Tiễn Choi Young Do, Tiểu Bạch vừa lúc nhận tin nhắn Cha Eun Sang gửi đến, bên trong viết địa chỉ gặp mặt.

Bởi mỗi ngày Choi Young Do đều đưa đón Tiểu Bạch, tài xế trong nhà cũng không đến trường học nữa. Choi Young Do vừa đi, Tiểu Bạch chỉ có thể đứng ven đường đón xe tìm Cha Eun Sang.

"Muốn đi nhờ xe không?" Giọng nam lười biếng vang lên từ phía sau, Tiểu Bạch quay đầu lại, phát hiện là tiền bối Lee Hyo Shin.

"Đã muộn thế này, tiền bối chưa về sao?"

"Gia sư dạy kèm ở nhà đến muộn, nên tôi vẫn ở lại." Lee Hyo Shin hút ly sinh tố trong tay, cười híp mắt.

"Tiền bối ưu tú như vậy còn cần gia sư, thật làm người ta áp lực." Tiểu Bạch cười nói.

"Không có biện pháp, một mình chán quá." Lee Hyo Shin đến gần cô, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Muốn đón xe sao? Tôi vừa thấy Choi Young Do đi rồi."

"Vâng, gia đình anh ấy có liên hoan nên em đi một mình."

"Tôi nhớ trước đây quan hệ của em với Rachel rất tốt, không nghĩ tới em sẽ nói giúp cô ấy." Lee Hyo Shin đột nhiên lại vòng vo trọng tâm câu chuyện.

Tiểu Bạch cổ quái nhìn đối phương, "Vừa nãy anh quang minh chính đại nghe lén đấy à..."

"Không sai." Lee Hyo Shin gật đầu.

"Anh có vẻ rất quan tâm Yoo Rachel?"

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Vừa rồi em với Young Do nói nhiều như vậy, anh chỉ đơn độc nhớ kỹ em nói giúp Yoo Rachel, không phải quan tâm thì là gì?" Tiểu Bạch trêu trọc nhìn Lee Hyo Shin, không ngoài ý muốn thấy anh ta xấu hổ.

"Tôi chỉ quan tâm hậu bối thôi, em có muốn ngồi xe tôi không." Lee Hyo Shin tiếp tục đổi trọng tâm câu chuyện.

"Đương nhiên muốn." Tiểu Bạch tâm tình rất tốt gật đầu, theo Lee Hyo Shin lên xe.

Cha Eun Sang nói điểm đến là một cửa hàng thịt nướng, Tiểu Bạch cảm ơn Lee Hyo Shin, đi tới cửa tiệm.

"Yoon Ah, cậu đến rồi." Cửa hàng thịt nướng không lớn, Cha Eun Sang liếc mắt thấy Tiểu Bạch ở cửa, đứng dậy gọi, "Ở đây."

Tiểu Bạch thấy Cha Eun Sang ngồi sẵn ở một bàn, tiến đến, "Mình có trễ không vậy."

"Đương nhiên không rồi, Yoon Ah tới thật nhanh. Chỗ này có hơi đơn sơ, hy vọng cậu không ngại." Cha Eun Sang nói, ánh mắt trôi dạt đến một cô gái ngồi bàn gần đó, nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Tiểu Bạch chú ý cô gái bàn bên tận lực đối lưng với mình, thấy không rõ mặt, chỉ là lưng căng cứng biểu hiện rất căng thẳng.

Tiểu Bạch lắc đầu, "Không sao cả."

"Vậy thì tốt quá, mình rất lo lắng Yoon Ah sẽ soi mói đó, bọn mình gọi món thôi."

Cha Eun Sang gọi bồi bàn, thuần thục ghi món ăn, còn nói thêm, "Cha mẹ Yoon Ah sẽ tham gia ngày họp phụ huynh chứ?"

"Bọn họ ở nước ngoài, không nhất định." Tiểu Bạch ung dung trả lời.

"Nước ngoài à..." Cha Eun Sang có chút hoài nghi, "Vậy Yoon Ah trước đây du học nước ngoài, tại sao không liên hệ Kim Tan vậy, không phải quan hệ hai người rất tốt sao."

