng chiến thuật vu hồi, tính toán đi hỏi Lâm Vĩ Nguyệt.

(Chiến thuật vu hồi: đánh vòng, sử dụng một cánh quân tách ra từ quân chủ lực, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc sau lưng quân địch)

Lâm Vĩ Nguyệt cũng đang thu dọn cặp sách, Nhị Canh hai ba bước đi đến trước mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: “Bạn học Lâm, hỏi thăm chuyện này chút?”

“Chuyện gì nha?” Lâm Vĩ Nguyệt cũng cười tủm tỉm.

“Cậu biết hôm nay Dật ca với Cố Dật Nhĩ đi chỗ nào hẹn hò không?”

“Hẹn hò?” Lâm Vĩ Nguyệt kinh ngạc, “Bọn họ tiến triển nhanh như vậy sao?”

Nhị Canh ai một tiếng: “Lần trước đã bị chúng ta nhìn thấy, ừm, đúng không, này phải gọi là lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung?”

“Tớ không có nghe nói bọn họ muốn đi hẹn hò.” Lâm Vĩ Nguyệt cẩn thận nghĩ lại, “Nhưng tớ nghe Cố Dật Nhĩ nói, sau khi tan học cậu ấy muốn ra Bích Thúy đình.”

Bích Thúy đình đó là nơi nào cơ chứ, lựa chọn hàng đầu của các cặp yêu sớm, tỉ lệ các cặp yêu sớm đến đây hơn rất nhiều so với các nơi kín đáo khác, phong cảnh tuyệt đẹp đông ấm hạ mát, hẹn gặp mặt ở nơi đó, rất thích hợp để làm một vài chuyện tình tình ái ái không lành mạnh.

Cậu không tin Cố Dật Nhĩ và Tư Dật hẹn nhau ở đó để đọc cho nhau nghe chân ngôn 24 chữ về giá trị quan trung tâm của chủ nghĩa xã hội.

Nếu vậy cậu nhất định phải ra ngựa.

“Lát nữa cậu có việc gì không? Muốn cùng đi một chuyến đến Bích Thúy đình không?” Nhị Canh đưa ra lời mời với Lâm Vĩ Nguyệt.

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Không được, lát nữa tớ phải đi tìm thầy Mộ.”

Nhị Canh theo bản năng hỏi: “Đã tan học rồi cậu còn tìm thầy giáo làm gì?”

Lâm Vĩ Nguyệt dừng một chút, hàm hồ nói: “Không làm gì, nhưng mà cậu đi Bích Thúy đình làm gì?”

Nhị Canh cười thần bí: “Cậu chờ tin tốt của tớ đi!”

Sau khi tạm biệt Lâm Vĩ Nguyệt, Nhị Canh nhanh chóng gửi WeChat cho mấy anh em tốt, triệu tập bọn họ tới đây tập hợp.

Vài phút sau, bốn năm nam sinh đứng ở cửa lớp 1 thương lượng chiến thuật.

“Lần này chúng ta nhất định phải ôm ý niệm không thành công thì phải xả thân!” Ngữ khí của Nhị Canh cực kỳ kiên định, “Chúng ta phải tổng kết kinh nghiệm, tiếp thu giáo huấn, biết sai thì sửa, thông qua phân tích tương đối, nghiêm túc tra ra nơi phát sinh vấn đề.”

Có nam sinh không kiên nhẫn hỏi: “Nói nửa ngày, rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”

Nhị Canh miệng liệt: “Dật ca lại bị mấy em gái tỏ tình.”

Những người khác khó hiểu: “Dật ca hẳn là sẽ không ngất xỉu chứ?”

Nhị Canh xua tay: “Nếu là người khác thì không nói, nhưng lần này người tỏ tình không phải ai khác, là Cố Dật Nhĩ.”

“Dật ca thật trâu bò.” Những người khác phát ra tiếng tán thưởng tấm tắc, “Thật sự thu phục được Cố Dật Nhĩ rồi à?”

“Đúng vậy, nếu lần này thành công thì về sau chúng ta có thêm Dật tẩu.” Nhị Canh vui mừng cười.

Những người khác cũng cười theo.

