Hiền phi rõ ràng xuất thân là tiểu thư, lại luôn làm cho người khác nhìn ra ngữ khí chợ búa.

Chỉ vì cái lợi trước mắt, tự cao tự đại, đạt được một chút thành tựu liền dương dương tự đắc, không biết hậu họa nguy hiểm phía sau.

Nếu nàng ta có chút đầu óc cũng sẽ biết hiện giờ Sùng An đối tốt với nàng ta không phải điều gì tốt đẹp, mà là đang gây thù chuốc oán cho nàng.

“Hoàng thượng, Thụy Văn hầu hạ Hiền phi Nương nương đến báo Hiền phi Nương nương bây giờ đang khó chịu, muốn mời người qua thăm một lát.”

Ta vươn vai một cái, từ trong ngực Hoàng đế ngủ đến mơ mơ màng màng thì nghe thấy câu này. Hoàng đế hai tháng qua nghỉ trong cung ta, chỉ tới cung Hiền phi năm lần nên khiến nàng ta khó chịu rồi, rõ ràng là đến để cướp người lại mà.

“Hoàng thượng.” – Ta thì thầm gọi một tiếng, từ ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn, ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn không chút ảnh hưởng đến dung nhan của hắn.

“Nếu A Ánh không muốn Trẫm đến đó, vậy đem nàng ta đuổi đi đi.”

“Vốn người đến nơi này của Thần thiếp đã ít, nàng ta còn như vậy.” – Ta không che giấu việc bất mãn với hành động của Hiền phi, càng nói càng ủy khuất: “Tối nay người đi rồi, cũng không biết lần sau gặp lại là khi nào nữa.”

Nghe ta nói xong, Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi sau đó an ủi ta nói: “Mấy ngày nay Trẫm đã lơ là nàng rồi, Trẫm cam đoan với nàng, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Được.” – Ta đáp, lập tức tìm vị trí thoải mái hơn nằm trong lòng hắn – “Thần thiếp không hiểu, vì sao từ khi Hiền phi mang thai tới nay, việc gì người cũng thuận theo nàng ta vậy?” 

“Việc này nói ra rất dài.” – Hoàng đế lấy tay nhẹ nhàng vò tóc ta, thần sắc trở nên nghiêm túc: “A Ánh biết mẫu thân của Trẫm không?”

Ta gật gật đầu, mẫu thân của Hoàng đế Lưu thị là Chiêu Nghi của Tiên hoàng vì khó sinh mà q.u.a đ.ờ.i, một xác hai mạng, đem huynh đệ chưa được sinh ra của Hoàng đế c.h.ế.t yểu.

“Năm đó mẫu phi ốm đau khi mang thai, không được Phụ hoàng thương tiếc, cho nên mới sớm rời khỏi nhân thế, Trẫm không muốn chuyện như vậy tái diễn, cho nên…”

“Cho nên về sau khi Hiền phi mang thai, thì nàng ta cầu gì được nấy?” – Ta tiếp lời hắn, thập phần đau lòng cho hắn, lúc trước ta chỉ nghĩ là do Hiền phi dụ dỗ cao siêu, không nghĩ tới còn có loại sự tình này.

“Nha đầu này, khẩn trương như vậy làm gì? Trẫm không sao.” – Tuy rằng ngoài miệng nói không sao, nhưng nhìn hắn gian nan cất giấu đau đớn lại làm cho ta có chút đau lòng.

Vì thế ta trượt xuống, bò đến bên người hắn, hắn nhìn thấy ta không chút phản ứng đi tới – “Hoàng thượng, người đau lòng bọn họ, Thần thiếp lại đau lòng cho người.”

Ta ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong, tuy là nửa đêm nhưng phong cảnh vô hạn – “Người lo lắng cho nàng ta, Thần thiếp biết người ngủ không được, nếu đã như thế thì người nên tới cung của nàng ta đi.”

“Nàng…” – Hoàng đế nhìn ta thật lâu không nói, thanh âm khi mở miệng lại tràn đầy vui mừng:”Được, chỉ là ủy khuất nha đầu nàng rồi.”

