Hãy nhắm mắt lại...và bạn sẽ thấy một thế giới khác đang ẩn nấp thật sâu bên trong linh hồn cô độc.

"Khi bước vào đó anh sẽ thấy một bức tranh đang bị che phủ đằng sau tấm vải đen. Hãy mở nó ra và hãy nói cho tôi biết anh nhìn thấy gì?"

Vén tấm vải đen lên, tôi đã nhìn thấy...

"Tôi nhìn thấy...đó là một bức tranh với thật nhiều vệt màu loang lổ."

"Vậy anh có nhìn thấy rõ bố cục của từng loại màu không?"

Bố cục sao? Hình như là...

"Tôi thấy một màu đen đang xen lẫn trong đám màu xanh lá...và màu vàng như thể đang dần bị màu đen chiếm lấy, nuốt chửng...Màu vàng đang dần hóa đỏ...còn màu cam lại chuyển động rất bất thường."

"Anh cảm nhận được gì từ bức tranh đó?"

"Cảm nhận...không hề! Tôi chỉ muốn xé nát bức tranh rồi đốt nó đi, nhìn nó thật ngứa mắt."

"Anh đang giữ một năng lượng tiêu cực trong cơ thể, hãy giải phóng vào bức tranh bằng cách đứng và nhìn nó thật lâu."

Đứng nhìn...bức tranh đang dần chuyển động, màu sắc của bức tranh đang dần hiện rõ nét, chúng bắt đầu dịch chuyển thành một bố cục nhất định, và rồi...khung cảnh bên trong đó đang dần hiện lên rất rõ ràng.

Đây không phải là thế giới khác, mà là quá khứ bất chợt hiện hình sau khoảng thời gian dài ngủ yên.

Một vật thể dài vung lên trong không gian rồi hạ xuống kèm theo đó là tiếng kêu não nề. Bé trai mình đầy máu me đang cố vươn tay nắm lấy hư vô, đó là một khắc níu kéo sự sống trong vô vọng. Nước mắt chảy dài trên gương mặt lấm lem bùn đất, bờ môi khô ráp khẽ mấp máy, máu trên đầu không ngừng chảy xuống phủ kín đôi mắt ngấn lệ đến đáng thương.

"Tại sao mày không chết đi, đồ vô dụng! Làm sao tao có thể sinh ra đứa con trai bất tài như mày? Đồ rác rưởi, đồ ăn hại! Mày từ khi sinh ra chỉ biết phá hoại mọi thứ mà tao đã gầy dựng nên, đồ vô tích sự, chết đi...chết đi..."

Một bóng đen mờ ảo xuất hiện, như quyện vào không khí một luồng khói đen ảm đạm. Sau khi ném cọc sắt sang một bên, người đó bất chợt vươn tay túm lấy tóc cậu bé rồi liên tiếp dúi mạnh xuống đất. Một lần lại một lần cho đến khi cậu bé không còn ý thức, máu từ mũi và mắt cậu chảy ra nhuốm đỏ cả vạt cỏ xanh biếc phía bên dưới.

Một khắc đó, người ta chỉ còn nghe thấy tiếng chuông vọng...

"Anh có thể mở mắt được rồi, hãy cố thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng đó và mở mắt...!"

Bàn tay để trên ghế không ngừng xiết chặt lại, trên trán sớm đã phủ kín từng giọt mồ hôi lấm tấm. Khương Chính Nam giật mình mở mắt...hắn vừa cố thoát khỏi viễn cảnh trong kí ức nên có chút bàng hoàng, tim đập liên hồi, há miệng thở dốc.

Nữ bác sĩ ngồi bên cạnh đưa đến trước mặt hắn một chiếc khăn bông đã thấm nước "Lau đi, anh sẽ thấy dễ chịu hơn. Buổi trị liệu hôm nay đến đây thôi, tí nữa sẽ có một vài câu hỏi cho anh để tôi có thể nắm rõ tình hình và sắp xếp lại phương pháp trị liệu tốt hơn."

Khương Chính Nam vừa nhận lấy khăn bông lau sạch mồ hôi cũng là lúc nữ bác sĩ tâm lý kia cầm một quyển sổ đến.

Cô ta bắt đầu hỏi "Dạo này, cảm xúc trong người anh thế nào?"

"Tôi ổn, thưa bác sĩ!" Khương Chính Nam đáp lời gọn gàng.

"Vậy anh có cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại không?" Cô bác sĩ lại tiếp tục hỏi.

Khương Chính Nam nâng ánh mắt đờ đẫn nhìn lên khung cửa kính một hồi lâu mới đáp "Hạnh phúc là gì? Bác sĩ có thể định nghĩa cho tôi biết không?"

