Sáng sớm, Tiểu Bạch và Bo Na đeo cặp chuẩn bị đi học, đi tới cửa, lại phát hiện xe nhà mình còn chưa tới, quản gia cũng khó xử nhìn mình.

"Chuyện gì vậy? Xe đâu mất rồi?" Tiểu Bạch cùng Bo Na kì quái nhìn quản gia.

"Xe ở cửa chính, chỉ là..." Quan gia do dự chỉ ngoài cửa lớn, "Sáng sớm thiếu gia Choi Young Do đã tới rồi, ở ngoài chờ tiểu thư, nói muốn đưa tiểu thư đi học."

"A... Thật là hâm mộ mà..." Bo Na nghe vậy, lập tức lôi kéo Tiểu Bạch, khoa trương kêu to, "Choi Young Do vậy mà tới đón bạn gái đến trường, ngày mai mình cũng bảo Yoon Chang Young thử xem."

"Cái gì vậy, Bo Na, cậu đừng nói linh tinh." Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng.

"Bọn mình ra cửa xem thử đi..." Bo Na biết Tiểu Bạch da mặt mỏng, kéo cô đi ra ngoài.

Cửa chính, Choi Young Do khoanh hai tay dựa bên xe máy màu đen, khoác áo da đẹp trai, chân dài tùy ý vắt ngang, khuôn mặt lười nhác không kiềm chế được.

Thấy cô cùng Bo Na xuất hiện, mới đứng thẳng người, giơ tay lên chào hỏi, "Buổi sáng tốt lành..."

"Choi Young Do... Không nghĩ tới cậu tri kỉ như vậy." Bo Na đi quanh Choi Young Do một vòng, cười híp mắt nói, "Vẫn là Yoon Ah đặc biệt ha, còn được cậu tự mình đưa đón, bây giờ mình mới thấy đó."

"Sau này sợ rằng mỗi ngày cậu đều thấy được, quen dần đi." Choi Young Do nhíu mày, khóe miệng nhếch lên cười, liếc Tiểu Bạch vẫn đứng một bên, cố ý nói.

"Thật không chịu nổi, ôi phận cái bóng đèn..." Bo Na bụm mặt lắc đầu, xoay người đi hướng xe ô tô, "Xem ra mình chỉ có thể một mình cô đơn đi học."

"Bo Na à..." Tiểu Bạch thấy cô ấy chạy, bận theo sau, "Mình đi với cậu."

"Đừng đừng." Lee Bo Na lập tức lắc đầu mãnh liệt, "Choi Young Do sẽ giết mình mất! Các cậu mới làm hòa, đương nhiên phải nũng nịu hưởng thụ làm bạn gái đi."

"Bo Na à..." Tiểu Bạch có chút xấu hổ.

"Mình không nói cậu." Lee Bo Na biết Tiểu Bạch da mặt mỏng, trong tâm rất vui vẻ vì bạn tốt, cầm tay Tiểu Bạch ôm sát vào lòng dặn dò, "Mình đi một mình không sao cả, bọn mình quan hệ thế nào, cậu khách sáo làm gì, cậu cũng phải cẩn thận tay mình đó."

Tiểu Bạch nghe lời của cô ấy, gật đầu đáp ứng, "Yên tâm đi, mình sẽ chú ý... chuyện đó... Cậu có thể đừng nói với người khác ngay không."

"Vì sao?" Bo Na hơi kinh ngạc.

"Mình không muốn mọi người lo lắng." Tiểu Bạch cầm tay Bo Na, ánh mắt khẩn cầu.

Lee Bo Na cắn môi, liếc nhìn Choi Young Do mỉm cười phía sau Tiểu Bạch, bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi, nhưng nếu cậu có chuyện gì nhất định phải nói mình biết, mình sẽ lo lắng đó."

"Được rồi, mình sẽ không gạt cậu, coi như là bí mật giữa bọn mình."

Nhìn theo Lee Bo Na rời đi, Choi Young Do đến gần Tiểu Bạch, cúi người dí sát mặt vào mặt cô, Tiểu Bạch hoảng sợ, theo bản năng che miệng mình lại, kinh hoàng nói, "Anh làm gì thế... Đây là cửa chính nhé."

