Về đến nhà, Từ Nhược Lăng bày biện toàn bộ nguyên liệu nấu ăn lên bàn.
Lại như nhớ ra chuyện gì, cô đi ra nhìn cặp bố con đang ngồi nghiêm túc uống nước lọc, khẽ hỏi han "Hai người có quen ăn đồ Trung, nếu không để tôi đặt riêng..."
"Không cần đâu, tôi ăn được và Calliope cũng rất thích ăn đồ Trung." Người đàn ông nhanh chóng trả lời.
Từ Nhược Lăng gật gù nhìn anh "Tôi chỉ tính nấu một nồi lẩu Tứ Xuyên thôi, nếu hai người ăn được thì thật tốt."
"Calliope thích nhất là ăn lẩu Tứ Xuyên."
Nghe xong lời anh nói, Từ Nhược Lăng liền thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Thật may vì hai vị khách này không khó tính. Với cả, lúc nãy cô chỉ lo tập trung vào Calliope mà quên mất vị khách nam kia. Cũng đã bốn năm trôi qua, cô chưa từng quá thân thiết với con trai tới mức mời họ đến tận nhà. Giờ thì hay rồi, nghĩ lại vẫn thấy có chút khó chịu nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Calliope, sự khó chịu trong cô như tự động bay biến.
Từ Nhược Lăng cất bước đi vào gian bếp nhỏ. Ngôi nhà không quá lớn, xung quanh lại rất nhiều cây xanh. Trước hiên nhà là một giàn nho cô tự trồng, xung quanh hàng rào là mấy khóm Mẫu Đơn tươi tốt. Calliope khoái nhất là ăn nho, cô bé bắt tên vệ sĩ bế mình lên chỉ để bứt bằng được quả nho chín mọng, rồi lại chạy tới nghịch nghịch mấy bông Mẫu Đơn đỏ rực.
"Calliope, bố đã nói con không được nghịch đồ của người khác khi chưa có..."
"Lại nữa, bố chính là bà Melanie phiên bản hai. Cái gì cũng không cho con chơi." Cô bé mặt phụng phịu, hờn dỗi.
"Calliope, chúng ta là khách và phải tôn trọng chủ nhà, đó là điều tất yếu mà con cần phải làm quen." Người đàn ông nghiêm mặt.
Sau đó, người đàn ông ra hiệu bằng mắt cho tên vệ sĩ đứng gần ý bảo hãy trông chừng cô bé. Còn mình thì đi vào trong. Từ Nhược Lăng mải miết nhặt rau mà không hay để ý anh đã đứng ngay bên cạnh mình. Anh tự động đưa tay ra rửa rau hộ cô khiến Từ Nhược Lăng giật mình sau đó là bối rối.
"Này anh, tôi có thể tự làm được. Anh không cần phải động tay vào mấy việc này đâu. Anh là khách, cứ ra kia ngồi chơi thoải mái." Từ Nhược Lăng chỉ tay ra phía chiếc ghế sofa.
Thế nhưng, anh ta vẫn không có bất kì hành động nào muốn rời khỏi "Đó là cách để tôi cảm ơn bữa ăn miễn phí của cô nên xin đừng ngại ngùng. Còn nữa, vì cô không hỏi nên tôi sẽ tự giới thiệu, tôi tên Matthew Henny chứ không phải 'này anh'."
Từ Nhược Lăng thấy bản thân cực kì thất thố liền im re không nói thêm câu gì. Quay về chăm chú làm việc của mình. Matthew nhìn hết một lượt các nguyên liệu sẽ dùng để ăn lẩu, chợt phát hiện ra có điểm bất thường, anh hỏi "Sao chỉ có rau và hải sản?"
"À, tại vì tôi bị dị ứng với thịt!" Từ Nhược Lăng cho một muỗng sa tế vào nồi xốt tương Tứ Xuyên rồi đảo đều, thứ vị cay nồng bay lên thơm nức mũi.
Matthew đứng cạnh bên tiếp lời "Trùng hợp thật, Calliope cũng bị dị ứng với thịt."
Cánh tay đang khuấy nồi nước lẩu của Từ Nhược Lăng chợt khựng lại "Sao lại có thể trùng hợp đến kỳ diệu vậy?"