"Hạnh phúc anh có thể hiểu nó là một loại cảm xúc xuất phát từ chính bản thân mình khi anh được đáp ứng hay thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào." Cô nhìn hắn chậm rãi giải thích.

Khương Chính Nam lại nói "Cái tôi cần không phải định nghĩa suông mà là dẫn chứng."

Nữ bác sĩ đảo mắt nhìn anh "Ví dụ điển hình như anh là Tổng Giám đốc của Khương thị và hôm nay anh vừa hoàn thành xong một hạng mục mang về lợi nhuận lớn, anh sẽ thấy rất hạnh phúc."

"Tôi chưa bao giờ coi đó là hạnh phúc, tôi chỉ coi nó như một phần thưởng bắt buộc phải có để đền bù cho công sức mà tôi ngày đêm bỏ ra." Khương Chính Nam bình thản đáp.

Vị nữ bác sĩ kia buông chiếc bút trên tay, sắc mặt có đôi chút băn khoăn "Vậy thì cuộc sống hôn nhân chắc hẳn phải khiến cho anh hạnh phúc? Tôi nghe nói anh rất thương yêu vợ mình, hẳn là anh phải yêu cô ấy nhiều lắm?"

Khương Chính Nam không vội đáp lời mà chỉ cúp mắt nhìn xuống, lúc lâu sau hắn mới lên tiếng nhưng không phải trả lời câu hỏi của bác sĩ "Tôi từng rất hận một người, tôi hận người đó chỉ sau gia đình của mình. Bởi vì kẻ đó đã suýt cướp đi người mà tôi cho là rất quan trọng."

"Người mà anh nói đến là ai?" Nữ bác sĩ dò hỏi.

Khương Chính Nam chậm rãi trả lời "Người ấy rất đáng ghét, một con người không bao giờ biết đến cực khổ là gì thì làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của người khác. Kẻ ngạo mạn, hống hách và kiêu căng thì cần phải được dạy dỗ một bài học."

"Vậy bây giờ anh còn hận người ấy nữa không?"

"Hận sao? Đương nhiên là tôi vẫn rất hận!" Khương Chính Nam nhanh gọn trả lời mà không cần suy nghĩ.

Nghe đến đây, nữ bác sĩ kia đóng quyển sổ lại "Được rồi, bây giờ anh có thể về."

Khương Chính Nam gật đầu rồi với lấy chiếc áo vest màu xám tro để trên ghế mặc vào người. Hắn không một lời chào tạm biệt mà cứ thế đi thẳng, cho tới khi nữ bác sĩ bất ngờ quay người, giọng cô vang lên từ phía sau "Anh phải nhớ, quá khứ là quá khứ, hiện tại chỉ được quyết định dựa vào lựa chọn của anh ngay lúc này."

Bước chân của Khương Chính Nam khựng lại, ánh mắt không một tia cảm xúc, hắn thở ra một hơi ngắn ngủn rồi cất bước đi tiếp.

Chờ lúc bóng dáng của hắn biến mất hẳn, cô bác sĩ tâm lý mới ngồi vào bàn làm việc, mở khóa ngăn kéo lấy ra một cuốn nhật ký "Ngày 12 tháng 3 tình trạng bệnh nhân đã dần tốt lên, cũng đã biết kiểm soát cảm xúc và hành vi của bản thân. Tuy nhiên, bệnh nhân lại tiếp tục tiết lộ về một người mà trước đây anh rất hận. Đó là nam hay nữ và mối quan hệ của hai người là gì?"

Chốt lại dòng nhật ký, cô bác sĩ viết "Mọi cảm xúc tiêu cực đều xuất phát từ cảm xúc tích cực. Có yêu sẽ có hận, có vui mới có buồn, hy vọng nhiều thất vọng càng cao. Từ đó mà đẩy bản thân vào dòng bế tắc."

Ra đến cổng đã có một chiếc xe chờ sẵn ở đó, Khương Chính Nam trao lại chiếc áo cho Thang Tả - một tên thư ký thân cận của hắn đứng gần đó, rồi ngồi vào xe.

Thang Tả làm xong nhiệm vụ đóng cửa xe liền nhanh chân ngồi vào bên cạnh. Cậu rút từ trong chiếc túi da một tờ giấy rồi đưa đến trước mặt Khương Chính Nam "Đây là hồ sơ người ngài muốn tôi điều tra."

Khương Chính Nam cầm tờ giấy lên chỉ nhìn một cái lướt qua rồi gấp nhỏ nó lại, nhét vào cái túi để đồ của ghế trước. Tiện tay lấy chiếc kính đeo lên.

"Ngài không đọc nó sao?"

"Chưa cần thiết, cứ để đó đi. Cậu nhanh chóng liên hệ với người bên sân bay chuẩn bị phi cơ đi tới Bắc Kinh ngay trong chiều nay cho tôi." Khương Chính Nam nhàn nhã vắt chân lên.