Choi Young Do cách Tiểu Bạch gần đến cơ hồ có thể đếm từng sợi lông mi của cô, tà tà cười với Tiểu Bạch, vô tội nháy mắt mấy cái, giơ cái mũ bảo hiểm hồng trong tay, "Em đang nghĩ chuyện xấu gì đó, tôi định giúp em đội mũ mà."

Tiểu Bạch có chút ngốc lăng nhìn dáng dấp đắc ý của Choi Young Do, lập tức giậm chân, gương mặt thoắt cái đỏ bừng, "Choi Young Do trước đây anh không hư hỏng như vậy..."

Thấy Tiểu Bạch xấu hổ quởtrách, Choi Young Do nặng nề nở nụ cười, giọng nói từ tính, "Trước đây tôi quá đàng hoàng, thiếu nhiều phúc lợi a..."

Tiểu Bạch nhìn Choi Young Do một bộ biết vậy chẳng làm, đưa tay đẩy hắn một cái, xoay người rời đi, "Em tự đi học."

"Yoon Ah, sao đã tức giận rồi?" Choi Young Do đi theo phía sau Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không để ý tới hắn.

"Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, đừng đi mà."

Tiểu Bạch không để ý tới hắn.

"Đi tới trường học bây giờ sẽ trễ đó, để tôi chở em đi." Choi Young Do nói xong, Tiểu Bạch không có nửa điểm tính toán dừng lại, bất đắc dĩ đỡ trán, nụ cười lại càng rực rỡ.

"Nếu em đi tiếp, tôi không khách khí đâu đó." Choi Young Do uy hiếp.

Tiểu Bạch làm bộ không nghe thấy, dù sao không sợ hắn.

Vậy mà một giây kế tiếp, trước mắt Tiểu Bạch đột nhiên trời đất quay cuồng, "A..." Cô khẩn trương cầm cánh tay bên cạnh, phát hiện mình bị người ta ôm ngang.

"Choi Young Do, anh thả em xuống, ở đây có rất nhiều người qua đường." Tiểu Bạch cả giận nói.

"Tôi nói sẽ không khách khí, ai bảo em không nghe lời." Giọng nói lưu manh của Choi Young Do từ phía trên truyền xuống.

"Hàng xóm sẽ nhìn thấy, thả em xuống đi mà." Tiểu Bạch ôm cổ Choi Young Do, vùi đầu vào ngực hắn.

"Em phải đảm bảo không tức giận nữa."

"Em thề."

"Còn phải đồng ý để tôi ngày nào cũng đưa em đến trường."

"Em đồng ý."

"Không được phép phát giận không để ý tới tôi, phải nghe lời tôi nói."

"Choi Young Do... Anh xong chưa." Tiểu Bạch rốt cuộc rống giận.

Tin tức Tiểu Bạch cùng Choi Young Do một lần nữa hẹn họ, dưới sức mạnh quảng bá của Bo Na, một buổi sáng liền lan khắp ngõ ngách vườn trường, hơn nữa không ít người đều chính mắt thấy một màn Choi Young Do chở Tiểu Bạch đi học, càng thêm chứng thực tin tức này.

Bạn tốt tự nhiên cũng vui vẻ cho Tiểu Bạch và Choi Young Do, thấy bọn họ, nụ cười đều có vẻ đùa dai khiêu khích.

Ở trường, Choi Young Do và Tiểu Bạch như hình với bóng, nửa tấc không rời, cũng không đi bắt nạt người khác như trước nữa, quan hệ với Kim Tan dù không nói là tốt, ngược lại cũng sẽ không vừa gặp liền xù lông.

Người duy nhất buồn bực, chỉ có Tiểu Bạch.

Choi Young Do bình thường thoạt nhìn tính cách bá đạo lạnh lùng, kì thực phi thường dính người. Tiểu Bạch nhiều lúc muốn hẹn Yoo Rachel gặp mặt, chưa lần nào thành công.

Cuối cùng ngay cả Yoo Rachel cũng phải gửi tin nhắn cảm thán, "Choi Young Do thực sự đổi tính đổi nết rồi."