Tuy rằng Dật ca không nói, nhưng bọn họ có mắt, lúc hai người cãi nhau, Dật ca làm cái gì cũng thất thần, sau đó bọn họ làm hòa, Dật ca hận không thể mỗi ngày treo nụ cười bên miệng. Lần nọ ở nhà ăn, có người gọi sườn heo chua ngọt, Dật ca nghiêm túc bảo bọn họ đoán xem ai thích ăn sườn heo chua ngọt.

Đàn nam sinh này đều không thích ăn ngọt, mọi người đoán hết cả một lượt cũng không trúng.

Kết quả Dật ca ôn nhu cười, nói là Cố Dật Nhĩ thích ăn.

Chỉ thiếu nước khắc to năm chữ “Tôi thích Cố Dật Nhĩ” lên trán thôi.

Dật ca cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Có người bất an hỏi: “Cố Dật Nhĩ tỏ tình thì chúng ta càng không cần đi theo chứ?”

Nhị Canh vỗ đùi: “Nếu là nữ sinh khác tớ nhất định sẽ không quản, nhưng đây là Cố Dật Nhĩ đấy, Dật ca thích cậu ấy bao nhiêu, nếu anh ấy không chống đỡ được, lập tức hôn mê tại chỗ thì sao? Tâm hồn anh ấy yếu ớt như vậy mà.”

“Thế nếu Dật ca không ngất thì sao? Chúng ta quấy rầy ngày tốt cảnh đẹp cũng không hay lắm đâu.” Có người đưa ra nghi ngờ.

Nhị Canh cười gian một tiếng: “Không ngất thì chúng ta núp một chỗ nhìn lén thôi.”

“… Thật ra là cậu muốn nhìn lén đúng không…”

Nhị Canh nghiêm túc phản bác: “Nói cái gì thế! Không cần nói tớ thuần khiết vô hại thành đáng khinh như vậy!”

Tư Dật có một bí mật chưa bao giờ nói ra, bí mật này chỉ có nhóm tiểu đệ này biết, đó chính là Dật ca sợ nữ sinh tỏ tình với anh ấy.

Đặc biệt là kiểu ngầm hẹn ở mấy cái chỗ hẻo lánh đến chim cũng không thèm ỉa.

Năm ấy lúc vừa lên cấp hai, lần đầu tiên Tư Dật bị tỏ tình là tháng thứ hai sau khi khai giảng, nữ sinh kia viết ở trong thư muốn hẹn cậu đến chân núi sau trường.

Tư Dật mười hai tuổi đến cái rắm cũng không hiểu, còn tưởng rằng có nữ sinh muốn tìm cậu đánh nhau nên còn gọi theo Nhị Canh làm tay đấm.

Kết quả tới nơi rồi chỉ có một nữ sinh đỏ mặt đứng đó, buột miệng thốt ra tớ thích cậu muốn kết bạn với cậu, Tư Dật không suy nghĩ gì đã trực tiếp từ chối khiến nữ sinh kia lập tức khóc lớn làm thầy giáo cũng bị kéo tới.

Tư Dật vì tội danh bắt nạt bạn học nữ mà bị mẹ Tư lạnh nhạt về nhà chịu một trận đòn hiểm.

Sau đó lại lục tục nhận được vài phong thư tình, các nữ sinh vẫn mắt ngóng mi trông chờ ở nơi đó, Tư Dật người cực kỳ nghịch ngợm nhưng đối với nữ sinh vẫn luôn khiêm tốn lễ độ nên cũng không có khả năng không đi, lần nào cậu cũng gọi theo Nhị Canh đi làm người làm chứng cho cậu, chứng minh nữ sinh khóc không phải bởi vì cậu đánh, mà là bởi vì tỏ tình bị từ chối.

Lên đến lớp 8, người tỏ tình với Tư Dật là một đàn chị lớp 9, vóc dáng cao hơn Tư Dật sức lực cũng lớn hơn, lúc ấy một bước xông lên muốn bá vương ngạnh thượng cung, Tư Dật không chống đỡ được sợ tới mức ngất xỉu.

