“Chúng ta chẳng giúp gì được cho đối phương, ngược lại, còn giống như hai kẻ mắc bệnh truyền nhiễm, chỉ biết lây bệnh mà không thể giải thoát cho nhau.”

Quen biết Bất Bất là chuyện của mấy năm trước.

Một lần tụ tập bạn bè, mọi người quậy rất ác, ai cũng uống say bí tỉ. Theo lệ thường, đám đàn ông chia nhau phụ trách đưa đám con gái về nhà. Tôi cũng được “phân” ột cô. Một cô gái lạ, lúc uống rượu có chào nhau mấy tiếng, cụng ly mấy lượt, ấn tượng cũng không xấu lắm, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Cô gái là người nơi khác, đến đây du lịch, trú trong một khách sạn. Tôi đành lái xe đưa cô gái đã say mềm như bún này về phòng trong khách sạn. Cô bé vật ra giường, nằm yên bất động. Tôi ngồi trong căn phòng trống huếch, nhìn cô gái lạ trên giường, không biết phải làm gì.

Bật tivi lên, đúng lúc đang chiếu lại cảnh tượng vụ khủng bố 11- 9 ở Mỹ, tôi đực người ra nhìn làn khói đen bốc cao ngùn ngụt trên màn hình. Đúng lúc này, cô gái đột nhiên lên tiếng, nói buồn nôn. Tôi vội chạy đi lấy thùng rác, đỡ dậy, cho cô nôn ọe một lúc lâu, rồi lại đi kiếm giấy ăn lau sạch tay và miệng, rót nước cho cô uống, đỡ cô nằm xuống, giúp cô cởi giày, nới bớt quần áo, đắp chăn lên. Một lát sau thì cô gái thiếp đi. Tôi buồn chán tắt tivi, dựa lưng vào thành giường ngẩn người ra, nghĩ về những người dân mỹ bị thiêu cháy đen kịt, được một lúc thì bò sang chiếc giường khác ngủ. Nửa đêm cô gái lại buồn nôn, tôi bò dậy, lại tất bật mất một lúc, uống xong mấy ngụm nước, cô gái liền gục đầu vào lòng tôi, cứ ôm chặt không chịu buông, một lát sau thì ngủ mất. Ôm một cô gái gần như khỏa thân trong lòng, chạm vào làn da mát mịn, tôi không kiềm lòng được, cúi xuống hôn lên vai cô. Cảm giác nhẹ nhàng khi môi và da chạm nhau, khiến tôi ngây ngất, tiếp tục hôn dọc xuống cánh tay, rồi ngược trở lại lên miệng. Cô gái đang mơ mơ tỉnh tỉnh cũng hôn lại tôi. Cả hai cùng hứng thú vồ vập lao vào nhau...

Giác quan thứ sáu làm tôi tỉnh lại. Căn phòng tối tăm, bừa bãi bẩn thỉu.

Cô gái xõa tóc ra dựa lưng vào đầu giường, chăn đắp ngang ngực, để lộ ra bờ vai trắng muốt, lặng lẽ hút thuốc. Gương mặt bị mái tóc dài rủ xuống che mất, nhìn không rõ. Khói thuốc lững lờ bay lên, rồi tan ra trong những tia sáng mông lung của mặt trời buổi sớm, một cảm giác chán nản mà chẳng hiểu vì sao dâng lên trong lòng.

Tôi say sưa ngắm nhìn một lúc lâu, cho đến khi bị cô gái phát hiện.

- Anh cưỡng hiếp tôi?

Cô gái cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, giọng rất thấp, cổ họng khàn khàn.

- Không có.

Tôi lầm bầm.

- Thế cái này

Cô gái chỉ thân thể trần truồng dưới lớp chăn của chúng tôi.

Tôi không còn gì để nói, ngượng ngùng vân vê mấy sợi tóc, vẻ mặt chán ngán uể oải.

Cô gái giận dữ dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu lên. Một gương mặt hừng hực sức sống, nhưng nét mặt thì nặng nề u áp, tử khí bao trùm, trông khá giống Vương Phi, từ trong sâu thẳm trào dâng ra ngoài một cảm giác tuyệt vọng quái lạ.