Nhưng cũng may Yoo Rachel là một người thông minh, được Tiểu Bạch từ bên cạnh giúp đỡ, từng điểm từng điểm khiến Kim Tan thân cận cô ấy hơn. Cô ấy và Kim Tan từ nhỏ đã biết, nếu không phải Cha Eun Sang, cũng sẽ không làm căng, may mà Yoo Rachel vãn hồi sớm, lại không sai người gây sự đối phó Cha Eung Sang, hơn nữa Tiểu Bạch khen bóng khen gió, Kim Tan cũng mất thành kiến với cô ấy.

... ...... ...... ...... ...... .......

Trong phòng học,

"Mọi người đều biết sắp tới lúc họp phụ huynh rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, nhớ kỹ nhắc phụ huynh tham gia đúng giờ." Giáo viên cầm sách giáo khoa nói xong, đặc biệt dừng lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạch và Cha Eun Sang, lúc này mới rời đi.

"Không xong, lần này không ổn rồi, mẹ mình đi họp phụ huynh mà nhìn thành tích của các cậu, nhất định sẽ đập chết mình mất." Giáo viên vừa đi, lớp học lập tức nổ tung.

"Thật ra mình cũng tạm, nhưng mẹ mình chắc lại muốn kéo mình đi dạo phố chuẩn bị xem họp phụ huynh mặc cái gì..."

Tiểu Bạch thu thập đâu vào đấy nhét vào túi sách, ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Cha Eun Sang đứng bên cạnh, "Có việc gì thế?"

"Sắp họp phụ huynh rồi, hồi hộp nhỉ?" Cha Eun Sang nỗ lực để cho mình thân mật một chút.

"Hồi hộp?" Tiểu Bạch cười cười, "Nếu như cậu nói thành tích số một của mình thì mình cũng không cần căng thẳng."

Lần này Cha Eun Sang thi rất thấp, nghe Tiểu Bạch nói như vậy, mặt cứng đờ, cũng không biết cô có phải cố ý hay không, Cha Eun Sang gắng cười nói, "Lần trước định nhờ cậu bổ lúc lễ nghi tiệc rượu mà không có thời gian, gần đây khó khăn lắm mới rảnh rỗi, cậu còn muốn dạy mình không?"

"Cô ấy không có thời gian." Tiểu Bạch chưa trả lời, Choi Young Do chậm rãi cầm túi sách đi tới.

"Mình... Mình chỉ muốn làm bạn với Yoon Ah thôi mà... Nếu như làm mất thời gian của cậu thì mình rất xin lỗi... Mình.." Cha Eun Sang nói, trong mắt bắt đầu tích nước, nhìn tủi thân cực kì.

Tiểu Bạch xem bộ dáng đáng thương của cô ta, thầm thấy buồn cười, cũng kì quái làm sao đột nhiên cô ta mon men gần mình, nghĩ cô gần đây chủ động tiết lộ tin tức cho Cha Eun Sang hẳn là không sai biệt lắm, đứng lên, gương mặt vô tôi, tận lực giống trêu ghẹo nói, "Mình cũng chưa nói không đồng ý nha, Young Do nói vui đấy, cậu đừng để ý đến anh ấy, anh ấy cũng chỉ nói với cậu một câu, cậu đang yên lành sao lại khóc vậy, không biết còn tưởng mình bắt nạt cậu đó..."

Cha Eun Sang vốn tưởng mượn cớ nháo chuyện, không ngờ bị Tiểu Bạch nói mấy câu chặn về, quay đầu nhìn lại, xung quanh không ít bạn cùng lớp đều châm chọc nhìn mình, trong lòng bất chợt rét lạnh, ánh mắt giận dữ nhìn Tiểu Bạch.

Cô ta chỉ biết, mỗi lần Tiểu Bạch mở miệng, thoạt nhìn là giúp, thực ra đều khiến cô ta xấu mặt. Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần cô ta tức giận trước mặt Kim Tan, trái lại chọc Kim Tan mất hứng, cô ta đã quá thiếu kiên nhẫn, càng ngày càng giống Yoo Rachel đáng ghét trước đây.

Nhưng Seo Yoon Ah, cô đừng tưởng rằng cô rất giỏi, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô. Cha Eun Sang thầm cắn răng, ngoài mặt lại vô tội lắc đầu, "Là mình hiểu nhầm, còn tưởng rằng Yoon Ah không thích mình đó."

