Trường Thiên Lâu...

Căn biệt thự với thiết kế ba tầng độc đáo, mỗi tầng cách nhau một khoảng trống dùng để làm khuôn viên trồng cây xanh, nơi thư giãn, tập luyện yoga hay quầy bar sang trọng. Phía trên cùng của Trường Thiên Lâu có đặt một quả cầu với biểu tượng như mặt trời thứ hai của thế giới, mặt trời dành riêng cho đế vương!!!

*** *** ***

Nhạc Thanh Ngưng mệt mỏi bước xuống xe, những người làm trong Trường Thiên Lâu nhanh chân chạy ra cúi đầu chào đón.

Khương Chính Nam lần này đi công tác cũng gần một tuần rồi nhưng không thấy tín hiệu liên lạc về nhà. Kết hôn được bốn năm, cuộc sống hai vợ chồng cũng coi như là yên ổn, đủ đầy hạnh phúc. Khương Chính Nam rất cưng chiều cô, cô muốn gì hắn đều đáp ứng, hắn cũng là một người đàn ông của gia đình, hắn đủ đảm đang để nấu một bữa ăn mừng sinh nhật cô. Thế nhưng, Nhạc Thanh Ngưng vẫn thấy thiếu đi một thứ gì đó mà ngay cả cô cũng không rõ nó là gì.

Đi lên phòng, việc đầu tiên mà Nhạc Thanh Ngưng làm chính là tắm rửa. Cô tháo đôi găng tay đen ra rồi để lên bàn, tiếp đến là chiếc áo khoác da màu đen, boot cổ cao và cuối cùng là gỡ bỏ chiếc kẹp tóc, mái tóc màu hạt dẻ liền xõa ra đẹp mượt mà.

Quấn khăn trắng quanh người, Nhạc Thanh Ngưng rảo bước đi tới bồn tắm đã sớm phủ kín cánh hoa hồng. Đầu tiên là đôi chân dài thon thả, tiếp đến là thân hình mảnh mai khiêu gợi, bờ vai trần tròn trịa, cánh tay đùa nghịch trong làn nước mát. Nhạc Thanh Ngưng khẽ ve vẩy cánh tay, rồi hất tung những giọt nước lên không trung, sau đó đưa thân mình hứng trọn.

Càng nhìn lại càng thấy thật giống như nàng tiên đang tắm mưa xuân.

Bỗng, điện thoại để bên cạnh đột nhiên đổ chuông, là một dãy số lạ, Nhạc Thanh Ngưng gạt nút nghe rồi áp vào tai "Nhiệm vụ đã hoàn thành!"

"Cô chắc chắn không để lại bất kỳ dấu vết gì?" Kẻ ẩn danh ở bên kia muốn xác định thêm một lần nữa.

Nhạc Thanh Ngưng nhếch nhẹ đôi lông mày thanh tú "Yên tâm, tôi đã ra tay tuyệt đối không để lại sơ hở. Mà tên kia cũng quá kém cỏi, đánh vài chưởng hắn đã ngất xỉu rồi, sao lại có tên cấp dưới vô dụng đến thế?"

"Đừng vội khinh địch. Hắn sẽ đánh hơi ra chúng ta nhanh thôi, cô cũng biết hắn là một kẻ ranh mãnh, biết điều thì ẩn mình một chút. Nếu có chuyện không hay xảy đến với cô, lão đại nhất định là một nhát xiên chết tôi."

Nhạc Thanh Ngưng khẽ cười mỉa mai "Ngày mai, tôi lấy thân phận là Khương phu nhân đi dạo phố, kẻ nào dám ngáng đường tôi? Vuốt mặt cũng phải nể mũi, hắn cho dù có điều tra ra tôi cũng sẽ chẳng làm được gì!"

"Vẫn là câu nói cũ, đừng khinh địch! Cô còn phải bảo vệ danh tiếng của mình đấy!" Nói được một lúc tên kia lại bổ sung thêm "À quên, hai ngày nữa cô có nhiệm vụ mới!"

"Cái gì, sao lại là tôi?" Nhạc Thanh Ngưng tỏ vẻ bất bình.

Tên kia tiếp lời "Đó là lệnh của lão đại. Nếu muốn thương lượng thì cứ tìm gặp trực tiếp mà trao đổi."

"Cái tên điên đó!" Nhạc Thanh Ngưng thật muốn chửi thề nhưng không thể. Chưa kịp nói gì thì điện thoại đã vang lên hồi "tút...tút" kéo dài. "Muốn bức chết bà đây mà!"