"Vâng! Vậy còn chuyện của tên phản bội đó."

Khương Chính Nam khẽ híp mắt "Phản bội thì luôn chỉ có một kết cục duy nhất." Lời vừa dứt, hắn lại bất ngờ đổi ý "À khoan, bây giờ hắn đang ở đâu, tôi muốn gặp mặt hắn lần cuối."

"Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát tới đó ngay." Thang Tả lệnh cho tên lái xe bắt đầu di chuyển.

Trên xe, vẫn là chuyện công việc của hai người đàn ông, nhưng Khương Chính Nam lại có vẻ không mấy hứng thú. Mãi sau hắn mới hỏi "Có tin tức gì của Kyubi không?"

"Không, thưa ngài!" Thang Tả trả lời ngắn gọn.

"Cô ta chết bên Thái Lan rồi hay sao? Không có tin tức thì phải tự đi tìm tin tức, gọi cô ta về đây ngay." Giọng nói của Khương Chính Nam dần chuyển sang bực bội.

"Ba ngày qua tôi vẫn đang tìm cách để liên lạc với Kyubi, nhưng có vẻ như cô ta đã đánh hơi ra việc mình đang truy lùng và đã tắt tín hiệu điện thoại." Thang Tả tay không ngừng gõ trên bàn phím máy tính "Đây là tín hiệu cuối cùng của Kyubi mà tôi đã dò được. Cô ta đang ở cửa khẩu của huyện Chiang Khong, tỉnh Chaing Rai, Thái Lan. Có lẽ, cô ta đang trên đường chạy trốn nên tín hiệu xác định rất thất thường."

"Cô ta đâu phải người bản địa, sống bên ấy hai năm có lẽ sẽ thấy rất khó chịu, chi bằng cậu cử người của ta ở bên đó làm một lễ đón rước cô ta thật long trọng. Coi như là phần quà thay lời an ủi của tôi." Khương Chính Nam rút cây súng không biết đã để sẵn trong người từ lúc nào, tiếng kéo khóa nòng vang lên.

Thang Tả ngồi bên cạnh sớm đã hiểu ý, cậu lấy điện thoại ra rồi ấn gọi "Ngài Khương có lệnh cho mấy người đây...làm xong sẽ có thưởng hậu hĩnh." Nói được vài ba câu giọng của Thang Tả chợt thay đổi "Sao, Waldo? Được, để tôi báo lại cho ngài Khương."

Thang Tả kết thúc cuộc gọi với cảm giác khác thường "Người của Waldo trong thời gian gần đây đang hoạt động rất ráo riết ở Thái Lan. Bọn chúng nói tạm thời vẫn chưa thể đi tìm Kyubi trong lúc này được."

"Không phải Waldo mà là Khương chủ!" Khương Chính Nam hướng thẳng nòng súng về phía trước, tay giữ chặt cò súng, ung dung nói "Kẻ muốn giành chiến thắng phải luôn biết hành động từ trước."

"Tôi hiểu!" Thang Tả cúi đầu.

Đi được một lúc chiếc Bugatti chợt dừng bánh ở chính giữa cây cầu, phía sau đuôi của một chiếc xe tải dạng đông lạnh lớn. Khương Chính Nam không vội xuống xe mà hắn ngồi nán lại ở trên đó rất lâu, chờ tới khi người trên chiếc xe tải mở cửa sau ra.

Qua lăng kính Khương Chính Nam có thể quan sát tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình. Giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trên cây cầu đông người qua lại, vậy mà không một ai phát hiện ra điểm bất thường của hai chiếc xe đang đứng yên. Có lẽ họ vẫn thấy, nhưng vì bảo toàn mạng sống, họ không cho phép bản thân nói lời quá phận.

Lúc này Khương Chính Nam mới ra khỏi xe, hắn cùng Thang Tả đi vào thùng xe tải, xe bắt đầu lăn bánh, hai chiếc ô tô đi theo nhau đến hết cây cầu mới rẽ sang hai hướng tách biệt. Và mọi thứ đang diễn ra ngay trước mắt người đi đường là sự khó hiểu đến lạ lùng.

"Xin ngài...xin ngài hãy tha lỗi cho tôi, xin hãy nể tình cái mạng chó này luôn vì ngài mà tận tâm hết sức. Tôi cầu xin ngài đấy! Xin hãy tha cho cái mạng quèn này, cầu xin ngài." Người đàn ông gầy gò tội nghiệp đang chắp hai tay khẩn thiết cầu xin.

Nhưng sự cầu xin là vô dụng trong trường hợp này. Khương Chính Nam đã từng nói, kẻ phản bội chỉ có một kết cục duy nhất cho dù trước đây anh ta đã từng trung thành tới mức bán đi cả mạng sống cho chủ nhân.

