Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc của Tiểu Bạch cùng Choi Young Do.

Choi Young Do một tay vuốt sau lưng Tiểu Bạch, một tay vịn gáy cô, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này. Giữa lúc hai người hôn đến khó phân thắng bại, Choi Young Do đột nhiên thả cô ra.

Hai mắt Tiểu Bạch sóng nước dồn dập, ẩn tình đảo qua, thấy hắn ngừng lại nhìn mình phức tạp, hỏi, "Làm sao vậy?"

Choi Young Do lại hôn một cái gò má nóng hổi của Tiểu Bạch, do dự một chút đứng lên, mất tự nhiên nói, "Tôi nên về nhà rồi."

Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn Choi Young Do muốn chạy, bận chặn ôm lấy hắn, "Anh sợ cái gì chứ."

Cả người Choi Young Do tỏa ra nhiệt lượng, tiếng nói khàn khàn, "Đừng lộn xộn, tôi sợ sẽ không kiềm chế được."

Tiểu Bạch nghe vậy cười xấu xa, một cái tay linh hoạt trượt vào trong áo Choi Young Do, tay cô thật lạnh, phút chốc sờ lên Choi Young Do, hắn cảm thấy như điện giật, cả người run rẩy.

Tay Tiểu Bạch chạy dọc từ eo, cả người dán sát lưng Choi Young Do, cảm nhận được mỗi lần hô hấp phập phồng của hắn, sau đó hai tay làm loạn dừng tại lồng ngực rắn chắc của Choi Young Do.

"Yoon Ah, đừng nghịch." Tuy rằng không biết Tiểu Bạch muốn làm gì, Choi Young Do tự chủ đã mau đến cực hạn, trắn hắn rịn từng đợt mồ hôi hột.

"Em đâu có." Tiểu Bạch mè nheo Choi Young Do, đạp ghế sô pha đối mặt với hắn, hơi thở như lan, vẻ mặt vô tội, "Anh đang nghĩ cái gì đó."

Cơ thể Choi Young Do căng thẳng, toàn bộ tinh thần đều đặt tại bàn tay Tiểu Bạch đang dần xuống dưới, dọc theo ngực, đến bụng, sau đó... Chậm rãi đi xuống nữa.

"Đủ rồi." Choi Young Do đột nhiên bắt lại tay Tiểu Bạch, yết hầu chuyển động, "Không nên nháo nữa."

Tiểu Bạch đích thật đang khiêu chiến cực hạn của Choi Young Do, thấy dáng vẻ hắn khó chịu, chậm rãi rút tay về, nhún vai, vô tội chớp mắt, "Được thôi, anh về nhà được rồi."

Nói xong, Tiểu Bạch xoay người nhảy xuống sô pha, Choi Young Do sau lưng bất chợt vươn tay, ôm lấy cô đi thẳng tới bên giường, trực tiếp đè lên.

Choi Young Do cái gì cũng chưa nói mà bắt đầu hôn cô, hắn thắp lửa, nụ hôn nồng nhiệt từ trán trượt sang bên tai, theo xuống phía dưới cổ, lướt qua xương quai xanh xinh đẹp, sau đó cách áo ngủ mỏng manh, không ngừng khiêu khích.

"A..." Tiểu Bạch cảm giác được tay Choi Young Do không ngừng đi khắp thân thể mình, tựa như mang theo ma lực, khiến toàn thân cô tê dại. Tiểu Bạch hô hấp dần trầm trọng hơn.

Choi Young Do thấy vậy, thoáng cái ngồi dậy, trong mắt tràn ngập ham muốn giữ lấy (chiếm hữu dục), lưu loát cởi bỏ áo khoác, lộ ra thân trên cường tráng. Tiểu Bạch nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng, Choi Young Do còn cười ngả ngớn, "Rất nhanh, em có thể nếm hậu quả trêu chọc tôi..."

Tiểu Bạch mở to hai mắt, còn chưa hoàn hồn, Choi Young Do nhấc lên váy ngủ từ hai chân cô, nhẹ một cái, cơ thể Tiểu Bạch đã chẳng còn gì, quần áo bị cởi ra, hai thân thể dính chặt không kẽ hở, càng không thể vãn hồi...

... ...... ...... ...... ...... .....

Vài ngày sau họp phụ huynh, cha mẹ Tiểu Bạch đương nhiên không có khả năng xuất hiện, mọi người cũng không hoài nghi, dù sao có khối người ba mẹ bận rộn không dự được. Khiến người ta ngoài ý muốn là mẹ Cha Eun Sang, đã tài trợ cho buổi cắm trại cuối tuần, làm náo động cả buổi họp phụ huynh.