(Bá vương ngạnh thượng cung: hấp diêm, nhưng đây chắc là chỉ muốn cưỡng hôn thôi)

Chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, lúc ấy toàn bộ học sinh đang học ở Anh Tài đều biết, tiểu bá vương bị một đàn chị bá đạo tỏ tình đến mức không chịu nổi áp lực tâm lý mà ngất xỉu tại hiện trường.

Chuyện này các thầy cô giáo cũng rất dở khóc dở cười, ngầm phê bình bạn học nữ kia, lại tặng Tư Dật chút trái cây an ủi chứ không nói chuyện này cho hai bên cha mẹ.

Lúc ấy sau khi tỉnh dậy trong phòng y tế, Tư Dật đã nắm lấy tay Nhị Canh, nói là về sau chỉ cần có nữ sinh hẹn mình tỏ tình thì Nhị Canh phải ở một bên thổi kèn cho cậu.

Lấy mỹ danh là giúp cậu giữ gìn sự tỉnh táo, ngàn vạn đừng để cậu ngất đi.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, hễ có nữ sinh hẹn Tư Dật là tất có Nhị Canh và một đám huynh đệ trốn ở phía sau, chỉ cần nữ sinh kia có hành động quá khích gì mà Dật ca không chịu nổi là đám tiểu đệ lập tức xông ra bảo vệ con mình.

Cũng may có bọn họ mà Dật ca mới có thể thanh bạch thủ thân như ngọc sống đến mười sáu tuổi.

Mọi người thống nhất hành động xong thì Nhị Canh phụ trách dẫn đầu phân phó mọi người: “Mấy cậu mau đến phòng nhạc mượn nhạc cụ đi.”

“Mượn nhạc cụ gì?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là kèn xô na.”

Bảo đảm cho dù Dật ca chết ngất cũng có thể thổi cho anh ấy tỉnh lại.

***

Nhìn bóng dáng Nhị Canh cao hứng phấn chấn rời đi, trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không tìm hiểu thêm.

Cô tìm người trực nhật hôm nay lấy chìa khóa phòng học, nói là sẽ về trễ một chút, chủ động nhận nhiệm vụ khóa cửa phòng học.

Hai tay cô bất an xoắn xít đi về hướng văn phòng.

Thật ra chính cô cũng không rõ là muốn tìm thầy Mộ làm gì, chỉ là bởi vì rảnh rỗi cho nên muốn đi tìm thầy, cho dù là từ xa nhìn thầy một chút cũng được.

Lâm Vĩ Nguyệt đi đến văn phòng, thầy Mộ không ở trong, cô hỏi mấy thầy cô giáo khác thì mới biết là có người đến tìm thầy Mộ cho nên đã đi đến phòng họp nhỏ nói chuyện rồi.

Cô theo bản năng mà đi đến phòng họp nhỏ.

Cửa phòng họp đóng lại nhưng rèm không bị kéo lên, có thể xuyên qua cửa kính nhìn thấy hai người bên trong.

Người đang nói chuyện với thầy Mộ là một người phụ nữ mặc quần áo tinh xảo, trên mặt còn mang theo kính râm không nhìn rõ ngũ quan.

Nhưng lại rất quen thuộc, Lâm Vĩ Nguyệt nhất thời không nhớ ra là đã gặp qua ở đâu.

Thầy Mộ nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt ôn hòa như nước.

Thầy đứng đối diện người phụ nữ, dù không nghe thấy hai người nói gì nhưng Lâm Vĩ Nguyệt cũng có thể cảm giác được quan hệ của hai người không bình thường.

Dường như hai người nói chuyện với nhau thật vui vẻ.

Có lẽ là bạn gái?

Lâm Vĩ Nguyệt mím môi trốn dưới cửa sổ, trong đầu loạn thành một nồi hồ nhão.

Không biết đã ngồi xổm ở đó bao lâu, đến lúc cửa phòng họp bị mở ra, Lâm Vĩ Nguyệt phản ứng không kịp, ngẩn người đứng nơi đó nhìn hai người đi ra.

Thầy Mộ dường như rất ngạc nhiên khi cô xuất hiện ở chỗ này: “Lâm Vĩ Nguyệt, sao em lại ở đây?”

Lâm Vĩ Nguyệt giương miệng, căn bản không mở miệng giải thích được vì sao cô lại ở đây.