Tôi ngồi ngây ra không biết phải làm sao, cảm thấy đúng là mình không tốt thật, đành thở dài, bò dậy, chui vào trong chăn cùng với cô, ôm chặt lấy, định nói câu xin lỗi mà không biết biểu đạt thế nào, chỉ đành im lặng.

- Anh ăn hiếp tôi!

Cô gái mệt mỏi gục đầu vào lòng tôi, dấu gương mặt trong mái tóc dài mềm mại, giọng nói đầy vẻ uất ức, một lúc sau thì bật khóc. Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên ngực tôi.

- Xin lỗi, là anh không tốt.

Tôi thành tâm nhận lỗi.

Vẻ trầm lặng và ai oán của con gái đặc biệt dễ làm tôi xúc động. Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên cảm thấy đã nợ cô thứ gì đó, rất muốn chăm sóc cô để bù đắp lại.

- Anh thích em không?

Cô gái lau nước mắt, rồi hỏi tôi.

- Cũng được.

Tôi trả lời.

- Anh sẽ chăm sóc em chứ?

- Sẽ.

- Cùng sống với nhau?

- Được

Tôi cho rằng đây là một trò đùa, thuận miệng trả lời bừa cho qua chuyện.

Mấy hôm sau, không ngờ cô gái ôm bọc to bọc nhỏ dọn đến nhà tôi thật.

Thì ra đây không phải trò đùa.

Hoặc có lẽ là một trò đùa cực lớn.

Cô gái này chính là Bất Bất.

Từ đó Bất Bất nghiễm nhiên thành bạn gái tôi, bắt đầu cuộc sống hai người chẳng giống ai.

Thực ra tôi và Bất Bất không thể nói là ai yêu ai được, cùng lắm chỉ là một sự gửi gắm, dựa dẫm vào nhau mà thôi.

Sau khi mẹ qua đời, tôi luôn độc lai độc vãng, không nơi nương tựa, cũng chưa bao giờ ở chung với một cô gái, chưa yêu bao giờ, cũng chưa được ai yêu, không biết cái gì gọi là yêu, mà cũng chẳng muốn biết. Tình yêu chỉ là một truyền thuyết. Gặp Bất Bất, thích em, muốn chăm sóc em, mong muốn tìm thấy chỗ dựa trong cuộc sống và sự ấm áp mà mình thiếu thốn ở nơi em, đây chính là lý giải của tôi về tình yêu lúc đó.

Chỉ thế mà thôi.

Hình như Bất Bất cũng vậy.

Trôi nổi trong biển người mênh mông, chán chường mệt mỏi, em muốn tìm một bờ vai để dựa dẫm. Vừa khéo tôi lại dùng cái phương pháp vừa nói ở trên cho em một bờ vai, em ngã vào đó một cách rất tự nhiên. Một bờ vai không thể nói là dễ chịu, nhưng dù sao cũng là một bờ vai rắn chắc, nhất thời em cũng lười chẳng muốn buông ra.

Chỉ thế mà thôi.

Sau một thời  gian vui vẻ ngắn ngủi, thời kỳ mật ngọt của tình yêu đã qua đi, cuộc sống của chúng tôi mau chóng quay trở lại vòng tuần hoàn nhạt nhẽo.

Tôi vốn là một kẻ nhạt nhẽo. Tôi rất lười, thậm chí lười cả kiếm tiền. Hồi trước có mở một công ty nhỏ, tiền kiếm được cũng đủ tiêu, nhưng vì ghét những chuyện xã giao và những cuộc tranh đấu không ngừng trên thương trường, nên đã dứt khoát từ bỏ, bắt đầu một cuộc sống mới khoan thai nhởn nhơ. Ban ngày ngủ, đêm mò dậy, cả ngày rỗi việc, cùng Bì Tử đi quán Bar hoặc lái xe lượn khắp nơi, hoặc ngồi trên nóc nhà hoang ngây người ra uống rượu, đến khi nào buồn ngủ thì về nằm lăn ra giường. Cuộc sống phảng phất như theo một công thức cố định, chỉ thế mà thôi. Có Bất Bất rồi, cuộc sống vẫn như vậy. Tôi đã nói ra mình rất lười rồi mà, cái gì cũng lười không muốn thay đổi, thay đổi cuộc sống lại càng lười hơn. Có thêm Bất Bất, bên cạnh có thêm một người bạn, một người bạn cùng với mình ngồi đần ra trong đêm, trở thành nền cho nhau.