Mọi người nghe nói mẹ Cha Eun Sang tài trợ, ánh mắt nhìn Cha Eun Sang đều có chút thay đổi, bạn bè trước hoài nghi cô ta cũng cư xử khá hơn. Cha Eun Sang cực kì hưởng thụ cảm giác này, tận lực né tránh mấy người biết chuyện Lee Bo Na, Yoon Chan Young, Tiểu Bạch.

"Cắm trại lần này, nếu không đi thì báo với tôi, nhưng người khác cứ đúng giờ khởi hành." Giáo viên đứng trên bục giảng, nhìn mọi người hưng phấn dào dạt.

"Cô à... Em không đi." Kim Tan đột nhiên giơ tay lên.

"Cậu không đi sao?" Lee Bo Na kinh ngạc hỏi.

"Ừ. Thấy nó vô bổ quá." Kim Tan thả tay xuống.

"Được rồi, vậy còn người nào không?" Giáo viên hỏi.

Mọi người không nói gì.

"Tốt lắm, nhớ đừng đến muộn. Tan học." Giáo sư dọn dẹp giáo án rời phòng học.

Myung Soo đi tới bên người kim Tan tò mò, "Làm sao cậu không đi, Cha Eun Sang cũng đi mà, không phải cậu rất dính cô ấy sao."

Kim Tan nghe vậy, mặt không thay đổi liếc nhìn Cha Eun Sang, thản nhiên nói, "Mình thà ở nhà ngủ còn hơn."

"Làm sao vậy..." Myung Soo nhức đầu, có chút không rõ họ lại cãi nhau cái gì.

... ...... ...... ...... .........

Tiểu Bạch đi ra WC, vừa vặn đụng phải Cha Eun Sang.

"Nghe nói cha mẹ Yoon Ah không tới họp phụ huynh à?" Cha Eun Sang mơ hồ mong đợi hỏi.

"Đúng vậy, bọn họ không rảnh." Tiểu Bạch dừng lại bước chân, mỉm cười.

"Vậy thật là đáng tiếc, Yoon Ah thi tốt vậy mà." Tuy nói như vậy, Cha Eun Sang lại cười hết sức vui sướng.

"Mình cũng thấy đáng tiếc. À phải rồi, phải cảm ơn mẹ cậu hào phóng, nghe nói lần này cắm trại đều do mẹ cậu tài trợ."

Cha Eun Sang nghe vậy, sắc mắt có chút khó coi. Dù sao Tiểu Bạch biết rõ hoàn cảnh của cô ta, nhưng vẫn nói như vậy, qua tai Cha Eun Sang, căn bản là đang cười nhạo cô ta, "Không cần khách khí... Mình cũng phải cống hiến chút gì cho lớp nha.... Nhưng cha mẹ Yoon Ah, hình như chẳng quan tâm gì tới cậu à."

Tiểu Bạch nhìn Cha Eun Sang được nước lấn tới, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Cái này không cần cậu nhọc lòng."

"Mình chỉ có lòng tốt thôi mà." Vẻ mặt Cha Eun Sang vô tội, "Yoon Ah cậu đừng hiểu lầm. Đúng rồi, mình còn không cám ơn cậu lần trước dạy mình lễ nghi đó. A Tan hôm nay muốn mang mình tham gia một tiệc rượu, không biết cậu có tham gia hay không."

"Mình?" Tiểu Bạch mỉm cười, "Mình không nhận được thiệp mời."

"Lại tiếc thật, mình còn tưởng có thể đi cùng cậu... A... Mình còn có việc, mình đi trước..." Cha Eun Sang không che giấu được hài lòng, khoe khoang xong lúc này mới cao hứng đi.

Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Cha Eun Sang rời đi, cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động gọi cho Yoo Rachel.

"Làm sao vậy?" Yoo Rachel lười biếng nhận điện thoại.

"Tiệc rượu tối nay cô tính làm thế nào?" Tiểu Bạch hỏi.

"Không bảo cô bảo tôi không nên sốt ruột sao. Dạo này tôi lúc nào cũng giả vờ giả vịt đây, mỗi lần đều khiến Cha Eun Sang nghẹn không nên lời. Kim Sang cũng không giúp đỡ cô ta, ngày hôm nay... Chắc cũng không ngoại lệ."