Người phụ nữ đeo kính râm lại lên tiếng trước, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đây là cái đuôi nhỏ của anh à?”

“Ừ.” Thầy Mộ nhẹ nhàng cười, lại xoay người nói với Lâm Vĩ Nguyệt, “Sao còn chưa về nhà?”

“Em có việc tìm thầy ạ.” Lâm Vĩ Nguyệt rũ mắt tùy tiện bịa ra một lý do.

Cô gái nhấp môi cười: “Em không quấy rầy thầy trò hai người nữa, anh không cần tiễn em đâu, em tự về được.”

Cô nói xong câu đó thì vẫy vẫy tay với Mộ Tử Sư, sau đó lại đến bên cạnh Lâm Vĩ Nguyệt, duỗi tay xoa xoa đầu cô: “Em đáng yêu hệt như Mộ Tử Sư nói, hẹn gặp lại, cái đuôi nhỏ.”

Cô gái có vóc dáng rất cao, cao hơn Lâm Vĩ Nguyệt một cái đầu, trên người còn có mùi hương thanh thoát khiến người ta lưu luyến.

Mái tóc nâu xoăn dài đến eo, quần áo tinh xảo sang quý, môi đỏ như lửa, là nét quyến rũ và mị hoặc độc nhất vô nhị của một người phụ nữ trưởng thành.

Lâm Vĩ Nguyệt cúi đầu, không muốn phóng đại sự tự ti trong lòng mình.

Sau khi cô gái kia đi rồi, Lâm Vĩ Nguyệt dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc đứng ở nơi đó không nói một lời.

“Sao thế?” Mộ Tử Sư đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn biểu tình sững sờ của cô.

Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu lên, trùng hợp chạm vào ánh mắt tràn đầy quan tâm của Mộ Tử Sư.

“Thầy Mộ, chị gái kia là……” Cô muốn nói lại thôi.

Mộ Tử Sư khẽ cười: “Là bạn cũ của thầy, tìm thầy nói mấy chuyện ngày xưa.”

“Hai người không phải…”

Không chờ cô hỏi xong, Mộ Tử Sư đã ngắt lời cô nói: “Không phải, cô ấy đã tìm được bến bờ của mình, em đừng hiểu lầm.”

Lâm Vĩ Nguyệt biết mình tùy ý hỏi thăm chuyện của thầy là cô vượt quá giới hạn.

Kỳ thật thầy không cần phải giải thích nhưng thầy vẫn làm như vậy.

Cô không biết có phải chính mình nghĩ nhiều không, chỉ là trong tiềm thức, có một thanh âm không ngừng gieo hy vọng cho cô, nói với cô rằng chuyện này cũng không phải là cô tự mình đa tình.

“Ngồi xổm rất lâu rồi phải không, chân có tê không?” Thầy Mộ ôn nhu hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, thầy biết!

“Thầy đã từng nói với em thầy làm thầy giáo để khiến chính mình hồi tâm, không được tùy hứng như trước nữa.” Ánh mắt của thầy Mộ thâm trầm, như bóng đêm không hòa tan được, “Nhưng mà thầy lại phát hiện, thầy vẫn còn rất tùy hứng.”

Lâm Vĩ Nguyệt ngây ngốc không hiểu thầy đang nói gì.

“Vốn dĩ không giải thích mới là tốt nhất nhưng thầy lại không muốn em hiểu lầm.”

Sắc trời dần tối, đèn trên hành lang sáng lên, soi rõ thân ảnh cao lớn của thầy.

Phía chân trời, ánh trăng mông lung lặng lẽ ló mặt ra.

“Ánh trăng đêm nay đẹp quá.” Bên môi thầy mang theo ý cười nhạt, “Bước chân dồn dập của lữ khách cuối cùng cũng muốn dừng lại, bắt lấy cái đuôi của ánh trăng rồi từ đây sống một cuộc sống yên ổn.”

(Vĩ Nguyệt nghĩa là cái đuôi của ánh trăng đó quý vị.)

Bước chân của Lâm Vĩ Nguyệt lâng lâng, trái tim cứ như đang phiêu trên không trung, lắc lư chứ nhất định không chịu ở yên đó.