"Tôi cũng không ngờ, hai người ở hai đất nước khác xa nhau, vậy mà có thể tương đồng đến thế!" Matthew thái nhỏ rau vừa ăn, rồi cho vào đĩa bê ra bàn. Từ Nhược Lăng nhìn thoáng qua thấy hành động của anh có vẻ là một người chồng nội trợ đúng chuẩn lại toát lên mình khí thế vương giả cao quý khó nắm bắt. Nhưng cô không hỏi quá nhiều về chuyện đời tư của anh, đó là phép tắc không bao giờ thay đổi khi nói chuyện của Từ Nhược Lăng với người lạ.
Không khí trong lúc nấu ăn của hai người lại ảm đạm như ban đầu.
Màn đêm hiện hình ló dạng...
Khắp một vùng biển nước mênh mông là tiếng hò hét, tiếng nhạc và tiếng cười đùa rộn rã vang lên kéo dài vô tận.
Đảo Bình Châu, hòn đảo thuộc Hồng Kông – một trong hai đặc khu hành chính của Trung Quốc. Nơi đây được biết đến như một hòn đảo nhỏ với lối sống, cách sinh hoạt phong phú và rất đỗi bình yên. Nhưng đêm nay, trên mặt biển này, mọi thứ dường như đã phá vỡ đi hết thảy sự tĩnh lặng vốn có của nó.
Du thuyền màu trắng với thiết kế ba tầng xa hoa, đẹp rực rỡ và lỗng lẫy như một nàng tiên cá đang lướt nhẹ thân mình trên mặt biển xanh rộng lớn, khẽ vẫy cái đuôi của nó làm rung chuyển cả một vùng nước rộng.
Tựa lưng trên lan can thuyền được thiết kế bằng kính trong suốt, Khương Chính Nam trên người như toát lên vẻ đẹp của một chàng lãng tử phiêu bạt giang hồ, vừa hoang dã vừa cuồng nhiệt. Đôi đồng tử màu hổ phách khẽ động, xuyên qua ly rượu đỏ tản ra một luồng sát khí chết chóc.
Đêm nay hắn chỉ vừa mới giao dịch thành công với một gã thương buôn người Israel. Vậy mà chưa kịp ăn mừng thì đã phải nhận một chưởng đánh lén. Tên bịt mặt kia không rõ là người của ai, hắn trong tay cầm một con dao găm sắc lẻm rồi bay người ra từ phía đám đông đang chứng kiến màn giao dịch, nhằm đả thương Khương Chính Nam. Mà không, phải là muốn giết chết Khương Chính Nam mới phải.
Nhưng kế hoạch không thành, Khương Chính Nam vốn đã sớm nhìn thấy ánh sáng phát ra từ con dao của tên kia phản xuống bàn đá, nơi hắn đang đặt tờ giấy cam kết. Khương Chính Nam nhanh hơn kịp thời tránh né nhưng một bên vai vẫn bị thương.
Khương Chính Nam bị đánh lén, đương nhiên hắn không thể nuốt nổi cục tức này. Hắn ra lệnh cho đàn em không cần tiến lên mà một mình đấu tay đôi với tên kia. Tên mặc đồ đen điên cuồng lao tới, nhắm thẳng con dao găm định đâm xuống ngực của Khương Chính Nam nhưng bị một cước của hắn đá trúng cổ tay, tên áo đen để rơi mất con dao, không còn vũ khí hắn vẫn quyết liều mạng đến cùng.
Hắn liên tiếp tung hai cú đấm có lực nhưng không đến được mặt của Khương Chính Nam mà lệch đi chỗ khác. Khương Chính Nam nhân lúc hắn mất đà liền tung thêm cước nữa vào bụng hắn. Rồi nắm lấy cổ áo hắn, nhắm thẳng mặt liên tục đấm xuống. Cho đến khi cả người tên áo đen ngã gục xuống sàn. Trên mắt, mũi và cả khóe miệng đều chảy máu lúc đó Khương Chính Nam mới lệnh cho đàn em đưa hắn xuống khoang thuyền.
Khương Chính Nam uống rượu mà cảm giác như uống nước lã. Hắn mạnh tay hất số rượu còn lại xuống biển rồi ném tan ly thủy tinh. Tức giận đi vào bên trong.
Khoang thuyền là phòng ngủ riêng của hắn, có đèn điện sáng rực, giường đệm êm ả và những cô phục vụ nóng bỏng mắt.