“Thần thiếp không ủy khuất, Thần thiếp chỉ hy vọng người vui vẻ.” – Ta gật đầu cười khẽ, hắn vui ta cũng vui, trước nay luôn cảm thấy sủng ái của hắn không có gì lạ cả, hiện tại lại cảm thấy ta thật ra luôn nhớ tới hắn.

Trước đây hắn luôn để ta sống tiêu diêu tự tại theo ý mình, hiện tại ta cư xử như thể có hắn bên cạnh.

Đường đi trong cung rất dài, gió đêm rất nhẹ, bóng dáng của Hoàng đế cũng thực ấm áp.

Sáng sớm hôm sau khi thỉnh an, Sùng An bởi vì chuyện ta tiễn Hoàng đế ra cửa đã âm dương quái khí châm chọc ta một lúc lâu.

Sự thật chứng minh vận khí của Sùng An cũng chả tốt hơn là bao, bởi vì đến đêm Hoàng đế cũng bị người ta đoạt đi từ trong cung nàng ta rồi.

Ngọc Thanh nói cho ta biết, lúc ấy Sùng An mặt tái đi nhưng vẫn giả vờ cười tiễn Hoàng đế đi.

Ngày hôm sau Sùng An không gây sự  với ta nữa, chỉ cười nhạt với Hiền phi, Hiền phi đáng thương còn tưởng rằng Sùng An đang khen nàng ta, vẫn dào dạt đắc ý.

Ta vui vẻ xem kịch, vừa cúi đầu sửa sang lại móng tay vừa dùng sức nhịn cười, Sùng An bị Hiền phi đả kích không nhỏ.

Xem kịch xong ta từ cung của Hoàng hậu đi ra rồi dừng lại ở Uyển Vân cung, Vương Diên mời ta qua đó.

Lúc ta đến nơi Vương Diên đang ở tháp thượng đọc sách, vừa ngẩng đầu nhìn ta thì vui tươi hớn hở bật cười.

“A Ánh.” – Tỷ ấy mở miệng gọi ta, ngữ khí quen thuộc giống như bọn ta là những bằng hữu lâu năm.

“Ừm.” – Ta tùy tiện lên tiếng, tìm một vị trí trống bên người tỷ ấy rồi ngồi xuống, sau đó cho tất cả mọi người trong cung lui xuống, chỉ còn lại hai người bọn ta.

“A Ánh, muội có thích tiểu hài tử không?”

Tiểu hài tử? Nghe được câu này của tỷ ấy, trong đầu ta theo bản năng nghĩ tới nụ cười của đứa trẻ ngốc Đại hoàng tử, sau đó liền gật gật đầu.

“Vậy…” – Tỷ ấy mặt mày nhu thuận, ngữ khí tràn đầy thoải mái: “Ta sinh cho muội một đứa nhỏ để muội chơi cùng thì thế nào?”

Lời này của tỷ ấy chứa lượng tin tức quá lớn, cái gì mà sinh cho ta một đứa nhỏ để ta chơi cùng? Hay là tỷ ấy có rồi?

Tỷ ấy nhìn dáng vẻ này của ta, cho rằng ta không tin vì thế cầm lấy tay của ta sờ sờ vào bụng mình.

“Nơi này có một sinh mệnh nhỏ đang lặng lẽ lớn dần.”

Ta trong lúc nhất thời không biết nên nói  gì, vui mừng rồi lại nhớ tới tình huống hiện tại, vì thế nhìn trái nhìn phải, sau đó đè thấp thanh âm hỏi.

“Loan Loan, tỷ có khi nào? Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?”

“Gần đây thân thể không thoải mái cho lắm, sáng nay ta có thỉnh Thái y đến gặp, không ngờ đã mang thai được ba tháng.” – Tỷ ấy mỉm cười nhìn ta, dáng vẻ như một vị hiền thê lương mẫu.

Vương Diên nếu như có đứa nhỏ rồi sẽ như thế nào? Ta không dám nghĩ đến.

Ba tháng, chẳng phải là nhỏ hơn hơn Hiền phi một tháng sao. Hiện giờ Hiền phi vì lời nói kia của Khâm Thiên Giám mà đắc ý dào dạt, nhận định đứa nhỏ trong bụng của mình là bậc Đế vương.

