Ta là Quý phi của Hoàng đế, được nuông chiều đến vô lý nhờ nhận được ân sủng.

Người người đều cho rằng ta được nuông chiều như vậy là dựa vào cha ta, nhưng thật ra thì không phải, ta dựa vào ngọn núi lớn là Hoàng đế. 

Là hắn đã tận lực bồi dưỡng ta thành như bây giờ.

Nghe nói có Phi tử nói xấu ta, hắn nói:

“A Ánh, nàng không cần vì Trẫm mà chịu ủy khuất, Trẫm chỉ cần nàng vui vẻ, nàng phải nhớ hậu thuẫn của nàng luôn có Trẫm.”

Vì vậy ngày hôm sau, ta đã dùng trâm cài làm xước mặt Vương mỹ nhân.

Chẳng vì sao cả, chỉ là ta nhìn không thuận mắt tướng mạo của nàng ta.

Vương mỹ nhân che mặt khóc nức nở, hô to nhất định phải khiến ta gặp báo ứng.

Vì vậy ta dẫn nàng ta đến gặp Hoàng đế.

Hoàng đế cau mày nhìn nàng ta thật lâu, Vương mỹ nhân đáng thương cứ ngỡ Hoàng đế sẽ chống lưng cho nàng ta, vì vậy càng khóc lóc thảm thương hơn nữa. 

Thật ra, Vương mỹ nhân từ ngày vào cung đã là Phi tử được sủng ái, bằng không cũng không thể chỉ với thời gian hai tháng ngắn ngủi đã từ Bảo lâm bò lên được chức Mỹ nhân.

Nàng ta bình thường dựa vào ân sủng của Hoàng đế gây ra không ít tội trạng, chỉ trừ Hoàng hậu, còn lại ai nàng ta cũng không để vào mắt.

Nực cười thật, ta là Quý phi được sủng ái ở lục cung, còn nàng ta chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ cũng dám coi thường ta, há chẳng phải hai năm này của ta xem như công cốc ư.

Thời khắc này nếu ta không cho nàng ta biết trời cao đất dày, vậy thì con người độc đoán này không phải ta nữa rồi.

Hoàng đế nhìn Vương mỹ nhân rồi lại nhìn ta, nếp nhăn nơi lông mày từ đầu đến cuối chưa hề giãn ra.

Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, là ta khiến hắn khó xử, hay là ta đã làm tổn hại đến người hắn để tâm rồi.

Ta vốn là người hiểu chuyện, Hoàng đế mãi không quyết định được, vậy ta chỉ có thể nhún nhường một bước. 

Sau đó ta ăn năn hối lỗi quỳ xuống nhận sai, nhận trách phạt, vui vẻ lui về Thất cung chịu giam cầm.

Từ cửa phòng Hoàng đế bước ra, ta vừa hay gặp được thái giám thân cận của hắn, hắn ta còn cho rằng ta đã nhặt được tiền.

Nói thật, ban ngày ở Thất cung thoải mái hơn ta tưởng!

Không cần phải sáng sớm đi thỉnh an Hoàng hậu, không cần phải cười nói với đám mỹ nhân đó, ngươi chọc ta một câu, ta đâm ngươi một đao, tuy rằng bình thường Hoàng hậu lương thiện đức hạnh sẽ dạy ta những thứ như “Bí quyết giữ chồng”.

Những ngày tháng ta không ở đó, bọn họ chắc sẽ nhớ đến những lúc náo nhiệt khi có ta, nhưng mà, bọn họ không phải người ta luôn nhớ đến.

Điều ta nhớ đến là những ngày tháng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, trêu chọc nha đầu Ngọc Thanh của ta một chút, thú thật, nhìn vẻ mặt đỏ lên của nha đầu đó chính là niềm vui lớn nhất của ta.

Ta đương nhiên phải chịu cấm túc, nhưng ta chi tiêu không nhiều, thậm chí cung nhân bên cạnh cũng dư ra mấy người.

Cũng có lúc ta cảm thấy kì quái, cấm túc không phải là nên chịu đau khổ sao?

Nhưng ta theo lẽ thường mà đến đây, Hoàng đế sẽ không vì đóa tiểu bạch hoa đó mà dày vò ta chứ?

Nghĩ không thông, đoán cũng không được.

Ngày tháng bị giam cầm an nhàn nhưng ngắn ngủi.

Cẩu Hoàng đế chỉ giam ta có một tháng, Vương mỹ nhân rưng rưng nước mắt, gương mặt thảm thương đau buồn kia chỉ có thể khiến ta một tháng không ra khỏi cửa, chỉ có thể nói Vương mỹ nhân đã quá không dùng sức rồi.

Làm sao mới có thể  để Hoàng đế khiến ta câm miệng? Ta và Ngọc Thanh suy nghĩ cả một đêm.

Kết quả hôm sau không dậy nổi, không đi thỉnh an Hoàng hậu, đây mới là ngày đầu tiên sau khi ta bị bãi bỏ cấm túc.

Một ngày quan trọng đến như vậy! Ta nên đi thưởng ngoạn thôi! Nên đi nói với bọn họ, lão nương dù có không gặp một tháng cũng tốt hơn các người.

Cơ hội tốt như vậy hết rồi, đành đổi thành ngày khác vậy.

Nghĩ vậy ta liền nằm trên giường, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Giờ Ngọ ba khắc, ta từ từ tỉnh lại, dùng xong bữa ta lại ra sân ngồi ghế chỉ huy đám cung nhân di chuyển hoa.

Sau đó các người nói xem có trùng hợp hay không, cư nhiên tại cái sân nhỏ của ta, ta lại vô tình gặp được Hoàng đế.

Một tháng không gặp, ta và hắn thực sự không tìm được lời gì để nói, cứ mắt to trừng mắt nhỏ, ngượng ngùng chết mất thôi.

Hắn đột nhiên hỏi ta một câu có nhớ hắn không.

Ta nheo mắt nửa buổi, thật sự không nghĩ ra những ngày tháng tốt đẹp đó tại sao phải nhớ đến hắn.

Nhưng ta là nữ nhân của hắn, về sau vẫn nên ôm đùi hắn, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Sau đó ta giả vờ thẹn thùng.

“Thần thiếp những ngày qua lúc nào cũng nhớ đến người.”

“A? Phải vậy không, sao ta lại nghe nói mấy ngày qua nàng hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, ngày tháng trôi qua đều vô cùng thỏa mãn?”

Tuy rằng đây đều là sự thật, nhưng sao ta có thể thừa nhận.

“Bởi vì trong mộng có người, cho nên hằng ngày Thần thiếp luôn muốn nằm mộng để gặp người.”

Hắn đem ta kéo vào trong ngực, bàn tay đặt trên eo ta, thì thầm vào tai ta.

“Nhưng Trẫm nghe nói, nhớ một người sẽ gầy đi.”

“Tuy nàng nói ngọt với ta, nhưng ta sẽ tạm tin nàng một lần vậy.”