Bỏ ngoài tai tất cả những lời van xin khẩn khoản, Khương Chính Nam vẫn trực tiếp nhắm thẳng khẩu súng giảm thanh vào trán người đàn ông "Không bao giờ!"

Chỉ trong một câu nói ngắn gọn, thân thể người đàn ông đã ngay lập tức đổ gục xuống, nằm trọn trong vệt máu loang lổ. Đến ngã tư đường, hai chiếc xe ô tô lại gặp nhau thêm một lần nữa, Khương Chính Nam bước ra khỏi xe tải, chỉnh lại chiếc áo vest trên người, hạ giọng căn dặn "Lần sau, mấy chuyện này cứ như thế mà làm."

"Rõ!"

Mọi chuyện cứ thế mà như chưa từng xảy ra...

Hai ngày sau...

Bảy giờ sáng, Bắc Kinh, Trung Quốc.

Từ Nhược Lăng hôm nay thức dậy trễ hơn mọi ngày, một cốc nước lọc, một miếng bánh mì đó là bữa sáng như thường lệ của cô. Từ Nhược Lăng không phải trong chế độ ăn kiêng hay giảm cân gì hết, nhưng cơ thể cô từ khi sinh ra vốn đã kén ăn kén uống, khẩu vị rất khó chiều. Vậy nên, để tiết kiệm thời gian vào những bữa ăn sáng mà cô cho là không cần thiết, Từ Nhược Lăng chỉ ăn qua loa để lấp đầy dạ dày trống rỗng.

Ăn một chút bánh mì, hóng một chút tin tức nhưng Từ Nhược Lăng vẫn không quên cuộc hẹn sau ba mươi phút nữa.

Mọi đồ dùng cần thiết cho cuộc hẹn cô đều soạn sửa đầy đủ từ chiều ngày hôm qua. Một bộ tóc giả với màu sắc không mấy hài hòa, Từ Nhược Lăng nâng nó lên rồi ngắm nghía. Phải miêu tả làm sao cho hợp lý nhỉ? Nó là bộ tóc giả màu bạch kim nhưng pha thêm màu đỏ, vàng, xanh. Trông thật khôi hài.

Để tóc giả vào giá, Từ Nhược Lăng nhanh chân đi lấy bộ đồ cô để sẵn trong tủ ra. Chiếc áo croptop bó sát, cái quần đùi ngắn cũn cỡn, áo khoác da trơn nhẵn màu đen, quần tất lưới, boot đế cao và thêm vài ba phụ kiện nhỏ như là mấy viên "kim cương" lấp lánh đính vào phía dưới mắt phải, set vòng cổ Choker và hoa tai hình đầu lâu xương chéo. Từ Nhược Lăng thay xong đồ, và tiến đến công đoạn cuối cùng, cô búi cao và đội tóc giả lên để che đi mái tóc nổi bật. Cô cố tình trang điểm đậm nhất có thể.

Từ Nhược Lăng thề, đây là lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng cô tự bôi xấu hình ảnh của bản thân.

Xong xuôi hết thảy từ đầu chí chân, cô thở phào một cái, thế là xong!

Từ Nhược Lăng hi hứng chạy ra mở cửa. Nhìn bộ móng tay màu đen này coi, không uổng công cô thức suốt đêm chỉ để tô vẽ cho nó.

Cô xin thề, đây không phải là phong cách thời trang mà cô theo đuổi, nhìn thế nào cũng thấy mình giống với mấy cô gái trẻ còn đang tuổi teen, bồng bột. Nhưng Từ Nhược Lăng là bà cô trải qua hai bảy mùa xuân rồi, nghĩ thế nào cũng thấy kì cục.

Nhưng kệ vậy, Từ Nhược Lăng đã quyết tâm hôm nay vào vai cô gái đang tuổi đôi mươi điên loạn. Đây hẳn sẽ là buổi xem mắt đáng nhớ nhất trong đời cô. Tuyệt đối không thể quên! Nhớ đến già luôn cũng nên.

Từ Nhược Lăng bước đi tung tăng trên phố, thi thoảng cô còn cố tình hất mái tóc màu mè khác lạ của mình ra trước mặt người đi đường. Chạy mãi vẫn chưa tới điểm hẹn, cộng thêm đôi boot không vừa chân vì mua vội vàng, Từ Nhược Lăng đã bắt đầu cảm thấy bàn chân mình tê dại. Nhưng cô không thể lái xe ô tô đến được, như vậy mọi chuyện sẽ bị lộ hết cả.

Phải là người vừa phá phách, vừa ngông cuồng, vừa nghèo không một xu dính túi thế mới vui.