Rạng sáng, từng tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong phòng tập. Từ Nhược Lăng tay cầm côn nhị khúc không ngừng vung từng đường đánh về phía hình nộm làm bằng gỗ. Ánh mắt cô chứa đầy thù hận nhìn chằm chằm hình nộm thành kẻ thù như thể muốn bóp chết kẻ đó tan thành trăm mảnh. Nhưng Từ Nhược Lăng biết bây giờ chưa phải lúc. Thế lực của Khương Chính Nam trong bốn năm vừa qua mạnh lên trông thấy, Khương thị phát triển đến độ Từ Nhược Lăng cảm thấy kinh ngạc. Chưa kể đến, dạo gần đây cô còn điều tra ra được một số vụ làm ăn phi pháp nhưng giấu tên của hắn.

Còn thực hư và sự thật về các vụ giao dịch kia cô thật không rõ.

Tung một đòn đánh chí mạng cuối cùng, Từ Nhược Lăng cầm côn nhị khúc đi ra, cô nâng chai nước lọc rồi tự đổ lên mặt mình, số nước đó chảy từ cổ xuống người cô, thấm ướt cả một vạt áo.

Sau khi tập luyện xong, như thường lệ Từ Nhược Lăng treo côn nhị khúc lên rồi lấy một mảnh vải trắng trùm kín hình nộm. Lúc này cô mới đi vào phòng tắm, tắm rửa một lượt để xóa sạch mùi mồ hôi.

Bước ra, đang bận lau khô mái tóc, Từ Nhược Lăng chợt thấy bóng dáng của Calliope đang gật gù đi tới. Cô bé điệu bộ ngái ngủ, hai tay dụi dụi mắt "Bố cháu chưa về sao cô?"

"Ồ, bố của Bắp Ngô chưa thấy về, hay là hai cô cháu mình kiếm gì đó ăn sáng nhé! Chắc một lát nữa bố sẽ tới đây đón cháu thôi, đừng lo!" Từ Nhược Lăng kéo tay Calliope lại gần chiếc gương lớn rồi cẩn thận chải tóc cho nó. Calliope cười thật rạng rỡ "Cô xinh đẹp chải tóc thích thật!"

Calliope không quên với tay nắm lấy một lọn tóc nhỏ của Từ Nhược Lăng "Tóc cô có màu đỏ thật đẹp, cháu cũng rất thích hương thơm trên tóc cô nữa!"

Từ Nhược Lăng chỉ cười mà không nói, cô nấu hai bát mì thường cho thêm quả trứng ốp la rồi bê lên cho Calliope. Cô bé ăn rất ngon miệng, cách cầm đũa và thìa cũng rất chắc chắn, điêu luyện.

"Calliope này, tại sao cháu lại không gặp khó khăn trong việc cầm đũa thế? Cô nghĩ là người phương Tây họ chỉ biết dùng dao và nĩa thôi?" Từ Nhược Lăng đặt hai tay lên bàn, vừa nhìn con bé ăn vừa hỏi.

Calliope ăn một mồm đầy mì, sau đó lại uống thêm chút nước, nói "Là bố cháu dạy đấy ạ! Bố nói, trước kia lúc bố còn nhỏ ông cũng dạy bố dùng đũa như cách ăn của người phương Đông."

"À, thế ông cháu cũng là người Anh Quốc?" Từ Nhược Lăng gặng hỏi thêm.

Calliope xua tay "Không đâu, ông cháu người Trung Quốc, nhưng bà cháu lại là người nước Anh."

Từ Nhược Lăng bật cười "Gia đình này thú vị thật đấy!"

Khẩu vị hôm nay của Từ Nhược Lăng tốt hơn hẳn, cô ăn hết một bát mì rồi cùng Calliope lau dọn bàn ăn, con bé rất nhanh nhẹn cũng rất biết dọn dẹp. Lúc nó cầm lấy cái bát tô to để gọn gàng lên giá, còn nói "Bố cháu dạy, đây là cách để trẻ con cảm ơn khi chủ nhà mời nó ăn cơm."

"Bố cháu thật là, trẻ con nếu muốn thì chỉ cần nói tiếng cảm ơn là được rồi, những việc như vậy vẫn chưa phải việc mà tuổi cháu nên làm, cháu hiểu chưa?" Từ Nhược Lăng ngồi xuống đối mặt với Calliope, cười nói.