"Làm sao cậu biết." Nếu so sánh diễn trò, Tiểu Bạch có thể tự nhận thành thạo nhất. Cô cầm tay Cha Eun Sang, một bộ tri âm tri kỉ, "Cậu muốn học mình lúc nào cũng sẵn sàng, nếu không ngay tối nay đi. Cậu đến nhà của mình, bọn mình cùng ăn cơm."

"Yoon Ah, chúng ta đã hẹn trước rồi mà." Choi Young Do nghe vậy, đứng một bên lành lạnh xem mồm, nhìn chằm chằm Cha Eun Sang, tưởng như muốn đục mấy cái cái lỗ lên mặt cô ta.

"Hiếm khi Cha Eun Sang rảnh rỗi mà." Tiểu Bạch nháy mắt nghịch ngợm mấy cái với Choi Young Do, quay đầu nhìn Cha Eun Sang, "Thế nào?"

"Đi nhà cậu thì phiền cậu quá, nếu cậu không ngại, mình biết một quán ăn ngon lắm, bọn mình đi chỗ đấy đi, mình bao..." Cha Eun Sang đề nghị, đánh giá vẻ mặt Tiểu Bạch.

"Cậu muốn mời khách?" Tiểu Bạch ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười càng thêm rực rỡ,"Đương nhiên được rồi, lát nữa cậu gửi địa chỉ cho mình, nhất định mình sẽ đi."

"Vậy thì tốt quá." Thấy Tiểu Bạch sảng khoái gật đầu, Cha Eun Sang không khỏi thờ phào nhẹ nhõm.

... ...... ...... ...... ...... ......

Choi Young Do nghiêm mặt nắm Tiểu Bạch ra ngoài trường, dọc theo đường đi bước chân rất nhanh, Tiểu Bạch hầu như phải chạy mới có thể đuổi kịp.

"Anh giận à." Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Choi Young Do.

Choi Young Do không trả lời.

"Đang im lặng phản kháng sao?" Tiểu Bạch buồn cười hỏi.

"Tối nay em phải đi với tôi." Choi Young Do nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt không cho cự tuyệt.

"Nếu như em nhớ không lầm, Yoo Rachel bảo em hôm nay là ngày hai nhà họp mặt..." Tiểu Bạch bất đắc dĩ kéo tay Choi Young Do.

"Anh định mang em đi cùng hay định lấy em làm cớ trốn thế."

Choi Young Do nghe Tiểu Bạch nói, vẻ mặt nhất thời có chút không được tự nhiên, "Không phải..."

"Em biết mà..." Tiểu Bạch nhón chân lên, hai tay nâng mặt Choi Young Do, nhẹ giọng nói, "Em biết trong lòng anh không vui, nên mới muốn ở cùng với em, em rất vui anh đồng ý cho em ở bên cạnh anh..."

"Yoon Ah..."

Tiểu Bạch cười đến trang nhã, ánh mắt như nước, từng chút trấn an cảm xúc nôn nóng của Choi Young Do.

"Kỳ thực cuộc hôn nhân này chưa đi tới cuối cùng, ai cũng không thể nói chính xác, anh không thích người ta, Yoo Rachel người ta cũng chẳng thích anh, đừng luôn làm giá cho người ta xem... Như anh, chỉ làm bác trai tức giận, sau đó bị đánh một trận." Tiểu Bạch thở dài, ôm lấy bên hông rắn chắc của Choi Young Do, "Trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì."

Choi Young Do được Tiểu Bạch ôm, ngửi hương thơm từ người cô truyền tới, cũng ôm lại cô, thân thể cô gái vừa mềm vừa nộn. Choi Young Do dịu dàng dùng sức, trái tim đập dần dần ổn định. Thời gian bên Tiểu Bạch, làm hắn quên mất các loại thống khổ, trong lòng hắn rõ ràng, chỉ có cô gái trong lòng này, mới là thuốc giải duy nhất của hắn.

Hồi lâu... Choi Young Do rốt cuộc hạ quyết tâm, nhẹ nhàng hôn trên mái tóc Tiểu Bạch, giọng nói ôn nhu, "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng đối mặt....."