Mèo Vàng là một quán ăn vặt không mấy nổi bật trên đường phố Bắc Kinh mà cậu chàng kia đã chọn và gửi địa chỉ qua cho cô. Vừa hay tuy quán không đông khách, nhưng ở đây lại chiều được khẩu vị không giống ai của Từ Nhược Lăng. Quán ăn này cô thường xuyên ghé tới đến nỗi mà chủ quán cũng quen mặt như người nhà, đó hẳn là niềm vui lớn. Nhưng cô vẫn muốn xem liệu trong bộ dạng này, bà chủ quán có nhận ra cô hay không?

Từ Nhược Lăng mở toang cửa quán và ngông nghênh đi vào. Ở góc phía bên trái khá gần với quầy phục vụ của quán là chỗ mà chàng trai kia đã đặt từ trước. Trông chàng ta có vẻ rụt rè không mấy hòa nhập với không khí nơi đây, còn cô thì...

Từ Nhược Lăng bước đến gần cậu, mạnh tay kéo chiếc ghế sắt tạo ra thứ tiếng ma sát vào nền đá rất khó chịu. Rồi cô ngồi phịch xuống, hai chân vắt chéo lên nhau, vươn tay ra cười thân thiện "Hello, rất vui được gặp anh!"

Chàng trai vừa vươn tay liền rụt về, khiến Từ Nhược Lăng có chút mất tự nhiên. Giờ thì cô đã hiểu vì sao làm trong ngành Công an nhưng quân hàm của cậu ta lại chậm thăng tiến tới vậy.

"Chào cô!" Sau khi rút tay về, cậu ta chỉ chào hỏi đơn giản.

Từ Nhược Lăng cố gắng giải tỏa bầu không khí gượng gạo bằng cách gọi hai ly nước lọc và vài món ăn nhẹ. Nhưng vừa cất lời cậu chàng đã vội chộp lấy tay cô ngăn lại "Để tôi gọi, để tôi gọi cho."

Cậu ta cầm thực đơn và gọi vài món ăn vặt nhẹ cùng hai ly nước trái cây. Trong lúc ngồi chờ đợi phục vụ bưng đồ ăn tới, Từ Nhược Lăng bắt tay ngay vào mục đích chính mà cô đã tính toán từ trước. Dù sao, xem mắt cũng chỉ là cái cớ mà cô bày ra.

Không chờ đối phương mở lời, Từ Nhược Lăng tự giới thiệu ngay "Chắc là tiền bối A Đạt cũng đã nói qua về tôi cho anh nghe rồi đúng không? Tôi, tên là Từ Nhược Lăng, là đồng nghiệp cực kỳ thân thiết của anh trai anh, tôi nghe đâu là đội phó A Đạt nói anh đi xem mắt mãi mà vẫn không tìm thấy đối tượng nào phù hợp, nên tôi mới muốn thử gặp anh một lần."

Cậu chàng chỉ liếc mắt nhìn cô như đánh giá mà không hề nói thêm điều gì.

"Trời đất, quả nhiên lời của tiền bối A Đạt nói không sai, trông anh vừa bảnh bao lại vừa khôi ngô tuấn tú thế này. Thật tiếc cho mấy cô gái không nhìn thấy nét đẹp trời ban của anh, đúng là mắt họ có vấn đề rồi." Từ Nhược Lăng tay đập mạnh lên bàn, đúng lúc phục vụ bê đồ ra cũng phải giật mình, thấy thế cô vẫn không quên tình tứ nháy mắt với cậu ta một cái.

Có vẻ như cậu ta là nhân viên mới, nhìn qua còn rất trẻ, lại gặp lúc Từ Nhược Lăng thả nhẹ chút tán tỉnh thì mặt mày đã đỏ hết cả lên.

"Lời cô nói là thật chứ?" Đối phương lúc này mới chịu mở miệng.

Từ Nhược Lăng cảm thấy như lời nói của mình đã đi đúng vào trọng tâm nên cứ thế mà trổ tài ba hoa "Đương nhiên là đúng rồi, tôi lừa anh thì đâu được lợi lộc gì. Tôi nói anh nghe, anh sinh ra vốn đã có tướng làm quan lớn, khoảng hai ba năm nữa có khi anh lại cứ tự nhiên mà phóng vèo vèo lên Thượng tá, Đại tá cũng nên."

"Cô thật tinh mắt, mấy người phụ nữ lúc trước gặp tôi họ chỉ toàn chê tôi kém cỏi. Còn cô lại nhìn ra tài năng trời phú của tôi." Anh chàng nói đến đó mà nước mắt rưng rưng "À quên, tôi chưa giới thiệu tên mình, chào cô tôi tên A Hiển."