Nhưng thứ mà Khương Chính Nam chú ý duy nhất lúc bấy giờ chỉ có thân thể nam nhân đang bị trói vào chiếc ghế sofa đắt tiền. Mình mẩy đầy máu chảy.
Khương Chính Nam tiến lên, hắn đưa tay cầm lấy con dao găm trên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện tên ám sát vừa rồi. Hắn đưa ngón trỏ nhẹ miết theo lưỡi dao rồi tự cắt một đường. Ly nước lọc được cô phục vụ chủ động bưng tới cho Khương Chính Nam. Hắn nghiêng ngón tay, để máu mình chảy vào ly nước, từng sợi máu hòa tan ra trông thật đẹp mắt!
Cốc nước được đàn em Khương Chính Nam dốc hết vào miệng tên áo đen.
Khương Chính Nam lấy đó như một trò đùa mà cười phá lên "Thấy sao, máu của kẻ mày muốn giết có ngon không?"
"Để tao nói mày nghe, tao lăn lộn trên cái mảnh đất trắng đen lẫn lộn này còn sớm hơn cả lúc bố mày chào đời, mày nghĩ chỉ một mánh khóe cỏn con mà đòi hạ gục được tao? Non nớt!" Khương Chính Nam nắm lấy con dao trong tay, hai tên đàn em hiểu ý mạnh tay xé tan cái áo mà tên kia mặc để lộ ra một vùng ngực rắn chắc.
Khương Chính Nam chĩa thẳng con dao vào ngực tên kia, rồi từ từ nhích nhẹ, từ từ đâm vào còn không quên ngoáy thêm vài cái khiến tên đó đau đến muốn chết đi "Nói, là kẻ nào đã sai mày ám sát tao? Là kẻ nào, hả?"
Ngay sau khi Khương Chính Nam hét lên, mũi dao đã tiến vào sâu hơn, máu chảy ngày một nhiều, nhưng tên đó quyết tâm không hé nửa lời, hắn chỉ trợn trừng mắt hét vào mặt Khương Chính Nam rằng "Mày là tên cặn bã, là ác ma, là ác quỷ đội lốt người. Mày cứ việc hành hạ tao thoải mái đi Khương Chính Nam, nhưng tao có chết cũng sẽ không phản bội cậu chủ!"
"Haha...hahaaaaa...cảm động thật! Tao sắp khóc hết nước mắt với cái lòng trung thành còn hơn cả một con chó của mày!" Con ngươi màu hổ phách của Khương Chính Nam nhuốm đỏ màu máu. Rồi hắn vung tay cắt mạnh một đường, máu từ cổ tên kia chảy xuống vung ra khắp cả sàn, bắn lên cả tường gỗ tối màu. Cả căn phòng như bị nhuốm đỏ. Mấy cô phục vụ run sợ mà tự động lui ra xa, mắt nhắm che tai, không ai dám nhìn vào khung cảnh rợn người.
Khương Chính Nam sải bước đến gần bàn gỗ nơi đặt sẵn một chiếc khăn trắng, hắn lau tay rồi ra lệnh "Chặt xác của hắn rồi ném xuống biển, nếu tên nào tới vớt bắn chết tên đó!"
"Rõ!" Mấy tên tay sai cúi đầu nhận lệnh rồi ngay lập tức bê cái xác đi xa.
Khương Chính Nam lau tay xong thì quăng chiếc khăn xuống sàn, phục vụ cũng tự biết việc mà tiến lên dọn dẹp. Rồi ánh mắt hắn chợt rơi vào bức tượng vàng khắc hình con Khổng Tước đang kiêu hãnh xòe đuôi. Hắn nhẹ nhàng nâng bức tượng lên rồi vuốt ve trong tay mình như nâng niu bảo vật. Ngón tay dính máu của hắn lướt qua một đường nơi con mắt tinh xảo của bức tượng, để lại trên đó một thứ màu kinh dị.
Đó cũng là lúc, mặt biển nhuốm đỏ màu máu. Vệt máu loang ra ngày một rộng phá tan đi vẻ đẹp của một màu xanh biếc.
"Con Khổng Tước của tôi, em dạo này sống có tốt không? Hahaa...đến bao giờ em mới trả thù tôi đây? Em để tôi chờ đợi hơi lâu rồi đấy!...Tôi...thật sự...nhớ em!"