Nếu như tin tức Vương Diên có thai ngay lúc này được truyền đi, ta không dám nghĩ hậu cung sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Huống hồ gì thân thể Vương Diên… Tùy tiện đem này đứa nhỏ này giữ lại thật sự là rất nguy hiểm.

Ta nắm chặt tay tỷ ấy, nhìn chằm chằm vào mắt, mở miệng muốn đả thông tư tưởng: “Loan Loan, hiện giờ nếu giữ đứa nhỏ này lại, chỉ sợ đối với tỷ thập phần bất lợi.”

Lời ta nói ra làm cho sắc mặt đang tốt đẹp của tỷ ấy thoáng chốc hiện lên vẻ cô đơn, nụ cười trên mặt rốt duy trì không nổi nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của tỷ ấy, ta bắt đầu không đành lòng.

“Tình huống muội nói ta làm sao có thể chưa nghĩ tới được chứ.” – Nghe lời này của tỷ ấy, ta liền buông lõng, cho rằng sự tình có thể xoay chuyển được.

“Nhưng ta muốn giữ lại đứa nhỏ này.”

“Tỷ…” – Nhìn thấy ánh mắt thành thật của tỷ ấy, ta nhất thời có chút nghẹn lời, không rõ bọn họ vì cái gì mà xem trọng đứa nhỏ đến như vậy.

Hiền phi thì bỏ đi, nhưng người này là Vương Diên đó.

“Sức khỏe của mẫu thân không tốt, ở biên thuỳ lại sắp đến mùa đông, tỷ sao có thể chịu nổi, nếu như sinh hạ đứa nhỏ này, có lẽ còn có thể xoay chuyển được thế cục.”

Ta quay đầu đi không nhìn tỷ ấy nữa, nhưng giọng nói của tỷ ấy lại tiếp tục:”Thân thể ta không tốt, giữ lại đứa nhỏ này ta biết sẽ phải đối mặt với những gì, nhưng A Ánh à, muội phải hiểu, chúng ta hiện tại ở trong cung, đứa nhỏ này nên giữ hay không cũng phải chúng ta nói là được.” – Vừa rồi có chút loạn, trong lòng chỉ nghĩ muốn tốt cho Vương Diên, nhất thời lại quên mất bọn ta đang ở đâu, quên mất bọn ta đều là thân bất do kỷ.

“Ta là người tư lợi, trong cung này người có thể tin tưởng được chỉ có muội, cho nên ta liền muốn nói cho muội đầu tiên.”

“Ta…” – Nước mắt lướt qua khuôn mặt gầy yếu của tỷ ấy, ngữ khí tỷ ấy đầy nghẹn ngào:”Những năm qua ta không biết ta sống rốt cuộc là vì cái gì, mỗi ngày giống như cái xác không hồn ngồi trên tường cao, ta không muốn trải qua những ngày như vậy nữa, ta không muốn…”

Ngày đó Vương Diên khóc bao lâu ta cũng không biết, ta chỉ nhớ rõ cuối cùng tỷ ấy tựa vào đầu giường, nụ cười dịu dàng luôn ở trên môi, thê mỹ (vẻ đẹp ảm đạm) thật giống như sẽ vỡ vụn ra bất cứ lúc nào.

Mùa xuân vạn vật bắt đầu, hy vọng cùng sức sống đều bắt đầu từ đây, nhưng ta không biết hy vọng của Vương Diên ở đâu cả.

Việc ta có thể làm cũng chỉ là giúp đỡ tỷ ấy, để tỷ ấy có thể không cố kỵ làm điều mình muốn, mà không phải ở nơi tường cao vây kín kia mang theo hối tiếc rời đi.

Cho đến hôm nay, lại hồi tưởng lại dáng vẻ ta năm đó khuyên tỷ ấy tiến cung, tỷ ấy tín nhiệm ta như vậy. Mà ta, ta đã làm cái gì kia chứ?

Nếu như năm đó tỷ ấy không tiến cung, có lẽ sẽ gặp được người khác, bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ sẽ sống thành dáng vẻ mình muốn sống, tóm lại sẽ không như bây giờ.

Cho nên là ta đã hại tỷ ấy rồi sao? Vậy Vương Diên có từng oán hận ta chưa? Đêm khuya khi mộng tỉnh lại, liệu có từng hối hận khi cùng ta quen biết.