Từ Nhược Lăng gật đầu lấy lệ, cô nhìn vào cặp mắt sắp sửa muốn khóc đến nơi của cậu ta mà cứ có cảm giác như bản thân đang ngồi bên cạnh quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào thì phát nổ. Lỡ như anh ta cảm động đến mức khóc òa lên thì cô sẽ thế nào đây? Hãy nhìn đi, một người phụ nữ ăn vận không ra gì ngồi đối diện cùng chàng trai hiền lành tội nghiệp với vẻ mặt dữ tợn như con sư tử cái. Và người ngoài sẽ đánh giá ra sao, đó là điều mà Từ Nhược Lăng chẳng thể đoán được.

Nhưng có một điều mà cô dám chắc, đó là cả hai anh em họ đều thích người khác tâng bốc mình. Chỉ là người anh thì lại bộc lộ quá rõ cái tôi tự đại, còn người em lại che dấu đằng sau sự tự ti.

Hai người ngồi nhìn nhau được thêm vài phút nữa, vì cả hai đều không biết nên hỏi về cái gì. Buổi gặp gỡ chưa bao giờ gượng gạo đến vậy.

A Hiển trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, Từ Nhược Lăng thấy cậu ta cứ muốn hỏi rồi lại thôi, bèn thúc dục "Nhanh lên nào, anh muốn hỏi gì tôi thì cứ hỏi đi, đừng ngại. Nếu anh cứ như thế này, làm sao mối quan hệ của chúng ta có thể tiến xa được."

A Hiển nhìn cô bằng ánh mắt khó tin. Hình như cậu ta chưa bao giờ được nghe phụ nữ tỏ tình?

A Hiển bưng cốc nước trái cây nhấp một ngụm nhỏ để lấy can đảm, hỏi "Anh trai tôi nói, cô từng ly hôn? Lý do là gì thế?"

Hai bàn tay để phía dưới bàn của Từ Nhược Lăng đập mạnh vào nhau. Hỏi hay lắm anh bạn!

Từ Nhược Lăng như chỉ chờ có thế, cô chớp lấy thời cơ, lên tiếng kể khổ "Anh hỏi gì tôi cái tên phụ bạc ấy. Tôi nói cho anh nghe...hắn ta, rượu chè, cờ bạc, gái gú có đủ cả. Anh thử nghĩ mà xem, lúc yêu nhau hắn hứa hẹn với tôi đủ điều, nào là anh sẽ yêu em trọn đời, anh sẽ cho em một mái ấm gia đình hạnh phúc, anh sẽ chăm lo cho đứa con của hai ta. Thế mà, lấy nhau chưa được bao lâu, hắn đã bộc lộ bản chất trăng hoa. Để tôi tân hôn cô đơn." Từ Nhược Lăng kể lể một hồi rồi rút tờ giấy ăn ra giả vờ lau nước mắt nhưng thực chất là cố tình làm lem mascara, không quên bồi thêm một câu "Số tôi khổ quá mà!"

Từ Nhược Lăng nói nhưng vẫn còn kèm theo mấy cái dẫm chân rõ to, làm những người ngồi ăn xung quanh tránh không được việc ngoảnh lại nhìn với vẻ dị hoặc. Cô thầm nghĩ "Thế này đã đủ vô duyên chưa nhỉ?"

Nhận thấy mọi chuyện biến chuyển không theo ý mình, Từ Nhược Lăng bất ngờ nắm chặt lấy bàn tay đang để yên bất động trên bàn của A Hiển "Vậy cho nên, tôi mới thật sự cần một người đàn ông có trái tim cực kỳ...cực kỳ ấm áp, thật sự yêu thương tôi. Mà anh chính là người tôi đang tìm kiếm!"

Hai má cậu chàng bất ngờ đỏ vượt mức bình thường, ánh mắt láo liêng "Làm gì có, tôi...tôi, ai cũng nói tôi rất hậu đậu lại còn ngáo ngáo ngơ ngơ."

Chân phải của Từ Nhược Lăng chợt để thẳng lên ghế, cánh tay tiện thể vòng qua ôm lấy, dáng ngồi phải nói là có duyên vô cùng "Là kẻ nào mà có mắt như mù thế? Anh vừa đẹp trai lại thông minh thế mà!"

"Sao cô biết tôi thông minh?"

"À thì..." Từ Nhược Lăng nói đến đây liền bí lời, cô phải mau mau tìm ra cái lý do nào đó hợp lý để bao biện "Là vì...tôi nghe tiền bối A Đạt kể về những phi vụ truy bắt tội phạm mà anh đã tham gia, phải nói là rất đỉnh đó?"

Từ Nhược Lăng giơ ngón cái lên, rồi cười ha hả.