Calliope nghe lời gật đầu.

Nhưng cũng sắp đến 7 giờ rồi, sao Matthew vẫn chưa tới đón con bé. Từ Nhược Lăng còn phải tới chỗ làm việc, nếu đưa cả nó đi theo liệu có ổn không?

Không có số điện thoại, không một phương thức liên lạc Từ Nhược Lăng chỉ còn biết ngồi đợi. Chiếc Ferrari quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện. Calliope nhanh chân hơn cô, nó chạy ra ôm lấy chân bố nó vui mừng. Matthew âu yếm bế bổng con bé lên, anh nhìn Từ Nhược Lăng đang từ trong nhà đi ra, khẽ cúi đầu "Cảm ơn cô vì đã chăm sóc Calliope hộ tôi! Nó có quấy rầy cô không?"

"Không hề, nó rất ngoan ngoãn. Matthew anh thật sự đã nuôi dạy Calliope rất tốt đó!" Từ Nhược Lăng lên tiếng khen ngợi.

Rồi tiện đó cô vẫn kịp quan sát gương mặt thất thần của Matthew. Trông anh có vẻ khá mệt mỏi sau một đêm dài. Có khi nào...vụ án mạng kia liên quan đến Matthew. Linh cảm của Từ Nhược Lăng chợt nổi lên một dự cảm không lành.

Giây phút chia tay, Calliope cứ mãi níu lấy chiếc áo vest của cô không buông, Từ Nhược Lăng không nỡ để con bé đi, nhưng cũng không có lý do nào để giữ con bé ở lại. Cô chỉ còn biết dỗ dành Calliope, để nó yên lặng lên xe.

Trái tim giờ đây thật trống rỗng, Từ Nhược Lăng đứng nhìn đuôi xe dần biến mất mà thấy như một phần ký ức của mình cũng trôi đi thật xa.

Xe này vừa đi, xe khác lại tới.

Chiếc ô tô màu nâu đỏ dừng lại ngay trước mặt Từ Nhược Lăng. Cô hiểu ý ngồi vào xe, để túi xách sang một bên và hỏi "Lấy được chưa?"

"Thứ mà cô cần đã có!" Tập tài liệu để trong túi được giao ra.

Từ Nhược Lăng đưa tay nhận lấy, rồi xé mở phong bao "Làm tốt lắm! Chà, ta lại sắp có kịch hay để xem rồi. Nhưng làm cách nào để phía nhà trường chịu giao nó ra cho cậu?"

"Tôi đã dùng đặc quyền mà cô cho phép, lấy danh nghĩa của đại tiểu thư tập đoàn Hoa Thiềm để yêu cầu họ phải thực hiện."

"Cậu làm tốt lắm, nhưng đặc quyền vẫn không nên dùng bừa bãi, tôi không muốn bị chú ý!" Từ Nhược Lăng hạ giọng nhắc nhở.

"Tôi hiểu. Tôi còn có một tin rất quan trọng nữa muốn báo cho cô biết." Người đàn ông cởi chiếc mũ két trên đầu xuống, dương cặp mắt đỏ hoe vì mất ngủ nhìn Từ Nhược Lăng "Con gái cô có khả năng vẫn còn sống."

Từ Nhược Lăng giật mình "Thật sao? Làm sao cậu biết? Vậy có thông tin nào của nó không? Hiện giờ nó đang ở đâu?"

"Cô khoan hãy kích động. Tôi có nhờ một số bạn bè thân thiết tìm hiểu. Dĩ nhiên, tài liệu mà họ thu thập không được nhiều ngoài việc giấy báo mất tích của con gái cô. Hơn nữa, cô từng nói với tôi cô không tìm thấy xác đứa bé. Thế nên chúng ta vẫn còn 1% hy vọng là nó còn sống."

Từ Nhược Lăng xốc lại tinh thần "Cảm ơn cậu, nếu có tin gì mới hãy cứ tiếp tục báo cho tôi." Nói xong, cô xuống xe ngay sau đó.

*** *** ***

Điện thoại vang lên từng hồi chuông ing ỏi.

Từ Nhược Lăng tay bận ôm chồng hồ sơ, tay còn lại vẫn phải cố lấy cho bằng được cái máy còn đang reo lên từng hồi trong túi áo.

"Sao thế Nhược Di? Chị còn đang làm việc, nếu không phải chuyện quan trọng thì giờ trưa chúng ta nói chuyện cũng được." Từ Nhược Lăng có chút hơi khó chịu.