Trái tim nằm trong lồng ngực của Từ Nhược Lăng chợt nhói lên đau buốt.
Sao vậy? Sao cả ngày hôm nay trái tim cô cứ nhói đau vô cớ vậy chứ?
Matthew buông đũa mà không phát ra tiếng động "Cô Từ, hình như tôi chợt phát hiện ra, chỉ cần là nhìn vào mắt tôi cô tự nhiên sẽ ôm ngực, lý do là gì thế?"
"Có sao? Sao tôi lại không để ý?" Từ Nhược Lăng đưa tay lên xoa nhẹ vành tai, cố đánh mắt đi chỗ khác. Nghĩ ngợi "Biết chết liền!"
Matthew cũng không hỏi nữa mà chỉ yên lặng ăn hết phần cơm còn lại.
"Nhưng sao hai bố con anh lại tới đây? Đi du lịch hả?" Để không khí trên bàn ăn bớt gượng gạo, Từ Nhược Lăng cố tìm một chủ đề nào đó để hỏi.
Matthew rất lịch sự trả lời "Tôi đến đây để thăm Mr.Finn, đó là một người bạn tôi quen biết lâu năm."
"À, ra là thế?"
"Cô không còn điều gì khác muốn hỏi nữa sao?" Matthew khó hiểu dò hỏi.
Từ Nhược Lăng nhìn anh thắc mắc.
"Ví dụ như mẹ của Calliope tại sao lại không đi cùng!"
Từ Nhược Lăng có chút thột nhẹ, đúng là không nên nhiều chuyện nhưng cái này cũng là điều cô muốn hỏi từ lâu rồi "Tôi nghĩ có lẽ mẹ con bé đang bận việc hoặc cô ấy không muốn đi chẳng hạn."
Matthew lắc đầu bác bỏ "Không phải vì cô ấy có muốn đi hay không, mà là Calliope vốn dĩ không có mẹ."
"Sao?" Từ Nhược Lăng như trong cơn bàng hoàng.
Matthew tiếp tục nói "Cô ta bỏ rơi nó ngay lúc nó chỉ vừa mới chào đời."
"Không thể tin được, làm sao có thể bỏ rơi một đứa trẻ dễ thương đến vậy?"
"Cô không tin và cũng không ai tin lời tôi nói. Nhưng đó là sự thật!" Matthew mạnh giọng khẳng định.
Calliope ở bên này khoái chí ăn xong miếng cá sốt ngon lành, rồi chậm rãi lau miệng như một quý tộc thực thụ. Đúng ra sau khi ăn trưa xong hai bố con không nên có mặt ở nhà Từ Nhược Lăng cho đến tận bây giờ, nhưng Calliope lại nằng nặc đòi ngủ trưa ở nhà cô xinh đẹp. Vậy là Matthew đành phải đồng ý cho con bé ở lại, vì chính anh cũng không thể cưỡng nổi ánh mắt lúc cầu xin hồn nhiên như thiên sứ của con gái.
Từ Nhược Lăng thấy Calliope ăn xong liền lấy khăn lau lại miệng cho con bé một lần nữa "Cháu lau vẫn còn sót bên má này."
"Vậy cô xinh đẹp lau cho cháu đi, chỉ thích cô xinh đẹp lau thôi!" Calliope cười khì khì.
Không khí vui vẻ bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng bước chân dồn dập chạy vào "Ngài Matthew không ổn rồi!"
Matthew giương đôi mắt khó hiểu nhìn kẻ báo tin, hỏi "Có chuyện gì?"
Tên báo tin cúi người sát tai Matthew, nói nhỏ một cái gì đó mà cố tình không cho Từ Nhược Lăng cùng Calliope biết được. Nhưng cô vẫn phát hiện ra biểu cảm trên mặt anh thay đổi nhanh chóng sau khi nghe xong tin báo.
Vội đứng dậy, Matthew chỉ dặn dò Từ Nhược Lăng đúng một chuyện duy nhất "Hãy chăm sóc Calliope hộ tôi!"
Từ Nhược Lăng gật đầu để anh yên tâm rồi cứ thế Matthew lên xe cùng mấy tên vệ sĩ đi theo, chiếc Ferrari dần biến mất nơi cuối ngã tư đường.