"Như vậy sao được, rõ ràng cô mới là vị hôn thê của cậu ta, nếu cậu ta mang bạn gái khác thì mặt mũi cô ném đi đâu." Giọng nói Tiểu Bạch nhanh chóng thay đổi.

"Thế nào? Cô có ý gì khác?" Yoo Rachel ngửi thấy mùi ngon.

"Cha Eun Sang gần đây quá kiêu ngạo, tôi tính toán phải dạy dỗ cô ta, cô muốn tới không?" Tiểu Bạch cười hỏi.

"Dạy dỗ? Dạy thế nào?" Yoo Rachel vui vẻ.

Tiểu Bạch lạnh lùng cười, "Đánh cô ta một trận."

"Không phải chứ... Quá trực tiếp... Tôi thích. Tôi muốn đi, nói địa điểm đi." Yoo Rachel trong khoảng thời gian này tuy rằng khách khí nghẹn chết Cha Eun Sang, nhưng trong lòng vẫn chưa hả giận, nghe vậy lập tức hưng phấn.

"Đêm nay cô ta muốn tham gia tiệc rượu, tan học chúng ta đến salon cô ta định đến chặn cô ta."

"Ok, cứ quyết định vậy đi." Yoo Rachel đáp ứng.

Tiểu Bạch và Yoo Rachel ngồi trên xe, nhìn Cha Eun Sang sượt qua bên cạnh, nói với người đàn ông ngồi trên ghế phụ, "Ép cô ta tới một chỗ hẻo lánh, đừng khiến người khác chú ý."

"Rõ." Đối phương lên tiếng, mở cửa xuống xe, đi nhanh đến gần Cha Eun Sang, chỉ thấy người đó va vào Cha Eun Sang, không biết dùng cách gì, dĩ nhiên khiến Cha Eun Sang ngoan ngoãn cùng đi với hắn.

"Xuống xe." Tiểu Bạch có chút nóng lòng muốn thử.

"Chúng ta cứ đi như vậy?" Yoo Rachel hơi chần chờ, "Cô ta thấy chúng ta thì sao bây giờ?"

"Sợ cái gì? Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi." Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên ánh sáng nguy hiểm, "Dạy dỗ người ta còn rụt rè cái gì."

Yoo Rachel cũng gan lớn, phát hiện cá tính sảng khoái của Tiểu Bạch, rất hợp với mình. Trong khoảng thời gian hợp tác, cô cũng nhìn thấu Tiểu Bạch chỉ nhằm Cha Eun Sang.

"Nghe lời cô..." Cô mở cửa xe, cùng Tiểu Bạch đi đến con hẻm nhỏ.

"Anh muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát bây giờ.." Âm thanh giãy giụa của Cha Eun Sang từ con hẻm truyền đến, Tiểu Bạch cùng Yoo Rachel liếc nhau, không nhanh không chậm đến gần.

Cha Eun Sang đang giãy giụa thấy hai người, hô lên, "Yoon Ah, mau tới giúp mình, tên này định làm gì mình đó..."

Tiểu Bạch nhếch mép cười, cùng Yoo Rachel chậm rãi đi tới trước mặt Cha Eun Sang, liếc người đàn ông cầm tay cô ta, không nói gì.

"Yoon Ah, cậu phải báo cảnh sát, hắn là người xấu." Cha Eun Sang vẫn không rõ tình huống.

Yoo Rachel thấy dáng vẻ sợ hãi của Cha Eun Sang, phụt cười một tiếng, khinh bỉ nói, "Thật khó coi..."

"Mấy... Mấy người... Mấy người cùng một phe..." Cha Eun Sang trợn mắt nói, rốt cuộc phản ứng kịp, quay đầu nhìn người đàn ông đang giữ chặt mình.

Tiểu Bạch đã lười nói nhảm, nói nới Yoo Rachel, "Đánh đi..."

Yoo Rachel nghe vậy, cười xấu xa, "Không nghĩ cô cũng thù dai như vậy." Nói xong. "Chát..", trực tiếp cho Cha Eun Sang đang không thể nhúc nhích một cái tát.

Cha Eun Sang bị đánh mặt lệch qua một bên, trợn mắt nhìn chòng chọc Yoo Rachel, "Cô dám đánh tôi... Tôi..."

Cha Eun Sang lời còn chưa dứt, Yoo Rachel lật tay thêm một cái tát nữa, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, "Chát."

"Tôi..."

"Chát chát chát..." Yoo Rachel nửa điểm không lưu tình, liên tục phiến mấy bàn tay.