Vương Diên mang thai, Hoàng đế rất cao hứng, nhưng việc này lại làm cho trong cung mưa gió nổi lên.

Mà trước đây những kẻ nịnh bợ Hiền phi cũng có tâm tư muốn dựa vào Vương Diên, dù sao theo như lời Khâm Thiên Giam nói là Hoàng tử, hiện giờ trong cung hai vị Nương nương đang mang thai, còn không biết trong bụng ai chính là Hoàng tử đâu.

Sau đó, đồ ăn trong cung Hiền phi đều là đồ chua, còn cung Vương Diên cái gì cũng có, Hiền phi chú ý thể diện. Vương Diên dưới sự giám sát của ta, chú ý thân thể khỏe mạnh.

Ta cùng Hoàng đế tự mình chiếu cố cái thai này của Vương Diên, nhìn thấy bọn ta hòa hảo, Hoàng đế tuy rằng không nói, nhưng ta biết hắn rất cao hứng.

Từ sau khi mang thai, Vương Diên lập tức gầy yếu đi, không có son phấn che đậy, khí sắc của tỷ ấy ngày càng đi xuống, đứa nhỏ này thực sự đã làm cho Loan Loan của ta kiệt sức.

Tỷ ấy vì muốn trấn an lòng ta, luôn nói những thứ khiến ta an tâm, theo lời tỷ ấy, sinh đứa nhỏ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay vậy.

Ta cũng dần dần bị tỷ ấy mê hoặc, cho rằng sinh đứa nhỏ thực dễ dàng.

Vương Diên dễ buồn ngủ, phần lớn thời gian đều nằm ở trên giường, mặc cho ta nói đến rách miệng cũng không nguyện ý đi ra ngoài một chút.

Ngày đó giữa trưa, ta như cũ ngồi ở Uyển Vân cung đọc thơ cho Vương Diên nghe, tỷ ấy nằm một bên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Sau một lúc lâu tỷ ấy mở mắt ra, thấy ta thì cười, dáng vẻ kia làm cho ta nhớ đến tình cảnh năm đó khi lần đầu tiên gặp mặt tỷ ấy trong phủ Hoài Vương.

“A Ánh, ta đã mơ thấy một giấc mơ thật dài, trong mộng có cả muội và ta.”

“Phải không?” – Nhìn thấy con ngươi trong suốt ấy, ta không đành lòng để tỷ ấy mất hứng, vì thế hưng trí bừng bừng hỏi: “Vậy Loan Loan nói xem, trong mộng đã phát sinh những gì?”

Tỷ ấy nhoẻn miệng cười nhìn ta nửa buổi, tựa đầu sang một bên, xinh đẹp yêu kiều nói: “Không nói cho muội đâu, muội chỉ cần nhớ kỹ, muội sẽ bình an hạnh phúc cả đời.”

“Thế Loan Loan thì sao?” – Ta bắt lấy tay tỷ ấy, thành thật mà nói: “Ta cũng muốn tỷ sống tốt.”

“Sẽ như vậy mà.” – Tỷ ấy không còn dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều như vừa rồi nữa, quay đầu lại nhìn về phía ta: “Hiện tại hoa đào đã rơi hết chưa?”

“Hiện tại đã là giữa tháng bảy, sợ là đã hết rồi.”

“Ta muốn đi xem, có được không?”

“Được.” – Ta đột nhiên gật đầu, trong lòng có vài phần vui sướng, cô nãi nãi này thật vất vả mới rời khỏi cửa một lần, ta làm sao có thể không đáp ứng được kia chứ?

Vương Diên cự tuyệt lời đề nghị ngồi kiệu của ta, chỉ nói là muốn ngắm nhìn cảnh vật trong cung, ta nghĩ cũng đúng, tuy rằng tỷ ấy tiến cung đã lâu, nhưng hầu hết thời gian đều ở trong Uyển Vân cung.

Hiện giờ có thể nói nơi mà tỷ ấy quen thuộc sợ rằng chỉ có Thọ cung của Thái hậu cùng Uyển Vân cung của tỷ ấy mà thôi.