Chỉ thế mà thôi.

Bất Bất thích náo nhiệt, thích đông người. Quán bar lúc nào cũng đông khách, thế nên có hôm cả ngày tôi và em đều ngồi lì ở đấy. Ba người bò gục ra quầy bar, Bất Bất vừa uống vang đỏ vừa ngắm nhìn người qua kẻ lại, tôi vừa uống Whiskey vừa lắc lư theo tiếng nhạc, Bì Tử nhấm nháp vodka vừa săm soi các cô gái đẹp, chỉ chực xông lên dụ dỗ người ta. Ba người đều có tâm sự, ngồi một mạch đến khi quán bar đóng cửa, thì lại đổi nơi khác, cho đến khi tất cả các quán bar quen biết đều đóng cửa sạch mới thôi. Sau rồi thì lái đến ngôi nhà hoang ở ngoại thành tiếp tục uống rượu, rồi đần người ra, chuyện trò câu được câu mất, khi nào say mèm không tìm được chủ đề nào nữa thì thôi. Đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy ba gương mặt mệt mỏi say khướt, không hề có lấy một tia hi vọng và xúc cảm. Ngáp ngáp vài cái, rồi ưỡn ẹo đứng dậy về nhà đi ngủ.

Cuộc sống như vậy kéo dài được một năm.

- Chán rồi.

Một hôm Bất Bất say bí tỉ, gục mặt xuống bàn, nói với tôi.

Tôi lúc ấy cũng hơi mơ màng, đưa mắt nhìn Bì Tử, không hiểu chuyện gì.

Bất Bất gục vào lòng tôi, ôm thật chặt, một lúc sau thì khóc òa lên. Trái tim tôi như bị ai bóp mạnh, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc em, thở dài chán ngán, tại sao cuộc sống lại khiến người ta buồn chán đến vậy?

- Chúng ta cũng mở một quán bar đi! Ít nhất cũng có thể giải buồn.

Bì Tử nhiệt tình dâng cao, lên tiếng đề nghị.

Bất Bất lập tức hưởng ứng. Tôi thì không hào hứng lắm, tại cứ cảm thấy mở quán bar là một chuyện rất hao phí tâm tư. Nhưng thấy Bất Bất có vẻ hứng thú lắm, nên đành đánh liều gật đầu đáp ứng.

Một tháng sau, quán bar nhỏ theo phong cách Blue của chúng tôi bắt đầu kinh doanh.

Bất Bất rất vui vẻ hào hứng, nhưng chỉ được nửa năm. Sau nửa năm, cảm giác mới mẻ đã qua, ngày tháng lại bắt đầu vô vị buồn chán, đặc biệt là Bất Bất. Tôi vốn cảm thấy ngồi trong quán bar của riêng mình, nghe những điệu blue cũ yêu thích, xem những bộ phim muốn xem, nói chuyện với bạn bè cho qua ngày đoạn tháng cũng là một chuyện không tồi. Bất Bất thì buồn chán đến hoảng loạn, nói người đến quán bar thô tục tầm thường, chán chẳng buồn nói chuyện, cuối cùng thì dứt khoát không chịu đến quán bar nữa. Em dễ hứng lên mà cũng dễ mất hứng, làm tôi cũng không biết phải làm thế nào, đành phải theo em đi tìm những trò vui khác.

Cuộc sống hai người chỉ thế mà thôi.

Tất cả những cái “chỉ thế mà thôi” ấy gom lại, làm cho tình yêu và cuộc sống đi vào một con ngõ cụt.

Mỗi một người khi đến một giai đoạn nào đó của cuộc đời, đều cảm thấy như mình đang đi vào một ngõ cụt.