A Hiển bây giờ mới thật sự phản ứng với cuộc trò chuyện "Cô cũng nghĩ thế à? Tôi rất giỏi đúng không? Thế mà lúc nào họ cũng nói tôi kém cỏi, cô không hiểu đâu...biết bao nhiêu vụ trọng án có tôi tham gia đều mang về thành công lớn, thế mà người ta lúc nào cũng chỉ nói tôi là chân sai vặt, chẳng có giúp được gì. Vụ án gần đây nhất là cơ hội trời cho để tôi bộc lộ tài năng thật sự, ấy thế mà..."

"Thế làm sao?" Từ Nhược Lăng sấn tới sát mặt cậu, mí mắt vì tô phấn màu vàng lúc trợn trừng lên nhìn như hai cái đèn xe ô tô.

A Hiển suýt chút nữa giật bắn mình "Chuyện là...cô biết vụ giết người ở trung tâm thương mại Chang Bang đúng không? Tôi được cấp trên giao phó việc điều tra vụ án đấy, nhưng chưa kịp làm gì thì đã có người ở trên lo lót, cấp trên ngay lập tức dừng việc điều tra, ép tôi và những người trong đội phải nghe theo."

"Sao cơ, cấp trên làm sao có thể vô trách nhiệm như thế? Quá bất công cho cả cậu và người bị hại." Từ Nhược Lăng tức giận quát lên, nhưng A Hiển nhanh tay chặn miệng cô lại.

"Nhưng vụ này có nhiều thứ khiến cho người làm trong ngành như tôi không phục. Ví dụ, kẻ bị hại là người ngoại quốc vừa đặt chân đến Trung Quốc chưa tròn một tuần. Cậu ta đến đây với thân phận là vệ sĩ riêng của ông chủ, mà ngay cả ông chủ của cậu ta tôi còn không thể mời nổi đến sở cảnh sát để lấy lời khai. Tiếp đến là những vết thương trên cơ thể nạn nhân chắc chắn không phải do mấy người cầm dao bình thường như chúng ta gây nên. Cái cuối cùng khiến tôi bất bình nhất, nghe nói người của Khương gia chính là thế lực trực tiếp nhúng tay ngăn cản việc điều tra. Tôi cũng tìm hiểu qua và biết được bọn họ chỉ là gia tộc lâu đời làm ăn có tiếng ở Thâm Quyến, một tập đoàn công nghệ bình thường thì tại sao lại có ảnh hưởng lớn đến mức động chạm được vào cả cơ quan cảnh sát ở Bắc Kinh. Điều này chỉ càng chứng tỏ họ chính là chủ mưu sau mọi việc." A Hiển chốt hạ câu cuối cùng khiến Từ Nhược Lăng mất một hồi lâu suy nghĩ.

"Ngoài việc đó ra anh có điều tra thêm được gì khác không?" Từ Nhược Lăng dò hỏi.

A Hiển lắc đầu "Không hề, tôi làm gì được điều tra nữa! Nhưng cô có vẻ hứng thú với vụ án này thì phải?"

Từ Nhược Lăng chợt giật mình bối rối "À, tại vì anh kể chuyện cuốn hút quá làm tôi tò mò thôi. Tôi thật sự thấy bất bình thay cho anh đó!" Đang nói, cô cầm lấy cốc nước đưa lên ngửa cổ uống cạn rồi đặt mạnh xuống "Bọn chúng nghĩ mình có tiền thì muốn làm gì cũng được, tức chết bà đây mà."

"Cơ mà, anh hình như mới là người quên mất mục đích chính của hai ta đó. Nói nhanh đi, rốt cuộc là anh có thích tôi không hả? Điên mất thôi, tôi đã sống cuộc đời cô đơn suốt bốn năm rồi." Từ Nhược Lăng tỏ ra phát khùng trước mặt A Hiển, cô vò đầu bứt tóc đến nỗi làm cho nó xù lên như ổ quạ.

A Hiển e ngại ngó nghiêng vào ánh mắt cô qua mớ tóc rối xù che trước mặt "Tôi hỏi thật nhé cô Lăng. Làm sao mà cô có thể trở thành chuyên viên nghiên cứu sinh vật học với một bộ dạng nửa người nửa ma này thế?"

"Sao? Anh soi mói cả việc làm của tôi cơ à? Tôi...là một công dân tốt chính hiệu đấy! Nói cho anh nghe, tất cả mọi nghề nghiệp trên thế gian này chỉ khác nhau mỗi cái tên gọi và quần áo mà họ mặc thôi. Chuyên viên nghiên cứu thì sao? Bác sĩ thì sao? Cảnh sát thì sao? Chủ tịch thì sao? Khi vứt bỏ hết quân phục, đồng phục họ cũng sẽ giống như bộ dạng của tôi hiện tại thôi! Ai mà biết đời sống cá nhân của họ còn điên loạn đến mức nào?" Từ Nhược Lăng một chân vẫn gác lên ghế, một tay thì đùa nghịch với mấy sợi tóc, tay còn lại cố ý lau qua vệt nước làm vết son lem dài.