Ta đỡ tỷ ấy chậm rãi bước đi, ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, liếc mắt một cái đã có thể thấy được hết, nếu ban ngày cũng có thể như vậy thì tốt rồi.

“A Ánh, muội nói xem hoa đào trong cung chúng ta và bàn đào của Vương mẫu có khác biệt không?”

“Muội chưa thấy bàn đào, nhưng đại loại chắc là đều giống nhau.”

Tỷ ấy tỏ vẻ đồng ý, sau đó thấp giọng nỉ non: “Thật sự nhìn không ra là không giống nhau chút gì sao?”

“Nhưng mà A Ánh, có người nói cho ta biết, bọn chúng không giống nhau như vậy đâu.”

Nghe xong lời này, lòng ta sững lại, người trong miệng tỷ ấy ai cũng đều biết được đó là người nào – “Có lẽ là không giống nhau, dù sao tỷ và ta đều không chưa thấy bàn đào.”

“Ta đã từng có ước định với một người, chính là tự tay trồng cây đào, đợi xem khi lớn lên thì đào và bàn đào có gì khác nhau.” – Tỷ ấy đưa mắt nhìn về phía xa xa, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm:”Hiện giờ ta sợ là không còn cơ hội rồi, A Ánh muội thay ta nhìn xem nhé?”

“Loan Loan…” – Lòng ta chua sót, nhất thời không biết nên làm gì, trong đầu lại hồi tưởng dáng vẻ năm đó mẫu thân nằm trên giường bệnh.

Ta cùng Vương Diên đi dạo tại Nguyên Phương viên, trong mắt chỉ thấy hiu quạnh, vài phiến lá khô vàng từ trên cây lượn lờ rơi xuống, bao trùm trên mặt đất, một tầng thật dày, khi giẫm lên sẽ phát ra âm thanh xào xạc.

Ta lấy một chiếc lá từ trên đầu Vương Diên xuống, quay đầu không nhìn tới sắc mặt thất vọng của tỷ ấy.

Nguyên Phương viên này là sau khi Hoàng đế đăng cơ mới được cho xây dựng, theo lý mà nói năm nay vốn đã xong rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì.

Tỷ ấy có lẽ đã nhìn ra ý nghĩ của ta, vỗ nhẹ vào tay ta, mở miệng an ủi:”Rụng đầy cả đất như này cũng đẹp mà, ta rất thích.”

“Loan Loan, tỷ cho ta một chút thời gian, ta…”

“A Ánh, ta muốn xem hồng mai, đợt mai nở đầu tiên của năm.” – Tỷ ấy mỉm cười, mặt mày tràn đầy nét dịu dàng.

“Được, ta đi cùng tỷ.” – Ta gật gật đầu, áp chế chua xót trong mắt, vờ như không có gì cùng tỷ ấy đi dạo hoa viên.

Bọn ta tìm một cái cây ngồi xuống, tỷ tựa vào vai ta liên miên cùng ta nói chuyện.

Trên mặt tỷ ấy tràn đầy sức sống, con ngươi luôn sáng lấp lánh.

Một lúc sau tỷ ấy nói mình mệt rồi, gối đầu lên vai ta ngủ, gió dịu dàng thổi nhẹ, đem tóc ta và tỷ ấy phất phơ bay trong gió, thỉnh thoảng quấn quanh một chỗ, ánh nắng lười biếng rọi vào trên người tỷ ấy, trên cây lá rụng xuống, nhẹ nhàng điểm tô lên tóc giai nhân, cứ thế mà toát ra một loại tư vị của năm tháng.

Tuy rằng hiện tại mới là mùa hè, nhưng bởi vì ta quá mức khẩn trương, cho nên sớm đã chú ý tới nhất cử nhất động của mai viên.

Cung nhân bên trong lúc nào cũng cẩn thận, sợ bị ta nhìn ra sai sót nào đó.

Kỳ thật bản thân ta có thể đem đào hoa đã được trồng từ bên ngoài vào cung để cho Vương Diên xem, nhưng sau đó ta nghĩ, việc này chỉ làm hao tài tốn của.

Ngay cả khi thật sự thấy được đào, Vương Diên có lẽ cũng sẽ không vui vẻ gì, còn không bằng bảo vệ cho tốt mai viên trong cung.