Bạn đang men theo con đường cuộc đời quanh co khúc khuỷu mà đi về phía trước, đột nhiên mọc lên một bức tường cao chặn ngay trước mặt. Đa số mọi người sẽ cố gắng vượt qua để đến với thế giới tốt đẹp phía sau bức tường ấy. Một phần nhỏ thì bị bức tường cản lại, cứ quanh quẩn dưới chân tường, thậm chí là vĩnh viễn không đi về phía trước nữa.

Tôi và Bất Bất cuối cùng cũng gặp phải ngõ cụt của đời mình.

Trước mặt là bức tường lớn chặn ngang, bên kia tường là thế giới mà cả hai đều chưa biết rõ, cũng không có nhẫn nại để tiếp tục vượt qua tường mà tìm hiểu, sau lưng là thứ được gọi là tình yêu mà chúng tôi đã dùng tuổi thanh xuân để đổi lấy. Tôi và Bất Bất đứng chân bức tường của số phận, hoang mang nhìn quanh quất, không biết phải làm sao.

Những cảm xúc mãnh liệt đã hết, cuộc sống chẳng ra sao, sống dở chết dở. Tình yêu hay bất cứ thứ gì khác đều như một con cá bị quăng lên bờ, dãy dụa chờ chết. Cuộc sống không nhìn thấy tương lai tốt đẹp, tình yêu không nhìn thấy ngày mai tươi sáng, dường như đã đi đến bên bờ vực thẳm của đời người rồi vậy. Chúng tôi sống không thấy vui mà cũng chẳng thấy buồn, khóc không ra tiếng mà cười cũng không sảng khoái, cứ như vậy rồi khô kiệt dần đi, giống như chiếc động cơ hết xăng, không nổ được, nhưng cũng không thể bỏ đi.

Thực ra thì sống hay chết cũng chẳng sao cả, đáng sợ nhất chính là kiểu sống tạm lay lắt qua ngày, nửa sống nửa chết này.

Còn nhớ buổi tối trước hôm Bất Bất bỏ đi.

Tôi đứng bên quầy bar giúp Quán Đầu rửa ly. Tiếng những chiếc ly thủy tinh cao cao va vào nhau kêu “đinh đinh đang đang”.

Bất Bất ngồi trên ghế cao, chậm rãi hút thuốc, nheo mắt xem live show của Vương Phi trên màn hình, miệng ngâm nga theo điệu nhạc bài “Hành Khách”, cứ thở dài không ngớt, u uất tuyệt vọng vô cùng.

Bì Tử ngồi bên cạnh không ngừng nốc vodka, thi thoảng lại mắng chửi những kẻ có tiền cho vơi nỗi buồn bực trong lòng.

Quán bar đóng cửa.

Chúng tôi lái xe đến ngôi nhà hoang ngoài thành phố.

Trèo lên nóc nhà, ngắm nhìn thành phố vẫn sáng rực ánh đèn rồi đờ người ra.

Trèo xuống, lái xe trên con đường vành đai bao quanh thành phố về nhà. Bất Bất bảo tôi cứ đi thẳng một mạch, đừng quay đầu lại. Cứ thế, chúng tôi đi một hơi đến thị trấn cổ Tây Đường ở Triết giang. Nửa đêm tờ mờ sáng đi lang thang không mục đích, cuối cùng thì mò vào một cái ngõ có tên là Thạch Bì Lộng. Bất Bất kêu mệt, chúng tôi bèn ngồi xuống nghỉ ngơi. Ba người định nói chuyện gì đó cho đỡ buồn, nhưng lại chẳng biết nói gì, đành trầm ngâm im lặng với nhau

Ngồi trong ngõ, tôi không khỏi bùi ngùi cảm thấy cuộc đời chẳng khác gì một cái ngõ cụt.

Thời gian đó vì muốn Bất Bất vui vẻ, tôi thường nghĩ ra những chuyện mới mẻ. Nhưng sau khi làm xong, lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, lại rơi vào trạng thái u uất trầm mặc. Sự uể oải của ba người lây nhiễm cho nhau, làm ỗi người càng thêm mệt mỏi, chỉ thấy cuộc sống thêm bế tắc.