Cô trở lại phòng học, đang định lấy cặp sách khóa cửa rời đi lại phát hiện đèn trong phòng học còn sáng, Phó Thanh Từ còn đang ngồi tại chỗ mình làm bài tập.

“Ơ? Sao cậu còn chưa về?” Cô mở miệng hỏi cậu.

Phó Thanh Từ ngước mắt nhìn cô: “Đang đợi cậu.”

“Chờ tớ?” Lâm Vĩ Nguyệt có chút chột dạ cười, “Tớ đợi lát nữa về cùng thầy Mộ.”

Phó Thanh Từ nhấp môi, không nói một lời nhìn cô, trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt có quỷ nên không dám nhìn thẳng cậu, yên lặng thu dọn cặp sách xong muốn rời đi.

Mới vừa đi tới cửa đã bị một lực đẩy mạnh đến trên tường.

Cô kinh ngạc nhìn nam sinh trước mắt.

Ánh trăng thanh lãnh bên ngoài tràn vào trong phòng học từng vệt sáng màu bạc nhợt nhạt.

Ánh sáng trong mắt Phó Thanh Từ còn âm u lạnh lẽo hơn ánh trăng bên ngoài vài phần.

Nam sinh trầm mặc ít lời ngày xưa đối với cái gì cũng là thái độ có cũng được không có cũng không sao, lúc này lại nhíu chặt mày, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Cậu cực kỳ giống với ánh trăng lạnh băng kia, hoàn toàn không có chút ôn nhu nào.

Phó Thanh Từ như đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó, trầm giọng hỏi cô: “Cậu thích thầy Mộ, có phải không?”

Tâm sự không thể nói ra của thiếu nữ cứ như vậy mà bị loã lồ dưới ánh trăng.

Lâm Vĩ Nguyệt chân tay luống cuống nhìn cậu, không biết nên làm thế nào để qua loa lấy lệ cho xong.

Cô không biết, sự kinh hoàng trong mắt cô lúc này đã là đáp án tốt nhất.

***

Cố Dật Nhĩ đi theo Tư Dật tới Bích Thúy đình, hiện tại cách thời gian Tôn Yểu hẹn còn sớm, hai người bọn họ tới trước cũng không biết nên làm gì.

Tư Dật hỏi cô: “Thời gian còn sớm, nói chuyện chút đi.”

“Nói cái gì?”

“Tùy cậu, cậu muốn nói gì?”

Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ, hỏi: “Cậu gọi tớ đi cùng là thật sự sợ Tôn Yểu sẽ làm gì gây rối cho cậu sao?”

“Phải mà cũng không phải.” Tư Dật ngồi ở trong đình hóng mát, ngữ khí lười nhác.

Cố Dật Nhĩ ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nói như vậy thì cậu thật sự từng bị quấy rối à?”

Sắc mặt Tư Dật lập tức có chút trắng bệch, hàm hồ ừm ờ một tiếng.

“Vậy chẳng phải là cậu không thuần khiết?” Cố Dật Nhĩ ra vẻ ghét bỏ nhìn cậu một cái.

Ai biết Tư Dật lập tức phản bác: “Còn chưa để người ta làm được gì mà? Tớ thuần khiết từ đầu đến chân.”

Dưới sự truy vấn của Cố Dật Nhĩ, Tư Dật nói ra chuyện đáng sợ thời niên thiếu.

Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Vậy cậu làm thế nào trốn được từ tay của đàn chị đó?”

“Giả bộ bất tỉnh chứ sao.” Tư Dật dựa vào lan can, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt hồ, “Tớ lại không thể cho người ta một quyền, nên chỉ có thể ngã trên mặt đất giả chết.”

Cố Dật Nhĩ não bổ một chút về hình ảnh đó, trong lúc nhất thời có chút buồn cười: “Vậy sau đó lần nào cậu cũng giả bộ ngất xỉu tránh thoát à?”

“Nhị Canh học kèn xô na.” Tư Dật nhướng mày, ngữ khí đắc ý, “Tớ lừa Nhị Canh, nói rằng tớ sợ nữ sinh tỏ tình nên đề phòng lại gây ra trò cười thì chỉ cần nữ sinh vừa mở miệng, cậu ta trốn bên cạnh thổi kèn xô na, nữ sinh kia nói gì tớ cũng không nghe thấy nói gì đến tỏ tình.”