Vương Diên nói với ta, sở dĩ muốn nhìn hoa mai, là bởi vì tỷ ấy cảm thấy hoa mai giống ta, cứng cỏi lại kiều diễm.

Tỷ ấy thậm chí còn nói, nếu đứa nhỏ trong bụng là con gái, hy vọng đứa nhỏ sẽ giống như ta.

Theo ta thấy, tỷ ấy sợ là có chút ngốc rồi, trước kia trong kinh thành có rất nhiều người muốn giống như tỷ ấy, ngay cả ta đôi lúc nằm mộng cũng muốn biến thành tỷ ấy, nhưng hiện giờ tỷ ấy lại nói muốn có đứa nhỏ giống ta.

Phản ứng khi mang thai của Hiền phi vô cùng nhiều, mà Vương Di được ta chiếu cố trừ bỏ mê ngủ ra cũng không có biểu hiện khó chịu gì.

Mỗi khi Hoàng đế hỏi, Vương Diên đều nói bởi vì có ta chiếu cố, tóm lại chính là nói tốt cho ta. 

Hoàng đế có lẽ tin lời Vương Diên nói, vào một ngày khi Hiền phi nôn đến c.h.ế.t đi sống lại, hoàng đế đột nhiên chạy tới hỏi ta nên làm như thế nào, ta nào biết những thứ này, chỉ có thể nói hai ba câu rồi đuổi người đi.

Ta cùng Vương Diên cẩn thận tính toán một chút, Hiền phi hiện giờ mang thai đã đã được năm tháng, theo lý đã không còn nghiêm trọng như vậy.

Thời tiết giữa tháng tám nóng bức dị thường, tiếng ve kêu khi đêm xuống thập phần ồn ào.

Khi đóa hoa sen đầu tiên nở, Hoàng đế hưng trí bừng bừng kéo ta đi xem, hắn nói ta và hắn là người đến đây sớm nhất, đây là phong cảnh độc nhất trên thế gian, xinh đẹp làm lòng người say đắm.

Đêm hôm đó trời đổ mưa, ngày hôm sau hoa sen đều đã nở đầy mặt hồ, ta không dám nói cho Hoàng đế, lúc này mới gọi là cảnh đẹp đây này.

Ta tự mình đi hái hoa sen đưa đến Uyển Vân cung, Vương Diên nhìn thấy ta thì rất vui mừng, ta ở trong cung tỷ ấy dùng bữa tối, dưới ánh đèn cùng nhau nhìn người bên cạnh may quần áo cho đứa nhỏ còn chưa ra đời. 

Sau một lúc lâu Ngọc Thanh tiến vào nói cho ta biết, Đại hoàng tử tìm ta, ta ngẩng đầu nhìn Vương Diên, tỷ ấy nhẹ nhàng gật đầu bảo ta ra ngoài.

Ở trước cửa Uyển Vân cung, Đại hoàng tử đang khóc đến không thể kiềm chế được.

Vừa nhìn thấy ta, Đại hoàng tử liền đem hết nước mắt nước mũi trên mặt bôi lên người ta. 

“Quý phi Nương nương, cứu mẫu phi của ta.”

“Làm sao vậy? Đừng hoảng, từ từ nói” – Ta lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Đại hoàng tử, dỗ dành nói: “Điện hạ không cần gấp, Hiền phi sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

“Mẫu phi chảy rất nhiều rất nhiều máu, Phụ hoàng, mẫu hậu, còn có Thái y đều đã đến đó.”

Đứa nhỏ nức nở một tiếng, lấy tay lau đi nước mắt, đứt quãng nói: “Con sợ, Quý phi Nương nương, cầu xin người cứu mẫu phi của con.”

Nghe lời này, lòng ta lộp bộp một trận, Hiền phi hiện giờ mới mang thai được năm tháng, cũng chưa tới ngày sinh mà.

Không kịp nghĩ nhiều, ta liền cho Ngọc Thanh chăm sóc Vương Diên, kéo Đại hoàng tử tới cung Hiền phi, vừa đến cửa cung đã nghe thấy tiếng hét thống khổ của Hiền phi.

Ta vội che tai Đại hoàng tử lại, người lớn như ta nghe xong còn thấy sợ, huống chi là đứa nhỏ.