Cổ trấn Tây Đường về khuya đặc biệt yên tĩnh.

Thi thoảng mới nghe một hai tiếng chó sủa xé toang màn đêm tĩnh lặng. Cửa nhà bên cạnh hé mở, tiếng xèo xèo vang lên rất rõ. Bầu trời trên cao đen kịt một màu, khiến người ta bức bối không thở được. một hai đám mây lững lờ trôi qua, có cũng như không. Trên đầu tường có mấy ngọn đèn đường kiểu cũ, phát ra những tia sáng vàng vọt chiếu sáng ngõ nhỏ. Một hai người địa phương vội vã đi qua, liếc nhìn chúng tôi, nét mặt rất thờ ơ lạnh lùng.

Ánh sáng le lói hắt ra từ một căn nhà trong ngõ, là ánh nến heo hắn, bên trong toàn là vòng hoa, vòng hoa đặt xung quanh một chiếc giường, trên giường là một người chết, theo phong tục địa phương, phải để qua đêm mới được hỏa thiêu. Chúng tôi đang ngồi trên bậc cấp của ngôi nhà người chết. Bất Bất phả ra một làn khói thuốc, nói cảm giác này thật khoái: “người chết đang sống” và “người chết đã chết”cuối cùng cũng tiếp xúc với nhau. Nói xong thì cười ngặt ngẽo. Tiếng cười thê lương.

Đi đến một cây cầu đá nhỏ, ngồi ở đầu cầu.

Bì Tử nhặt một cục đá ném xuống dòng sông nhỏ, cục đá rơi xuống nước, tiếng “tõm” vang đi rất xa.

Đi tiếp. Dọc theo con đường có mái che đến Lai Phụng Kiều[11], ngồi hút thuốc.

Bất Bất nhìn những mái nhà ngói xanh nhấp nhô dưới ánh trăng, nói muốn leo lên đó. Tôi nghĩ một lúc rồi trèo qua cành cây lên nóc một ngôi nhà thấp bên cạnh Lai Phụng Kiều, sau đó thò tay kéo Bất Bất và Bì Tử lên, từ đó trèo lên một ngôi nhà cao hơn. Tôi ở trước, Bất Bất ở giữa, Bì Tử ở sau, ba người như ba con mèo hoang không nhà, bò qua những mái nhà xám xịt dưới bầu trời đêm lạnh lẽo, trăng mờ sao lặn.

[11] Lai phụng kiều: cây cầu nổi tiếng ở Tây Đường, Triết giang, Trung Quốc.

Leo trèo một lúc thì mệt, lại ngồi trên mái nhà hút thuốc.

Một con mèo chầm chậm đi qua trước mặt chúng tôi.

Bất Bất khẽ chum miệng lại gọi. Con mèo đột nhiên dừng lại, cong đuôi lên, lạnh lùng nhìn chúng tôi dò xét như muốn đánh giá mấy vị khách kỳ lạ trên mái nhà này, do dự một lúc rồi vẫy đuôi một cái, nhoáng một cái đã biến mất không dấu vết.

Ba người như ba chiếc hộp Pandora[12] rỗng không, co rúm lại trong đêm đông lạnh lẽo, khoác lên người ánh trăng quạnh hiu, hoang mang đờ đẫn.

[12] Chiếc hộp của những bí mật xấu xaThần thoại Hy Lạp.

Sáng sớm.

Bất Bất hút nốt điếu thuốc rồi lại đòi về nhà.

Đang lái xe trên đường cao tốc thì gặp mưa, trận mưa đầu tiên của mùa đông. Mưa không lớn, nhưng dày đặc, phảng phất như những giọt nước mắt của thượng đế. Bất Bất ôm tấm thảm lông, điếu thuốc chưa lúc nào rời tay, nét mặt hờ hững, đầy vẻ thất vọng. Thỉnh thoảng em lại bị sặc khói thuốc, ho lên mấy tiếng. Tôi mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh ùa vào, cả ba người không ngừng run rẩy.