"Cái này..." Tiểu Bạch cố ý lộ vẻ mặt bối rối, "Có chút không tiện."

"Không tiện? Làm sao sẽ?" Cha Eun Sang thấy phản ứng của Tiểu Bạch, tò mò hỏi tới.

"Mình không biết địa chỉ của A Tan, cậu ấy học ở nước ngoài, cũng bận rộn nhiều việc, mình không muốn quấy rầy cậu ấy." Tiểu Bạch vốn lừa gạt Cha Eun Sang, tùy ý tìm một lý do gượng gạo.

Cha Eun Sang nghe được ly do này, trong lòng xác nhận suy đoán của mình, sắc mặt có chút kích động, "Xem ra mấy năm này Yoon Ah bề bộn nhiều việc quá, Kim Tan cũng lải nhải cậu ở nước ngoài cũng không tìm anh ấy đó."

"Là mình không tốt... Lần sau gặp A Tan, mình sẽ xin lỗi cậu ấy." Tiểu Bạch giật giật khóe miệng, biểu hiện có chút bất an.

"Mình chỉ tùy tiện nói thôi, Kim Tan thân thiết với cậu như vậy, sẽ không để ý đâu." Cha Eun Sang xua tay, ý bảo Tiểu Bạch không cần để trong lòng.

Kim Tan đương nhiên không thể nói với Cha Eun Sang chuyện Yoon Ah, Cha Eun Sang chỉ cầm danh Kim Tan làm ngụy trang mà thôi.

Tiểu Bạch thầm rõ ràng, trên mặt lại lộ vẻ trong lòng bị kích thích, khiến Cha Eun Sang càng xác định đáp án trong đầu.

Bữa cơm này, Tiểu Bạch cùng Cha Eun Sang đều ăn rất vui vẻ, đương nhiên, hai người vui vẻ không cùng một vấn đề.

Trở về nhà, Tiểu Bạch thoải mái chạy đi tắm rửa, lúc này mới nằm ườn trên ghế sa lông, lật tư liệu mới nhất. Tiểu Hắc ngồi bên cạnh cô, biến ra thực thể đang cầm bánh ga tô dâu ăn đến chẳng biết trời đất.

Tiểu Bạch không thể chịu được dáng vẻ thổ dân của Tiểu Hắc, bĩu mỗi nói, "Thật chưa từng thấy qua con quỷ nào như cậu, dùng tuổi thọ cực nhọc kiếm được để hóa thành hình người, chỉ vì bánh ga tô."

"Cô không hiểu." Tiểu Hắc híp mắt, cảm giác được bơ hòa tan trong miệng, ỡm ờ nói, "Nhân sinh dù sao cũng phải có mục tiêu theo đuổi, tôi lại không giống cô, có thể đi lại ban ngày, buổi tối tôi đi ra cái gì cũng không có, còn không bằng hạnh phúc ăn bánh ga tô."

Tiểu Bạch thấy Tiểu Hắc ghét bỏ bản thân, bất đắc dĩ đỡ trán. Tên này trước đây cũng giống cô, cũng có thể xuất hiện ban ngày, nhưng một lần nhiệm vụ, không biết trúng cái gì gió, thừa dịp cô không ở, vậy mà dám một mình cứu một cô gái thọ mệnh đã tận, kết quả khiến bản thân thương nặng, chịu không nổi ánh nắng ban ngày, chỉ có thể xuất hiện buổi tối, biến thành một cái bóng bay lung lung.

Mỗi khi Tiểu Bạch muốn hỏi chuyện cô gái kia, Tiểu Hắc đều bắt đầu thái độ, nói không rõ ràng, lâu ngày, Tiểu Bạch cũng ăn ý không nhắc lại.

"Phải rồi, mẹ Seo Yoon Ah có đỡ chút nào không?" Tiểu Hắc hỏi.

"Rồi, cách đây không lâu vừa phẫu thuật, rất thành công." Tiểu Bạch gật đầu.