Từ Nhược Di bên kia thì lại trái ngược, cô nói mà như reo hò "Chị ơi, chuyện này không thể để đến trưa được đâu. Em lúc sáng đưa thuốc lên cho bố, vô tình nghe lỏm được ông đang nói chuyện với một người nào đó. Hình như là bàn chuyện hôn sự cho chị."

"Sao cơ?" Chỗ hồ sơ trên tay Từ Nhược Lăng rơi lộp bộp xuống sàn.

"Chị à, chị phải bình tĩnh. Mà bố cũng thật là, rõ ràng trước đây đã từng nói để chị tự quyết định, thế mà...nhưng chị yên tâm, theo những gì mà tai em nghe được là bên kia họ chủ động đề nghị hôn sự trước." Từ Nhược Di chợt hạ thấp giọng nói xuống "Liệu họ có biết quá khứ của chị không?"

"Em có biết người đề nghị hôn sự là con trai nhà nào không?"

Từ Nhược Di im lặng một lúc, rồi mới nói tiếp "Tắt máy đi, em gửi hình này qua cho chị."

"Được!"

Từ Nhược Lăng kết thúc cuộc gọi, tiện thời gian chờ đợi tin nhắn cô cúi xuống nhặt hết chỗ hồ sơ lên, đi vào phòng.

"Ting..." một tiếng. Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Từ Nhược Lăng đã thấy máy rung. Cô mở tin nhắn ra xem, thứ mà Từ Nhược Di gửi cho cô là hình ảnh của một bức thư. Đầy đủ, chi tiết! Mặt trước đề chữ Duke, mặt sau là dấu sáp niêm phong biểu tượng chim Đại Bàng. Nội dung bức thư đọc qua vô cùng ngắn gọn.

"Ngài Từ thân quý, tôi biết đường đột gửi bức thư này đến gia đình ngài là không phải phép. Tuy hai gia tộc chúng ta cách xa hai phương trời, nhưng ta vẫn muốn thay mặt con trai ngỏ lời hôn sự cùng với trưởng nữ của Từ gia. Ta mong sẽ nhận được lời hồi đáp của quý ngài trong thời gian sớm nhất! Người viết: Calantha Henny."

"Henny?" Từ Nhược Lăng giật mình trừng mắt. Cuộc đời rốt cuộc là trùng hợp hay đang trêu đùa cô vậy? Hai vị khách ghé thăm nhà cô ngày hôm qua cũng có họ Henny, trí não Từ Nhược Lăng tuyệt đối chưa lẩm cẩm đến mức nhớ nhầm.

Mọi thứ thật mơ hồ và có chút không đúng sự thật.

"Phía cảnh sát vừa đưa tin, vụ án giết người vào tối ngày hôm qua là một vụ giết người có chủ đích. Nạn nhân có tên là Bapbano, quốc tịch Anh. Theo thông tin điều tra chúng tôi biết được, anh ta làm vệ sĩ tư nhân và nguyên nhân dẫn đến việc bị sát hại được xác định là do tranh chấp giữa các phe phái trong xung đột." Một đoạn ngắn của phóng sự đang phát sóng.

A Đạt vừa nghiên cứu số liệu vừa xem bản tin không khỏi lắc đầu cảm thán "Haizzzz, sao lại thế này được? Cộng hòa nhân dân Trung Hoa bao đời nay có nền chính trị ổn định. Sao tự nhiên lại có xung đột liên quan đến phe phái? Ôi trời ơi, tôi không muốn nửa đời còn lại phải ăn trong tiếng bom, ngủ trong tiếng súng, lúc nào ra đường cũng phải ngó trước ngó sau, làm việc mà tưởng như dao kề bên cổ. Rồi chợt một ngày đẹp trời có anh áo đen bịt mặt xông vào..."

"Bộp!" Tạ Phiến lấy cuốn sách dày cộm đập mạnh vào đầu A Đạt "Cậu bớt lải nhải đi, Trung Quốc trước không có khủng bố thì bây giờ cũng sẽ không. Còn tôi, chưa chết vì khủng bố thì đã chết vì bị cậu tra tấn lỗ tai!"

"Này chị Tạ, kiếp trước em có nợ với chị hay sao mà kiếp này chị cứ bắt nạt em thế? Thôi không nói với chị nữa." A Đạt giận dỗi quay người, anh lại tiếp tục túm lấy cổ áo của Đại Triết kéo cả ghế cả người cậu ấy lại gần mình.