“……” Cố Dật Nhĩ trong lúc nhất thời không còn lời gì để nói.

“Sao thế? Bị khiếp sợ rồi à?” Tư Dật duỗi tay quơ quơ trước mắt cô.

Cố Dật Nhĩ do dự một lát, lại hỏi: “Cậu cứ như vậy trốn nữ sinh tỏ tình à?”

Tư Dật gật đầu: “Đúng vậy, con gái mà, đều giống như làm từ nước vậy, đánh không được mắng không xong, nếu lấy hết can đảm tới tỏ tình thì còn sợ bị từ chối sao, bọn họ thật đúng là cho rằng rớt vài giọt nước mắt là có thể khiến tớ mềm lòng chắc.”

“Vậy sao hôm nay cậu không gọi Nhị Canh, tớ không biết thổi kèn xô na.” Cố Dật Nhĩ bĩu môi.

Tư Dật gõ gõ đầu cô: “Ngốc ạ, sợ cậu ghen chứ sao.”

Cố Dật Nhĩ vịt chết còn cứng mỏ: “Tớ còn lâu mới ghen.”

“Được, coi như tớ tự mình đa tình.” Tư Dật nhún vai, “Đợi lát nữa cậu phải bảo vệ tốt cho tớ đấy.”

Cố Dật Nhĩ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống, ngọn đèn nhỏ trong đình đã sáng lên, chiếu rọi bóng dáng của hai người đang ngồi tâm sự trong đình.

Đã tới thời gian hẹn, Cố Dật Nhĩ đứng dậy trốn vào sau cây đa.

Tôn Yểu một giây cũng không muộn mà bước đến.

Cô không mặc đồng phục mà mặc một thân váy trắng, nhìn qua thanh thuần động lòng người.

“Cậu chờ có lâu không?” Tôn Yểu nhỏ giọng hỏi.

Tư Dật lắc đầu: “Không có, có gì cậu nói thẳng đi.”

Tôn Yểu hít sâu một hơi, cười nói: “Chẳng lẽ cậu còn không đoán được sao?”

Tư Dật há miệng thở dốc, quay đầu đi: “Xin lỗi.”

“Tớ sớm đã đoán được.” Tôn Yểu chua xót cười, “Tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, tớ yêu thầm cậu bốn năm, cậu không biết đúng không?”

Tư Dật lắc lắc đầu, hiển nhiên không dự đoán được cô sẽ nói những lời này.

“Tớ thích cậu sớm hơn bất cứ kẻ nào.” Giọng cô nhỏ nhẹ, phảng phất như muốn kể ra những việc bình thường vụn vặt, “Trước hôm khai giảng cấp hai một ngày, tớ tự mình ngồi xe đến Anh Tài, muốn nhìn xem trường học mới như thế nào, nhưng mà tớ tới trường học rồi lại phát hiện chính mình căn bản không biết nên đi ra sao, mơ mơ hồ hồ lại đi đến phòng luyện đàn.”

“Tớ nghe được tiếng dương cầm, căn phòng có tiếng dương cầm lại không đóng cửa, tớ lặng lẽ đi đến, thấy một nam sinh ngồi ở chỗ kia chơi đàn. Cậu ấy đàn thật sự rất nghiêm túc, căn bản không chú ý tới tớ, tớ ngồi xổm ở cửa nghe, nghe xong lại ngủ mất.”

“Khi tớ tỉnh dậy, nam sinh kia đứng trước mặt nói với tớ rằng ngủ ở chỗ này sẽ bị cảm mạo.”

“Sau đó cậu ấy dẫn tớ ra khỏi tòa nhà đó, nói cho tớ nên đi bên nào, mà tớ không dám hỏi tên của cậu ấy, chỉ hỏi một câu, khúc nhạc vừa rồi tên là gì.”

“Cậu ấy nói cho tớ, đó là khúc nhạc của Chopin,《Nocturne in E-flat major, Op. 9》, là trong một lần tham gia thi đấu âm nhạc nghe thấy một cô gái dùng violin kéo bản nhạc này, cậu ấy rất thích nên thường xuyên đàn cho chính mình nghe.”