Tiểu Bạch chậm rãi lên trước, nhìn chằm chằm Cha Eun Sang mặt đã sưng húp, giễu cợt, "Không sao chứ, bình thường kiêu ngạo lắm mà, bây giờ sao chật vật như vậy ta..."

"Seo Yoon Ah, tại sao cô lại làm thế với tôi..." Cha Eun Sang dính mắt vào Tiểu Bạch, hận không thể cắn chết cô.

"Không phải ban ngày cô rất kiêu ngạo sao? Tôi chỉ ghét nhìn cái mặt cô mà thôi." Tiểu Bạch cười lạnh.

"Cô không sợ tôi nói với Kim Tan sao?" Cha Eun Sang cắn răng.

"Sợ, làm sao không sợ, nhưng Kim Tan sẽ tin tưởng ai đây." Tiểu Bạch lạnh lùng nhìn Cha Eun Sang, "Tôi khuyên cô tốt nhất nên động não đi, đừng có đánh mất bùa bảo mệnh cuối cùng tại trường Empire."

"Cô đừng có mà đắc ý, tôi dù không phải kẻ có tiền, nhưng cô tưởng tôi không biết chuyên của cô sao?" Cha Eun Sang đã tức nước vỡ bờ.

"Ha..." Tiểu Bạch híp mắt, "Chuyện của tôi?"

"Chỉ cần tôi nói ra, cô liền phải cút khỏi Empire, Seo Yoon Ah, bây giờ cô tốt nhất nên buông tôi ra, nói xin lỗi..." Vẻ mặt cao cao tại thượng.

Tiểu Bạch nhấc chân đạp Cha Eun Sang một cái, cô đặc biệt đi giày cao gót, cố sức nhấn, đau đến sắc mặt Cha Eun Sang cũng tái nhợt. Tiểu Bạch ghé sát vào Cha Eun Sang, "Vẫn là câu nói kia, mọi người sẽ tin cô sao? Nếu như tôi là cô, không nắm chắc 200% tôi tuyệt đối sẽ không lấy con bài chốt của mình..."

Cha Eun San sắc mặt trắng bệch, cắn răng, ánh mắt ngập tràn thâm độc nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch dường như không nhìn thấy, nhặt lên cặp sách Cha Eun Sang rơi xuống đất, móc ra điện thoại di động, phân phó người đàn ông, "Chặn miệng cô ta lại..."

Sau đó dưới cái nhìn soi mói của Cha Eun Sang, Tiểu Bạch gọi cho Kim Tan.

Điện thoại vang thật lâu cuối cùng cũng có người nhận, giọng nói không kiên nhẫn của Kim Tan từ phía bên kia truyền đến, "Cha Eun Sang, em đi đâu rồi, sắp muộn tiệc rượu rồi."

Tiểu Bạch trong ánh mắt mờ mịt của Cha Eun Sang, sắc mặt lạnh như băng, giọng nói lại hoảng loạn bất lực, mang theo nức nở nói, "A Tan, mình là Yoon Ah.... Cha Eun Sang, cô ấy... Cô ấy không biết vì sao, bị người đánh, cậu mau tới a..."

"Cái gì? Yoon Ah, cậu đang ở đâu?" Kim Tan nóng nảy hỏi.

"Mình ở gần phòng thẩm mỹ Cheongdamdong thấy cô ấy bị người ta mang đi, mình nhặt được đồ của cô ấy mà không dám tới gần..." Chỉ nghe giọng điệu bạn sẽ cảm thấy Tiểu Bạch rất hoảng sợ bất lực mà như đang nén cố bình tĩnh lại, nhưng mấy người ở đây thấy rất rõ ràng, ánh mắt Tiểu Bạch bình tĩnh, chỉ có hờ hững.

"Cậu cách Cha Eun Sang xa một chút, nếu không sẽ bị thương đấy, mình tới ngay..." Kim Tan dặn dò xong, vội vã cúp điện thoại.

Điện thoại bị cắt đứt, miệng Cha Eun Sang cũng được thả, thấy Yoon Ah như vậy, cô ta không dám tin trừng mắt, "Cô dám gọi Kim Tan đến?"

"Cha Eun Sang..." Tiểu Bạch tiện tay quăng điện thoại ra xa, phảng phất như đụng phải cái gì không sạch sẽ, thanh âm lạnh lùng cao ngạo, "Tôi khuyên cô một câu cuối cùng, nghĩ kĩ trước khi làm."