Đường phố đang rất nhộn nhịp thì chợt các tuyến đường gần với khu thương mại Chang Bang đều bị chặn lại. Không một phương tiện nào được phép lưu thông trên cung đường này, bởi vì ở đây vừa xảy ra án mạng.
Matthew kịp thời đến hiện trường, anh hướng cặp mắt nhìn lên cái xác đang bị treo lơ lửng trên nóc tòa nhà thương mại. Trên kia là một trong số các vệ sĩ đã đi theo Matthew trong ngày hôm nay. Vậy mà bây giờ, hắn đã chết, thi thể còn bị treo trên cao, tư thế như lúc chúa Giêsu bị đóng đinh trên cây thánh giá.
Vì toàn bộ hiện trường đều đã bị phong tỏa nên Matthew không thể tiến vào sâu hơn. Ngay lúc này, trên nóc tòa nhà thương mại chợt xuất hiện màn pháo hoa mãn nhãn với dòng chữ "Chào mừng ngài tới với đất nước Trung Hoa xinh đẹp!"
Bàn tay đang buông thõng của Matthew dần dần xiết chặt lại, ép cho đường gân xanh nổi lên.
"Khương Chủ" chỉ có thể là hắn mà thôi!
Màn bắn pháo hoa rực rỡ ngay lập tức được các phóng viên đưa tin vào báo đài đăng lên rầm rộ. Ngay cả Từ Nhược Lăng ở nhà vẫn biết được chuyện gì đang xảy ra. Cũng may là Calliope đã ngủ say, để con bé nghe được mấy bản tin kiểu này thật không tốt với trí não của nó.
"Nguồn tin mà chúng tôi vừa nhận được tại hiện trường, thì hiện nay thi thể đã được các cảnh sát hỗ trợ đưa xuống. Bước đầu xác định, qua ngoại hình nạn nhân là người ngoại quốc, nguyên nhân tử vong là do bị 40 nhát dao đâm vào người. Đây có thể là vụ giết người có chủ đích. Chúng tôi sẽ cập nhật thêm để đưa tin chính xác nhất tới quý vị!"
Từ Nhược Lăng khẽ nhắm mắt ngửa cổ ra sau. Tay cô vuốt ve trên mái tóc vàng mượt như lụa của Calliope, 'Bắp Ngô' là nhũ danh mà Từ Nhược Lăng đã đặt cho con bé. Không hiểu sao nhưng cô lại cảm thấy mỗi lần nhìn Calliope cô lại liên tưởng đến Bắp Ngô vàng xinh xinh. Thật dễ thương!!!
Ánh mắt của Từ Nhược Lăng lại nhìn lên bản tin. Cô không quan tâm đến hung thủ là kẻ nào, nhưng cô có linh cảm đây là vụ giết người nhằm răn đe hay cảnh cáo một ai đó. Qua màn pháo hoa đặc sắc kia thì người không chuyên cũng lờ mờ đoán ra được.
Lại nhìn tới đứa trẻ đang nằm ngủ trong lòng mình, Từ Nhược Lăng vẫn thật sự thắc mắc chứng dị ứng với thịt thật sự chỉ là trùng hợp hay nó đang ám chỉ một sự thật nào đó đang chờ cô khám phá.
Lại nói đến mẹ Calliope bỏ rơi nó, thật không thể tin nổi! Hẳn phải có một lý do bất đắc dĩ nào đó ẩn phía sau nên mới như vậy hay là...?
Suy nghĩ của cô liền bị đánh bay khi Calliope cứ vô ý dịch sát vào người cô. Vòng tay bé bỏng của nó ôm chặt lấy người Từ Nhược Lăng, bám riết không buông.
Cuộc sống thật sự có rất nhiều thứ phải khiến cho con người ta nghĩ ngợi...
(Đôi lời của tác giả: Có lẽ sẽ có một số bạn hỏi vì sao ở chương trước tác lại để toàn bộ hồi thoại của Calliope là tiếng anh mà chương này lại không. Bởi vì ở chương trước tác chỉ muốn các bạn có thể liên tưởng và cảm nhận rõ nhất về việc Calliope là người Anh thôi, còn sang chương này tác không để nữa, vì tác thấy để tiếng Anh thì sau đó cũng phải kèm cả tiếng Việt. Nên thôi, ta cứ ngữ pháp Việt cho nó đồng nhất nha!!! Thân ái các độc giả!!!)