Đại Triết một phen hú hồn, hét lên "Anh đang làm cái quái gì đấy?"

"Này, tôi kể cậu nghe một chuyện. Cái vụ giết người ngày hôm qua sớm đã có người nhúng tay vào, thế nên bên cảnh sát mới không tiếp tục điều tra." A Đạt làm vẻ mặt thần bí thì thầm vào tai Đại Triết.

Nhưng mà Đại Triết đâu rảnh quan tâm đến mấy việc đó, cậu còn đang cay cú việc bị A Đạt làm phiền, thế nên cậu đẩy mạnh người anh ra, hét lên bực bội "Tôi không quan tâm, không quan tâm cái quái gì hết! Anh rốt cuộc là chuyên gia nghiên cứu động vật hay chuyên gia đi nằm gầm giường nhà cảnh sát trưởng? Thật không hiểu nổi kẻ đưa anh lên làm đội phó, chắc lúc ấy bị chập mạch thật rồi."

"Này, cậu dám coi thường trưởng bối hả? Nói cho cậu biết tôi là học trò cưng của giáo sư Tôn, sao cậu dám...Em trai tôi là người phụ trách điều tra vụ án vừa rồi, gia đình tôi ba đời là quân nhân đó. Đúng là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mà dám to tiếng với mình. Quen được tôi chính là phúc ba đời nhà cậu!" A Đạt nói một tràng cho thỏa thích rồi lại nhìn khắp phòng, thấy ai cũng không thèm quan tâm đến mình, người thì làm việc, kẻ lại cười mỉm, có kẻ lại nhìn anh với ánh mắt hơi khinh thường, A Đạt chợt nín bặt, tránh không được cảm giác thất thố.

Từ Nhược Lăng ngồi yên bất động từ nãy tới giờ, mắt cô mải nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng tai vẫn không quên nghe ngóng được một số điều thú vị. Cô chợt khoát tay, gọi A Đạt qua hỏi chuyện.

A Đạt hớn hở vô cùng, vừa thấy có người để ý tới mình đã vội vã cắp theo sổ sách chạy tới.

Từ Nhược Lăng chờ anh ngồi ngay ngắn vào ghế, lúc này mới lên tiếng hỏi "Đội phó, thứ lỗi cho tôi hơi lắm chuyện, nhưng vụ án kia thật sự đã bị tay trong can thiệp sao? Lời em trai anh nói có đúng không vậy?"

"Đương nhiên là đúng rồi!" A Đạt mạnh giọng khẳng định, rồi ghé sát tai Từ Nhược Lăng nói nhỏ "Nhược Lăng cô nhất định phải tin tôi, em trai tôi được cử đi để điều tra vụ giết người vừa rồi nhưng chưa kịp tìm hiểu được gì đã thấy cấp trên hạ lệnh dừng điều tra. Cô thấy có khả nghi không?"

Từ Nhược Lăng giả bộ gật đầu tán thành "Đúng là thế thật, quả nhiên khả nghi."

"Thì đấy, vậy mà tôi nói lại không một ai tin chỉ có mình cô thôi. Đúng là tủi thân mà! Nghĩ lại cũng thấy tội đứa em trai tài hoa bạc mệnh của tôi." A Đạt đang tươi tỉnh chợt đưa ống tay áo lên chấm chấm nước mắt "Nhược Lăng cô nhìn tôi đi, đẹp trai cao ráo, mà em trai tôi cũng đẹp trai không kém, thế mà nó lại ế vợ. Từ lúc nó ra trường cho đến nay, chưa hề có bất kỳ một cô gái nào chấp nhận lời cầu hôn, đi xem mắt không biết bao nhiêu lần vẫn chẳng được mối nào."

Từ Nhược Lăng cười khó xử "Đúng là tài hoa bạc mệnh..." Cô giơ tay vỗ nhẹ lên vai A Đạt rồi bất chợt nâng mặt anh lên, điệu bộ vui mừng "Hay là anh giới thiệu tôi cho em trai của anh đi."

"Hả?" Cả Tạ Phiến và Hạ Điềm đều bất ngờ há hốc miệng. Riêng Hạ Điềm còn nhiệt tình kéo áo cô, thì thầm "Chị Lăng, chị sáng nay uống nhầm thuốc rồi."