Một chậu lại một chậu máu loãng từ trong tẩm điện được đem ra, một đám cung nhân quỳ  đến run rẩy.

Ta kéo Đại hoàng tử bước nhanh: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu Nương nương” – Ta vuốt cằm, cúi người hành lễ.

“Đứng lên đi.” – Hoàng đế bình tĩnh nói, nhìn không ra tâm trạng gì, nhưng mày vẫn chưa giãn ra, ánh mắt luôn gắt gao nhìn chằm chằm cung nhân đi tới lui ngoài cửa.

“Quý phi sao lại đến đây?”- Hoàng hậu nhìn ta đang kéo tay Đại hoàng tử, trong mắt hiện lên một tia không hài lòng.

“Thưa Hoàng hậu Nương nương, Thần thiếp lo lắng cho Hiền phi nên cố ý đến xem.”

“Ừm.” – Hoàng hậu đáp ta một tiếng rồi không nói gì nữa, nàng ta biết hiện tại không phải thời điểm tìm ta gây phiền toái, nàng ta là Hoàng hậu, hẳn nên cùng Hoàng đế một lòng.

Hoàng đế hiện tại đang rất khổ sở, tự nhiên cũng có cảm giác thập phần bi thương.

“A!! A!!!” – Thanh âm thê lương của Hiền phi cất lên, cổ họng như bị xé rách, phát ra tiếng khóc nức nở.

Nước mắt Đại hoàng tử không ngừng rơi xuống, ta ngồi xổm xuống ôm nó vào ngực, một bên thấp giọng dỗ, một bên lau nước mắt trên mặt thằng bé.

Sắc mặt nó trắng bệch, một lần lại một lần hỏi ta: “Quý phi Nương nương, mẫu phi có phải không cần con nữa hay không?”

Nghe xong lời này, ta càng ôm nó chặt thêm, kiên nhẫn trả lời: “Sẽ không đâu, mẫu phi của con sẽ ổn thôi.”

Từ chạng vạng đến đêm khuya, tiếng khóc thảm của Hiền phi chưa từng dừng lại, chính là dần dần yếu đi, những kẻ đi ra đi vào cũng đã bắt đầu hoảng hốt, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hoàng đế, ta cũng hoảng luôn rồi.

Nghe được thanh âm của Hiền phi, da đầu ta đã bắt đầu run lên, cảnh tượng bên trong càng làm cho ta không dám tưởng tượng đến.

Sinh một đứa nhỏ mới vừa năm tháng ra là dạng gì đây? Ta không khỏi tự hỏi.

“Hoàng thượng, Hiền phi Nương nương đã ngất rồi.” – Thái y viện từ trong điện đi ra, không được hai bước đã trực tiếp ngã trên mặt đất, trên gương mặt già nua đều là tuyệt vọng.

“Cái gì?!” – Nghe xong lời này, Hoàng đế vốn đang ngồi đã trực tiếp đứng lên, sắc mặt đều là không thể tin được.

“Trẫm muốn các ngươi phải dùng toàn lực cứu Hiền phi cùng đứa nhỏ trong bụng nàng!” – Thanh âm Hoàng đế đã nổi giận.

“Hoàng, Hoàng thượng…” – Thái y đầu dập trên mặt đất, thân thể gầy yếu đã bắt đầu phát run, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục.

“Hiền phi… Cái thai trong bụng Hiền phi Nương nương đã mất rồi!”

Lời vừa nói ra, xung quanh yên lặng, ai cũng biết Hoàng đế đối với cái thai này có bao nhiêu coi trọng, đồ sứ trên bàn bị Hoàng đế hung hăng ném xuống mặt đất.

Mọi người sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, cao giọng hô Hoàng thượng bớt giận, phía trên đã không còn âm thanh, ta ngẩng đầu thì thấy Hoàng đế giống như bị rút đi khí lực, tê liệt ngồi trên ghế, thật lâu sau mới nhắm mắt lại, mở miệng nói:”Đem toàn lực bảo toàn mạng cho Hiền phi.”

Giờ phút này Hoàng đế bất lực như một đứa trẻ, năm đó khi Lưu Chiêu Nghi khó sinh, hắn cũng là bộ dáng này sao?