Vào thành phố, tôi đưa Bì Tử về nhà trước. Bất Bất bảo tôi lái xe đến tường thành, rồi rẽ lên núi, đi một mạch lên đến đỉnh. Cúi xuống nhìn thành phố bị nước mưa làm ờ đi bên dưới, cảm giác như nhìn một thành phố dưới đáy biển. Bất Bất nhìn ra xa một lúc rất lâu. Tôi khẽ hôn lên gương mặt lạnh buốt của em, Bất Bất quay đầu lại, tôi quan tâm nhìn em chăm chú, em chỉ lạnh lùng liếc lại tôi một cái. Sự quan tâm của tôi, tựa như một quả bóng bị đá ra rồi bật trở lại.

- Chán quá!

Em thấp giọng nói:

- Anh cảm thấy chúng ta tiếp tục thế này còn có ý nghĩa gì không?

Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ im lặng.

- Ngay từ khi mới bắt đầu chúng ta đã sai lầm, ở bên nhau lại sai lầm

Bất Bất chán nản nói.

Những ngày tháng hai người ở bên nhau đúng là càng lúc càng đơn điệu, tình yêu không cơ sở của chúng tôi mỗi lúc một huyền hoặc mù mịt. Nhưng tôi đã coi Bất Bất là nơi gửi gắm cuộc sống của mình, cũng như một cây cổ thụ đã cắm rễ vào tận đáy tim, không dễ gì mà nhổ đi được. Huống chi đã vất vả cực nhọc dùng tuổi xuân đổi lấy tình cảm này, làm sao tôi nỡ vứt bỏ chứ?

- Chúng ta chẳng giúp gì được cho nhau,ngược lại, còn giống như hai kẻ mắc bệnh truyền nhiễm, chỉ biết lây bệnh mà không thể giải thoát cho nhau. Cứ như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Cuộc sống sẽ như trận mưa này, mờ mịt hư vô, không ai nắm bắt được, cũng không ai dựa dẫm được.

Bất Bất ngân ngấn lệ, giọng nói bi thương.

Tôi chỉ biết tròn mắt lên.

“Chúng ta chẳng giúp gì được cho nhau, ngược lại, còn giống như hai kẻ mắc bệnh truyền nhiễm, chỉ biết lây bệnh mà không thể giải thoát cho nhau.”

Câu nói này khiến tôi chìm vào cảm giác tự trách đáng sợ nhất.

Về nhà.

Bất Bất tắm xong, ngồi xếp bằng trên cái đệm bông trên sân thượng, vừa hút thuốc vừa nghe đi nghe lại bài “Hành Khách”. Tóc em còn chưa lau khô, dính đầy những hạt nước nhỏ li ti, không khí lạnh buốt ngoài trời làm chúng dính chặt với nhau, giống như những cây lau nhà bẩn thỉu vứt bên ngoài. Cặp đùi nhỏ lộ hẳn ra ngoài, sắc da xanh nhớt đến ghê người. Tôi bế bổng em lên dặt vào trong chăn, tìm khăn bông lau khô tóc cho em, rồi giúp em xoa đùi, cho đến khi ấm hẳn lên mới thôi. Từ đầu đến cuối Bất Bất vẫn hoang mang nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi, lại có chút lạ lẫm, nhìn mãi cũng mệt, em thở dài, nghoẹo đầu ngủ thiếp đi.

Cứ nghĩ mãi về câu nói lúc nãy của em.

Có lẽ em sinh ra đã là một chú chim nhỏ, cần được bay lượn trên bầu trời ự do và sạch sẽ hơn, chứ không phải cứ ở mãi trong cái lồng nhỏ đơn điệu và bẩn thỉu này của tôi

Tôi đờ người ôm chặt Bất Bất, nhìn lên trần nhà, nghiêm túc tổng kết xem rốt cuộc vấn đề giữa hai chúng tôi nằm ở đâu? Có lẽ tại cái thứ mà chúng tôi vẫn gọi là tình yêu ấy càng lúc càng trở nên không ra làm sao, đã biến thành gánh nặng mất rồi.

Buồn mà không hiểu vì sao.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bất Bất đã đi mất.

Trên bàn đặt một tờ giấy.