A Đạt chợt mở to đôi mắt sáng quắc "Thật à, Nhược Lăng chịu gặp mặt em trai tôi sao? Vậy thì hay quá rồi, người con gái vừa thông minh lại xinh đẹp như Nhược Lăng đây mới xứng với em trai tôi." Nói xong còn không quên vỗ vai cô "Quyết định đúng đắn lắm em dâu!"

Tạ Phiến ngồi trên nguýt A Đạt một cái sắc lạnh "Con gái người ta còn chưa cưới hỏi vào nhà mà cậu đã vội em dâu này, em dâu nọ. Đúng là đầu óc không được bình thường."

"Chị Tạ, chị thì biết gì. Mấy người không một ai nhìn thấy được em trai tôi chính là 'quýt ngọt lấp lá'. Chỉ có mỗi Nhược Lăng là sáng suốt nhất." A Đạt vội vàng cầm máy điện thoại lên ấn số, lúc đi qua vẫn vỗ vai Từ Nhược Lăng thêm cái nữa "Yên tâm, tôi tin gặp mặt em ấy xong, cô nhất định sẽ nhận ra đây mới chính là ý trung nhân của đời mình."

Nói rồi A Đạt hớn hở mở cửa phòng chạy ra, nhân lúc đó toàn bộ người làm việc trong phòng ồ ạt xúm lại, Tạ Phiến giành quyền nói trước "Nhược Lăng à, em bị điên rồi. Chị nghe nói em trai anh ta đúng là có làm cảnh sát nhưng bảy năm rồi mà từ Thiếu úy vẫn chưa lên nổi Trung úy. Hơn nữa cậu ta chỉ tốt nghiệp cao đẳng, gia thế lại..."

"Chị Tạ, không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài cũng như học vấn và nghề nghiệp của họ." Từ Nhược Lăng nhanh chóng chặn miệng chị lại.

Hạ Điềm bên cạnh thấy thế lại nói chen vào "Mấy cái đó coi như chúng ta chưa bàn đến, thế nhưng nhìn tính cách của A Đạt cũng thừa suy ra em trai anh ta thế nào rồi. Hai người không hợp tính, khó mà sống lâu dài bên nhau!"

"Cô Nhược Lăng, thay vì đi xem mắt với em trai đội phó, sao cô không gả luôn cho tôi đi." Một tên đồng nghiệp nam khác trêu ghẹo đã liền bị cô gái bên cạnh phủ đầu "Anh nói cái gì, gả cho anh á?"

Từ Nhược Lăng thấy tình hình đang đi theo chiều hướng lộn xộn bèn mở miệng nói "Thôi nào mọi người, em quyết định như thế là có lý do riêng của mình. Mọi người khoan hẵng vội khuyên can. Em chưa đến mức bị mất kiểm soát hành vi đâu."

"Lý do là vì em từng ly hôn?" Tạ Phiến lại tung thêm một bất ngờ nữa ra cho mọi người trong phòng trầm trồ.

Hạ Điềm ngạc nhiên hỏi "Ly hôn á, rốt cuộc là người đàn ông nào không có mắt lại ly hôn với chị thế?"

Bàn tay đang để trên bàn của Từ Nhược Lăng bỗng khựng lại, giọng cô có chút bối rối "Không phải thế đâu, chị Tạ chị đừng nghĩ là vì em đã qua một đời chồng mà làm liều. Chuyện hôn sự là chuyện cả một đời người, em tuyệt đối không lấy ra làm trò đùa."

Như sợ mọi người không tin tưởng, Từ Nhược Lăng cố giải thích thêm "Em đã nói là mọi người không cần lo rồi mà. Biết đâu được em trai của đội phó A Đạt là người tốt và mọi người cũng đã gặp cậu ấy một lần nào đâu. Thay vì khuyên can, tại sao chị không cầu nguyện cho cậu ấy sẽ là ý trung nhân mà ông trời sắp đặt cho em, đúng không nào?"

A Đạt gọi điện xong bước vào trong đã thấy bầu không khí có gì đó hơi lạ nhưng anh không quan tâm, anh chạy đến nói nhỏ vào tai Từ Nhược Lăng "Hai ngày nữa là chủ nhật, vừa hay có thể gặp mặt."

Từ Nhược Lăng nghe xong liền gật đầu đồng ý. Lại nhìn đến chiếc máy điện thoại chưa tắt màn hình, trên đó hình ảnh của bức thư vẫn hiện rõ mồn một.

Một tin nhắn được gửi đi "Bây giờ vẫn chưa phải lúc..."