Ta ôm Đại hoàng tử đang khóc không thành tiếng, trong lòng cầu nguyện ông trời, hy vọng Hiền phi có thể vượt qua ải này.

Dù cho là vì đứa nhỏ của nàng ta hay là Hoàng đế, nàng ta cũng phải vượt qua.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hiền phi Nương nương mất rồi.” – Đây là thanh âm của Thụy Văn bên người Hiền phi.

Nghe xong lời này, lòng ta có một trận nổ vang, đem Đại hoàng tử giao cho cung nhân bên cạnh, ta cùng theo Hoàng đế chạy vào tẩm điện của Hiền phi.

Mùi máu tươi trực tiếp tiến vào mũi ta, trên mặt đất là một vũng máu loãng, y phục của đám cung nhân đang quỳ cũng đã nhuộm đầy máu. 

Hiền phi trên giường nhắm chặt hai mắt, trên mặt hãy còn lấm tấm mồ hôi, môi không có một chút huyết sắc nhắm chặt, rõ ràng sáng nay ở trong cung Hoàng hậu, nàng ta còn âm dương quái khí với ta.

Máu tươi nhuộm đỏ cả chăn, Hiền phi đang ngủ trong vũng máu.

Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng ta không nói lời nào, thật lâu sau hắn phát ra  thanh âm như vỡ vụn nói với ta: “A Ánh, hai người họ thật giống nhau.”

Cái chết của Hiền phi làm cho trong cung lâm vào ảm đạm, khi thỉnh an Hoàng hậu thiếu đi vẻ âm dương quái khí của nàng ta làm cho ta không thích ứng được, hoài nghi nơi này không phải trong cung nữa rồi.

Đứa nhỏ vừa mới thành hình của Hiền phi là con trai, cho dù Hiền phi liều mạng cũng không thể cho nó nhìn thấy thế giới này, có đôi khi ta không tự chủ mà nghĩ, nàng ta như vậy có đáng không?

Nếu lúc ấy nàng ta không ngăn cản Thái y mà làm theo lời Hoàng đế dùng hết toàn lực bảo toàn chính mình, thế thì hiện tại cũng sẽ không ra nông nỗi này.

Hiền phi khiến cho Hoàng đế nhớ tới Lưu Chiêu Nghi năm ấy, tâm tình luôn rất thống khổ.

Năm nay đã đến thời điểm tuyển tú, Hoàng hậu đề nghị để người mới vào cung làm loãng đi bầu không khí u ám hiện tại, nhưng bị Hoàng đế từ chối.

Ta lén hỏi qua Hoàng đế, hắn nói mỗi người đều có quyền được theo đuổi hạnh phúc của mình, hắn không thể chậm trễ người ta.

Đại hoàng tử không còn thân mẫu, một đứa trẻ lẻ loi đáng thương, ta có ý nghĩ nhận nó vào cung nuôi dạy, nhưng lại không dám mở miệng.

Nhà ta hiện giờ có quyền thế trong triều, nó lại là trưởng hoàng tử, ta sợ Hoàng đế sẽ kiêng kị. Sau đám tang của Hiền phi, ta liền nhanh chóng đem Đại hoàng tử về, chỉ sợ những người khác trong lòng cũng đã có tính toán.

Ta chỉ có thể ngầm chiếu cố thằng bé, đêm hôm đó, ta vừa mới ngủ, cung nhân canh giữ bên người Đại hoàng tử nói cho ta biết, Đại hoàng tử từ Hoàng Tử Sở chạy đi rồi.

Hiện giờ tìm đâu cũng không thấy người.

Nghe xong lời này lòng ta đã có phỏng đoán, quả nhiên, ta ở trong cung Hiền phi tìm được Đại Hoàng tử.

Nó đang tựa vào cây cột trong điện ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt chưa khô, thấy vậy lòng ta như bị ai đó tóm lấy, ngồi xổm xuống chuẩn bị ôm lấy nó.

Có lẽ là động tác của ta quá lớn đã làm nó tỉnh giấc: “Quý phi Nương nương” – Trên mặt nó lại rơi lệ, ôm lấy cổ ta, lặp đi lặp lại một câu nói: “Quý phi Nương nương, mẫu phi của con mất rồi.”