“Lại sau đó, tớ ở lễ khai giảng lại nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy mặc đồng phục đại diện cho học sinh mới đứng trên sân khấu.”

Tư Dật mím môi mà không thể hồi tưởng lại đoạn ký ức mà Tôn Yểu nói.

Khi đó quả thật cậu thường xuyên đàn dạ khúc cho mình nghe, cũng đúng thật là bởi vì khi tham gia thi đấu âm nhạc, có một cô gái mặc váy công chúa màu trắng kéo bản nhạc này.

Các tuyển thủ khác, vì bày ra năng lực của mình mà phần lớn đều chọn các khúc nhạc cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật tay và kỹ năng, nhưng cô gái kia thì khác, ánh đèn chiếu vào người, cô cứ như vậy mà an tĩnh đứng trên sân khấu, kéo ra một bản dạ khúc nhu hòa yên tĩnh như ánh trăng.

Lúc ấy cậu đang trong giai đoạn cực kỳ chán ghét việc học đàn, thường xuyên đập phím đàn để biểu đạt sự phẫn uất của mình.

Nhưng khúc nhạc kia hoàn toàn khác biệt, nó yêu cầu sự yên tĩnh, yêu cầu chậm lại.

Không phải là một khúc nhạc khó học, nhưng cậu trước sau luôn cảm thấy mình đàn không hay bằng cô gái kia.

Cho nên mới thường xuyên luyện tập.

Thời gian trôi qua mau, dung mạo của cô gái đó cậu sớm đã quên, nhưng bản nhạc này vẫn được cậu in sâu nhớ kỹ, cậu thật sự rất thích nó.

Tôn Yểu thở dài một hơi: “Tớ biết là cậu không nhớ.”

Tư Dật có chút chột dạ: “Thực xin lỗi, tớ quả thật không nhớ rõ.”

“Tớ biết, thích chưa bao giờ phân sớm muộn, cũng chẳng phân biệt trước sau, tớ cố gắng để chính mình trở nên ưu tú, muốn chờ đến một ngày có thể sóng vai cùng với cậu mới nói ra tâm ý của mình, nhưng mà người sóng vai với cậu, trời cao đã sớm an bài xong. Bất kể tớ có nỗ lực thế nào đi nữa thì có chút duyên phận đã là ông trời chú định, không thể so sánh được.”

“Nhưng mà tớ vẫn muốn cảm ơn cậu, bởi vì thích cậu.” Khóe môi Tôn Yểu cong lên, cười thoải mái, “Tớ trở thành một phiên bản càng tốt hơn của chính mình.”

Nói xong lời này, Tôn Yểu giang hai tay ra với Tư Dật: “Tớ có thể ôm cậu một chút không?”

“Xin lỗi, không được.”

Ngoại trừ Tư Dật, còn có một giọng nói khác đồng thời nói ra những lời này với cậu.

Tôn Yểu kinh ngạc nhìn về phía bên đó.

Cố Dật Nhĩ đi ra, có chút áy náy nhìn cô: “Là một người cha, tớ phản đối Tư Dật yêu sớm.”

Tư Dật nhấp môi, bất đắc dĩ cười cười.

Tôn Yểu ước chừng kinh ngạc nửa phút, quay đầu lại nhìn Tư Dật, thấy trong mắt cậu có ý cười thì nháy mắt đã hiểu được vì sao Cố Dật Nhĩ xuất hiện ở chỗ này.

“Xem ra một chút cơ hội tớ cũng không có.” Ánh mắt của Tôn Yểu chua xót, ngữ khí hạ xuống.

Cố Dật Nhĩ an ủi cô: “Tư Dật có cái gì tốt, cậu xinh đẹp như vậy, về sau nhất định có thể tìm được người tốt hơn cậu ta vạn lần.”

“Cậu ấy có tốt hay không, tớ tự mình hiểu rõ.” Tôn Yểu đi đến bên người cô, ngữ khí mang thâm ý, “Cậu cũng rõ ràng, không phải sao?”

Cố Dật Nhĩ ngây ngẩn cả người.

Tôn Yểu rất thông minh, chỉ thoáng tưởng tượng đã biết mình bại bởi ai.