"Cô định nghe theo lời chủ tịch kia chỉ đạo?"

"Thu tiền người ta mà, hơn nữa người ta cũng không bảo tôi phóng hỏa giết người, sao lại không làm." Tiểu Bạch thả xuống tư liệu trong tay.

"Hơn nữa, tình huống của Seo Yoon Ah và mẹ cô ấy thực sự quá tệ, nếu mẹ cô ấy có khôi phục khỏe mạnh, sinh hoạt sau này cũng chưa được đảm bảo."

"Cho nên cô tính thuận tiện giúp Seo Yoon Ah giải quyết cuộc sống sau này?" Tiểu Hắc nói tiếp.

"Thế nào? Có ý kiến? Có vấn đề thì nói a." Tiểu Bạch đá đá Tiểu Hắc, trừng hắn ta.

"Choi Young Do thật là một cậu bé tốt, nhưng tích cách cậu ta cô cũng rõ ràng, nếu chuyện Seo Yoon Ah lừa cậu ta bại lộ, phản ứng của cậu ta có thể rất kinh khủng... Đến lúc đó so với trước càng trầm trọng, cô phải làm sao bây giờ?"

Tiểu Bạch nghe xong lo lắng của Tiểu hắc, trầm mặc một chút, "Tôi cũng biết giấy không gói được lửa, chuyện này, tôi sẽ cẩn thận."

"Chuyện trong lòng cô, tôi cũng không muốn nói gì... Có người đến. Tôi rút lui đã." Tiểu Hắc nghe động tĩnh ngoài phòng, chợt lách người, biến mất trong không khí.

Tiểu Hắc vừa đi, Tiểu Bạch chợt nghe tiếng bước chân leng keng mạnh mẽ ngoài cửa, từng bước từng bước đến gần phòng của mình. Cô nghe ra được chủ nhân tiếng bước chân, đi tới cạnh cửa, kéo cửa ra đã nhìn thấy Choi Young Do một thân chật vật, phía sau hắn là quản gia với vẻ mặt lo lắng.

"Anh làm sao vậy." Trên mặt Choi Young Do mang theo nhưng vết thương nhỏ, cả người có loại chật vật mất trật tự không nói nên lời.

Thấy Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn mình, Choi Young Do đưa tay đẩy cửa đi vào, không thèm nhìn quản gia còn đứng bên ngoài, một chân đá cửa, trực tiếp ôm lấy Tiểu Bạch.

Trên người Choi Young Do tràn đầy hơi lạnh từ bên ngoài, Tiểu Bạch chỉ mặc một cái váy ngủ đơn bạc, lập tức ra sức rùng mình, cả người nổi hết da gà.

"Xin lỗi..." Choi Young Do trầm giọng, "Nhưng tôi không muốn buông tay."

Tiểu Bạch nghe được trong giọng nói Choi Young Do sự tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, giơ tay vỗ vỗ lưng hắn, "Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau bị cảm là được rồi."

Choi Young Do nghe vậy cười một tiếng, khàn khàn nói, "Tốt..."

"Cãi nhau với bác trai?" Tiểu Bạch thấy Choi Young Do buông bản thân, lôi hắn tới ngồi trên ghế sa lông, hỏi.

Choi Young Do trầm mặc.

Tiểu Bạch thấy thế, biết điều không hỏi nữa, "Có đói bụng không, em bảo bác giúp việc chuẩn bị."

"Không cần... Lúc này họ đều ngủ rồi." Choi Young Do lắc đầu.

Tiểu Bạch nở nụ cười, Choi Young Do a, thật ra là một người rất dịu dàng.

"Nếu vậy, em làm cho anh?"

"Em sẽ?" Choi Young Do hiển nhiên rất nghi ngờ.

"Không thử một lần làm sao biết." Tiểu Bạch nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, lấy từ ngăn kéo một bộ thể thao cỡ lỡn, "Đi tắm trước đi, không sẽ cảm thật đấy, em đi phòng bếp."

"Em có thể thật chứ?" Choi Young Do cau mày rất là lo lắng.