Một người sống đã buồn chán, không ngờ hai người sống với nhau lại càng buồn chán hơn. Nếu không giúp được nhau, thôi thì thử chia tay vậy, biết đâu lại tìm được sự giải thoát? Em đi đây, đến Vân Nam một thời gian, không biết lúc nào mới quay lại, mà có quay lại hay không cũng chưa biết. Em nói thì không giữ lời, nhưng đời nói thì không phải vậy. Anh phải giữ gìn đấy.

Tôi bị Bất Bất bỏ rơi như vậy đấy.

Em không từ mà biệt, một mình đi tìm tương lai tươi sáng và giá trị đích thực của cuộc sống. Để lại tôi cô đơn ở lại nơi này, bối rối thu dọn những gì em để lại, một mình đối đầu với đời.

Tôi ngây ra nhìn mảnh giấy em để lại cả nửa giờ đồng hồ. Mắt ươn ướt, muốn khóc mà khóc không được, càng cảm thấy mình đáng thương. Muốn đi tìm em. Nhưng Trung Quốc rộng như vậy, đi đâu tìm em bây giờ? Tôi chỉ biết lặng lẽ đợi em trở về, tình cảm mấy năm vẫn còn đó, chắc em sẽ trở về.

Thở dài, đứng dậy thu dọn quần áo của em. Bất Bất thích quăng quần áo lung tung khắp nhà, bộ này, bộ kia ở đâu cũng thấy quần áo của em. Tôi nhặt từng bộ lên, đưa lên mũi ngửi, nhớ lại mùi hương của em, cẩn thận gấp lại từng chiếc một, cho vào trong tủ, sau đó bỏ một lọ nước hoa vào góc tủ theo thói quen.

Bất Bất có một đôi tất dài, ở gót chân thủng một lỗ lớn.

Không tìm thấy kim chỉ, đành vứt tạm vào đấy.

Trước tôi vẫn ôm Bất Bất ngủ. Ôm một cô gái mà mình không có tình cảm để đối phó với đêm dài tịch mịch thì cứ cảm giác giả giả thế nào. Tôi không thích đồ giả, như là hoa giả, thậm chí cả răng giả. Bất Bất đột nhiên bỏ đi, không ngủ được, lại không muốn ngược lại với nguyên tắc, đành kéo Bì Tử lái xe đi lượn khắp nơi, đến khi nào buồn ngủ díp mắt lại mới về nhà. Cứ như vậy, tôi thành con mèo đêm. Đêm nào cũng như đêm nào, cứ ra đường lớn ngõ nhỏ là sẽ thấy tôi và Bì Tử lái xe đi lang thang.

Đêm tối là một cái thùng rác lớn.

Đến đêm, đủ các vai diễn sẽ chui ra từ cái thùng rác này: những kẻ say bước ra từ quán rượu, những chiếc xe rác cỡ lớn phải ban đêm mới ra vào thành phố, những người lang thang vội vã đi tìm chỗ ngủ, những tên trộm vất vả làm việc trong đêm tối, những tên lừa đảo lúc nào cũng ra vẻ nhiệt tình giúp đỡ người khác, những cô gái lương thiện bán thân thể lấy những đồng tiền mồ hôi nước mắt, những khách làng chơi đi tìm của lạ...

Tôi thường gục mặt xuống tay lái trăn trở: nếu mà ngược lại thì không phải tốt lắm sao? Ban ngày mọi người đến quán rượu vui chơi, đến tối mới vất vả đi làm. Như vậy tôi có thể làm việc một cách bình thường dưới ánh mặt trời, ban đêm về nhà đi ngủ, không đến nỗi ngày nào cũng phải đắm chìm trong cái thùng rác đêm này.

Đáng tiếc là không bao giờ có chuyện đó.

Không nhớ đã bao nhiêu ngày chưa nhìn thấy mặt trời buổi sớm rồi.

Mặt trời không thuộc về tôi, ban ngày không thuộc về tôi.

Tôi thuộc về đêm.

Thuộc về thùng rác.

Không được tắm nắng, từ thân thể cho đến ý nghĩ đều bắt đầu từ từ lên mốc.