A Hiển càng lúc càng bất bình, hình như Từ Nhược Lăng đã chọc trúng vào lòng tự ái của anh chàng rồi thì phải "Này cô Từ, cô đang cố ý xúc phạm người khác rồi đấy. Tôi vì nghe anh A Đạt nói cô là một người phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa tài năng, ăn nói lễ độ, biết trên biết dưới, lại là đồng nghiệp thân thiết của anh ấy nên mới đồng ý gặp mặt. Nhưng mà anh tôi đúng là bị cô lừa rồi, cô tự nhìn lại mình đi. Cách ăn mặc, trang điểm không giống ai, tính cách lại điên điên khùng khùng, chỉ được cái miệng thích nịnh bợ. Cô như vậy bị chồng ly hôn cũng đáng lắm."

Từ Nhược Lăng tuy có chút khó chịu nhưng càng nghe anh chàng chỉ trích cô lại càng như được thỏa ý nguyện. Mọi việc đến lúc kết thúc được rồi!

"Này, còn nói nữa là tôi tát chết anh bây giờ! Anh có biết mấy con bồ của thằng chồng khốn nạn trước đây đã bị tôi vả cho mắt hóa đom đóm như thế nào không? Tôi, đã túm tóc mấy ả và vả liên tiếp 'bốp...bốp' như thế đấy. Anh không muốn chung số phận thì biết điều chút đi, anh nghĩ mình tốt đẹp lắm à? Uổng công nãy giờ tôi tốn nước bọt nịnh nọt cái thứ như anh." Từ Nhược Lăng rung mạnh chiếc bàn rồi tức tối quay phắt người đi thẳng ra khỏi quán.

"Không hẹn gặp lại!"

Lúc nói câu đó ra, Từ Nhược Lăng đã không thể nhìn thấy sắc mặt dần đen xì của A Hiển.

Đi được một quãng khá xa, Từ Nhược Lăng lúc này mới trở về bản chất thật sự của bản thân. Cô đưa tay gãi gãi đầu rồi tiện đó tháo bỏ luôn cả mái tóc giả xù xì, quăng vào thùng rác bên đường. Tiếp đến là hoa tai, thực chất cô đã sớm giấu trong đó cái máy ghi âm nhỏ xíu. Những lời nói của A Hiển vừa rồi có thể trở thành bằng chứng có lợi. Và trên hết, cô biết được thế lực của Khương gia lớn đến mức nào. Thật sự quá khó để đối phó.

Lúc Từ Nhược Lăng đang mải chìm trong suy nghĩ thì bước chân cô vẫn bước qua vô số con đường mà không hề có sự chỉ định nào của trí não.

Chính vì thế, khi có một chiếc xe ô tô xuất hiện từ phía xa đã khiến cho Từ Nhược Lăng hoàn toàn rơi vào thế bị động không né tránh kịp.

"Kéttt..." âm thanh vang dài trong không gian.

Từ Nhược Lăng lúc này mới ý thức được bản thân đã ngã khụy, cổ chân bị trầy xước đau đến mức đứng lên thôi cũng khó khăn. Cô đưa tay bám lấy mui xe, rồi lê người nép vào lề.

Theo đúng sự thật, thì Từ Nhược Lăng là người sai nên cô không có quyền quát tháo hay nạt nộ chủ của chiếc xe kia. Cô chỉ nhỏ giọng cúi người xin lỗi qua cửa kính xe. Nhưng sự việc sẽ chỉ dừng lại ở đó, nếu như người đàn ông ngồi trên xe không bước ra.

Hắn ta, tên đàn ông trên mắt đeo một chiếc kính màu vàng, đang chậm bước tiến đến trước mặt cô. Từ Nhược Lăng không nghĩ là hắn ta xuống chỉ để hỏi han tình trạng của cô, chắc lại đòi đền bù gì đây mà. Nhìn con xe Bugatti kia đi, hãng xe đắt đỏ đó mà chỉ cần xuất hiện một vết xước thì quả là phá hỏng toàn bộ giá trị của nó.

Từ Nhược Lăng ôm cái cổ đau nhức ngẩng mặt nhìn lên, ánh mắt xuyên thấu qua lớp tròng kính màu vàng của người đàn ông khiến cô giật mình trong vô thức.

Cứ ngỡ rằng, giữa biển người mênh mông, sự trùng phùng của hai ta chỉ như bọt biển. Nhưng cái gọi là duyên số, sinh ra chính là để tạo nên những tình cảnh éo le như lúc này. Như cái cách mà Từ Nhược Lăng và Khương Chính Nam gặp lại nhau.