"Ít nói nhảm..." Tiểu Bạch bị nghi ngờ tức giận trừng mắt nhìn Choi Young Do, "Không ăn được anh cũng phải ăn." Nói xong, bỏ lại Choi Young Do đang ôm quần áo rời khỏi phòng.

Choi Young Do tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa đi xuống lầu tìm Tiểu Bạch.

Còn chưa đến gần phòng bếp, đã nghe thấy một trận âm thanh bùm bùm binh loạn thất bát tao, bất đắc dĩ thở dài, Choi Young Do bắt đầu mặt niệm cho cái dạ dày của mình.

Trong phòng bếp, Tiểu Bạch một tay cầm sách hướng dẫn, một tay cầm nồi, đang chăm chú nhìn sách.

"Có muốn gọi người giúp đỡ hay không..." Choi Young Do ôm lấy Tiểu Bạch từ phía sau, dán gáy cô vô cùng thân thiết nói.

"Không được, em đã nói sẽ làm cho anh." Tiểu Bạch từ chối, quơ quơ cái muôi trong tay.

"Cẩn thận bỏng đấy, tôi cũng không đói." Choi Young Do vì không đả kích Tiểu Bạch, chỉ có thể nói uyển chuyển.

"Em đói bụng." Tiểu Bạch nghe được Choi Young Do do dự, nghiến răng nói.

Choi Young Do thấy Tiểu Bạch kiên trì, trên mặt cười cưng chiều, "Được rồi, anh với em."

Mặc dù Tiểu Bạch cũng không hiểu rõ lắm phòng bếp công nghệ cao này, nhưng lục lọi một hồi, rốt cục nắm giữ phương pháp, thành công làm một bát mì, tuy rằng... Vẻ ngoài cũng không được đẹp cho lắm.

"Thử xem." Tiểu Bạch tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm Choi Young Do.

Choi Young Do chỉ có thể nhận mệnh, cầm lấy đôi đũa gắp mấy sợi mì ăn một miếng, sau đó sắc mặt biến dị nhìn Tiểu Bạch.

"Làm sao vậy?" Tiểu Bạch khẩn trương hỏi.

"Quá mặn." Vẻ mặt Choi Young Do khổ không thể tả.

"Làm sao có thể, em thử xem..." Tiểu Bạch vẫn rất có lòng tin vào tài nấu nướng của mình, nghe vậy lập tức cầm lấy bát mì ăn một miếng.

"A..." Quả nhiên quá mặn, trong miệng Tiểu Bạch tràn đầy cay đắng, vừa rồi cô có cho nhiều muối như vậy đâu, chẳng lẽ không cẩn thận đổ vào?

"Nước, cho em nước." Tiểu Bạch khó chịu ho khan.

Choi Young Do nhanh nhẹn đứng dậy rót chén nước cho Tiểu Bạch, "Khụ khụ khụ..." Tiểu Bạch uống một chén lớn, vẫn cảm thấy khó chịu, đầu lưỡi đắng nghét, hai mắt đều muốn chảy nước.

Choi Young Do thấy thế, vốn định rót thêm, lại chẳng biết thế nào dời mắt đến đôi môi khẽ nhếch của Tiểu Bạch, nhìn xuống nữa, mới chú ý Tiểu Bạch chỉ mặc mỗi váy ngủ, chất liệu tơ tằm phác họa dáng người, dưới cổ áo khoét sâu một mảnh trắng nộn.

Choi Young Do nhất thời cuống họng cứng lại, dĩ nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

"Sao lại bất động?" Tiểu Bạch thấy Choi Young Do thoáng cái im lặng, kỳ quái ngẩng đầu, lại bị Choi Young Do thoắt cái nắm được cằm, trước mắt một bóng đen tới gần, môi đã bị người ngậm.

Choi Young Do đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua từng kẽ răng của Tiểu Bạch, tựa hồ muốn hút hết từng giọt nước cô vừa uống, hơi thở hai người hừng hực phả trên mặt, không khí bắt đầu mất kiểm soát.....