Văn án:
Ta là Quý phi của Hoàng đế, được nuông chiều đến ương ngạnh, lại độc chiếm ân sủng. Mọi người đều nói ta được nuông chiều như vậy là bởi vì dựa vào phụ thân ta, nhưng thực tế không phải, ta dựa vào ngọn núi lớn là vị Hoàng đế này.
Là hắn cố ý bồi dưỡng ta thành bộ dáng như bây giờ.
Khi có Phi tử chọc ta không vui thì hắn nói: “A Ánh nàng không cần phải vì trẫm mà ủy khuất cầu toàn chính mình, trẫm chỉ cần nàng cao hứng hưng phấn, nàng phải nhớ kỹ sau lưng nàng có trẫm.”
Thế nên ngay ngày hôm sau, ta dùng trâm cài rạch mặt Vương mỹ nhân.
Nguyên nhân không phải do hắn, chỉ vì ta không quen nhìn diện mạo của nàng ta mà thôi. Vương mỹ nhân ôm khuôn mặt nhỏ nhắn bị rạch một đường khóc đến lê hoa đái vũ, tuyên bố muốn ta phải trả giá.
Vậy nên ta đưa nàng ta đến gặp Hoàng đế.
Hoàng đế cau mày nhìn nàng ta thật lâu, Vương mỹ nhân đáng thương còn tưởng rằng Hoàng đế muốn làm chỗ dựa cho nàng, vì thế khóc càng thêm thê thảm.
Nói thật ra, Vương mỹ nhân mới vào cung cũng được sủng ái, bằng không cũng sẽ không chỉ trong thời gian ngắn hai tháng, từ Bảo Lâm bò đến chức vị Mỹ nhân.
Ngày thường nàng ta ỷ vào ân sủng của Hoàng đế cũng đắc tội không ít người, ngoại trừ Hoàng hậu ra, ai nàng ta cũng không để vào mắt.
Cười chết ta, ta chính là Quý phi được sủng ái nhất Lục cung, nàng ta là một Mỹ nhân nho nhỏ dám không để ta vào mắt, là ta tung hoành hai năm này quá vô ích sao?
Lúc này nếu ta không cho nàng ta biết trời cao đất dày, như vậy con người ngang ngược như ta không phải có tiếng mà không có miếng sao?