Cô cũng không cam lòng, trước khi đi còn muốn ngáng chân Cố Dật Nhĩ một phen: “Cố Dật Nhĩ, hy vọng cậu làm gương tốt, quản Tư Dật cho tốt, đừng để cậu ấy yêu sớm.”

Trong nháy mắt, Bích Thúy đình chỉ còn lại Cố Dật Nhĩ ngây ra như phỗng và Tư Dật với vẻ mặt khó hiểu.

“Cậu ấy vừa mới nói cái gì, sao cậu như mất hồn thế?.”

Cố Dật Nhĩ cúi đầu: “Không có gì, về thôi.”

Cô vừa mới đi hai bước đã bị cậu kéo cánh tay lại.

“Nhĩ Đóa, hôm nay ánh trăng thật đẹp.” Tư Dật ở phía sau cô nhẹ giọng nói.

Cố Dật Nhĩ có chút thất thần: “Cho nên?”

“Ngày như thế này, rất thích hợp để tỏ tình.” Cậu đi đến phía trước rũ mắt nhìn cô, “Cậu nói có phải không?”

Trái tim đập như muốn lao ra khỏi lồng ngực, may mà còn có ánh trăng mông lung giúp cô phủ lên một tầng lụa mỏng che đi sự thẹn thùng.

Có lẽ là bóng đêm thật sự ái muội nên tuy là tâm như nổi trống nhưng Tư Dật cũng không muốn buông tha cơ hội tuyệt vời này.

“Nhĩ Đóa, chúng ta yêu sớm đi.”

Tầng cửa sổ giấy kia dường như cũng đủ lâu rồi, cũng nên đến lúc phải đâm thủng.

Ngữ khí của thiếu niên trầm thấp ôn nhu, những cơn gió mùa hè thổi qua mặt hồ bên ngoài Bích Thúy đình, đang từ từ tạo nên một vòng lại một vòng từng gợn sóng màu ngân bạch.

Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn cậu: “Chúng ta chính là cha con đấy.”

Tư Dật bật cười một tiếng, lười biếng nửa ngồi ở trên lan can bằng gỗ, một tay chống xuống lan can, một tay ngoắc ngoắc với cô.

“Lại đây.”

Dáng vẻ cười rộ lên của cậu thật sự rất đẹp, Cố Dật Nhĩ như bị mê hoặc mà ngoan ngoãn đi qua.

Tư Dật nửa ngồi, vừa với chiều cao của cô, cậu vươn tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực.

Một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về gáy cô, ngữ khí ôn nhu tới cực điểm.

“Nhĩ Đóa, cậu coi tớ là con trai, nhưng từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ coi cậu là ba ba của mình cả.”

Cằm Cố Dật Nhĩ chống vào bờ vai của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy coi là gì?”

“Ngốc ạ.” Tư Dật trừng phạt gõ gõ đầu cô, “Là người tớ thích.”

Tầng giấy ái muội kia cuối cùng cũng bị cậu chọc thủng.

“Nhĩ Đóa, tớ thích cậu.”

“Là kiểu thích muốn cùng cậu yêu sớm.”

Đúng là thời gian lưu luyến bầu không khí ngọt ngào nên chẳng có ai để ý đến cây cối sàn sạt rung động.

Có lẽ là con mèo hoang không hiểu phong tình nào đó thôi.

Cố Dật Nhĩ dùng tay chống bờ vai của cậu, muốn từ trong lồng ngực cậu chui ra, lại không ngờ bị cậu ôm chặt hơn vài phần, dán vào người cậu.

Vừa mới nói xong lời tỏ tình lý tưởng hào hùng, dũng khí của Tư Dật đã sớm bắn ra ào ạt.

Nam sinh mười mấy tuổi rất thích loại cảm giác này, nồng đậm mà thuần tịnh, giống như ngọn lửa thiêu đốt bất tận, mãnh liệt nóng cháy, lại giống như nước tràn đầy dịu dàng, triền miên lưu luyến.

Cậu từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

“Đừng nhìn tớ.” Tư Dật thấp giọng thỉnh cầu, “Tớ đang xấu hổ lắm.”

——————————————