Tôi có một người tình.
Không cẩn thận đánh rơi mất rồi.
Tôi lại có một người tình khác.
Không cẩn thận lại đánh rơi mất.
Nếu mỗi người đều phải dùng một câu đơn giản và dễ hiểu nhất để tổng kết đời mình, thì câu của tôi chỉ có vậy mà thôi.
Tôi thường hay đánh mất đồ.
Mất sách. Mất ví tiền. Mất chứng minh thư. Mất chìa khóa. Thậm chí mất cả người tình.
Để không mất nữa, chỉ có cách để đồ vật ở những nơi dễ thấy nhất.
Ví dụ như chìa khóa thì dứt khoát đeo luôn lên cổ, đinh đinh đang đang, lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Hay có người trêu trọc tôi, bảo:
- Lớn vậy rồi còn đeo chìa khóa trên cổ à?
Vậy là đành phải nới dài dây treo ra, giấu bên trong áo sơ mi, mọi phiền phức liền được giải quyết. Thói quen này vì vậy mà giữ đến tận bây giờ.
Người tình thì không thể để ở chỗ nào dễ thấy, vì vậy cứ tiếp tục đánh mất.
- Lớn vậy rồi còn đeo chìa khóa trên cổ à?
Sau cơn cao trào, cô gái để mình trần bò gục mặt lên ngực tôi, tay nghịch nghịch chùm chìa khóa.
- Từ nhỏ đã quen rồi, giờ không sửa được.
Tôi gác tay sau gáy, dựa vào đầu giường, nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời.
- Giống như không sửa được thói quen dụ gái ở bar về lên giường phải không?
- Chắc vậy.
Một lát sau thì cô gái ngủ thiếp đi.
Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Quần áo vứt bừa bãi trên thảm. Một cái giường thật lớn. Ga giường đã bị dồn lại thành đống. Ngọn đèn bàn đầu giường phát ra những tia sáng yếu ớt, chiếu rọi hai thân thể trần truồng mệt mỏi không sức sống.
Cả phòng ngập ngụa mùi rượu, mùi nước hoa rơi rớt còn lại. Mùi nước rửa nhà tắm của khách sạn. Mùi bột giặt ám lại trên ga giường nhau nhiều lần giặt tẩy. Mùi từ đủ thứ chất lỏng chảy ra từ hai thân thể.
Bò xuống giường, chui vào nhà tắm.
Rửa mặt bằng nước lạnh, gục đầu xuống chiếc bồn rửa tay to tướng, uể oải ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào bóng mình trong gương: hơi rượu đầy mặt vừa mới tan đi, hai má phù đỏ lên, đầu tóc rối bời, cổ vẫn còn dấu vết bị con gái cắn, đỏ ửng lên.
Lắc mạnh đầu, thở dài một hơi chán nản.
Ra khỏi nhà vệ sinh, tìm quần áo mặc vào. Ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm gối, cằm tựa vào đầu gối, lặng lẽ nhìn cô gái lạ vẫn còn đang say ngủ, gương mặt không hề biểu cảm, thầm cảm thấy cuộc sống này thật hoang đường, hoang đường đến mức không thể chịu nổi: mấy tiếng đồng hồ trước còn chưa biết nhau, vậy mà bây giờ cả hai đã không còn mảnh vải?
Đứng dậy, đến bên cửa sổ. Kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng ra.
Mùa đông. Lạnh như bị nhét trong quan tài. Xa xa một màn bụi mờ bẩn thỉu ngưng tụ bên trên thành phố. Một hàng đèn đường mông lung biết nói dối. Con phố cô đơn bị bánh xe nặng nề lăn qua lăn lại. Mấy bóng người lẻ loi vì cuộc sống mà vẫn phải tiếp tục bôn ba.
“Ga giường rất trắng, thành phố rất bẩn”
Thở dài cảm than một tiếng, rồi ra khỏi phòng.
Không hiểu vì sao, không thích ôm gái lạ ngủ.
Trừ phi là say đến bất tỉnh nhân sự.
Milan Kundera[1] đã nói: Tình yêu không phải thể hiện qua ham muốn làm tình, mà thể hiện trong khát vọng muốn được cùng nàng ngủ bên nhau.”
Vừa khéo nói đúng một điểm chung của loại đàn ông như tôi.
Vừa lái xe vừa nghe bản “Tình Yêu” của Trương Sở, không ngừng suy nghĩ về câu nói đó.
Lúc đi khỏi quên không tắm, thân dưới vẫn dính bên bết. Lò sưởi trong xe làm chất lỏng nhanh chóng bốc hơi, cả xe liền ngập trong một thứ mùi nồng nặc của cơ thể người, mùi tanh của hạng đàn bà lẳng lơ, mùi nước hoa ngòn ngọt. Mùi vị rất quái đản, lại mang theo một vẻ nguy hiểm lạ kỳ.
Bản “Tình Yêu” đó hát thế này: “Hi vọng tình yêu của chúng ta sẽ bất diệt, như thế bụi phủ trên ấy nhất định sẽ rất dày.”
Lờ mờ nhìn thấy lớp bụi dày phủ trên tình yêu của mình với Bất Bất.
Tình yêu đang chìm trong bụi đất.
[1] M lan Kundera: sinh ngày 1 tháng 4 năm 1929 tại Brno, Tiệp Khắc, là một nhà văn Tiệp Khắc, hiện mang quốc tịch Pháp. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết Đời Nhẹ Khôn Kham (Nesnesitel ná lehkost bytí).
Nửa đêm vắng lặng, không biết đi đâu, đành quay về Bar vậy.
Tôi mở một Bar rượu nhỏ theo phong cách Blue, tối nào cũng lãng phí không biết bao nhiêu thời gian ở đó.
Bar đã đóng cửa.
Trên chiếc sofa kiểu cũ rộng rãi không một bóng người. Chiếc đèn chùm giả cổ treo vuông góc phía trên mặt bàn chừng một mét, phát ra những tia sáng u ám mờ mờ. Trên tường treo ảnh cỡ lớn của James Dean[2] và Marlon Brando. Dean miệng ngậm thuốc hai tay đút túi quần, ung dung đi một mình trên phố vắng không người, Brando mặc quần áo da, dựa lưng vào xe motor, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nét mặt hai người đều như đang cười nhạo cuộc đời này đã hết thuốc chữa, tán dương sự hờ hững chán chường của thời đại Hippy kia.
[2] James Dean (1931 - 1955): là ngôi sao điện ảnh huyền thoại người Mỹ. Chỉ nổi danh với ba bộ phim kinh điển và mất vì tại nạn xe hơi khi mới 24 tuổi, James Dean là một trong những thần tượng lớn của giới trẻ Mỹ và thế giới.
Tay Bartender Quán Đầu đang kiễng chân, treo những chiếc ly cao cổ vừa mới rửa sạch lên giá.
Bì Tử gục đầu xuống bar im lặng uống Vod ka, chốc chốc lại nói gì đó với Quán Đầu. Mặt Quán Đầu trơ khấc ra như gỗ, da mắt cụp xuống, cứ gật đầu lia lịa, trông như cái máy bán hàng tự động. Tôi nhoài người ngồi bên cạnh Bì Tử, gọi một ly Whisky. Bên tai vang lên tiếng nhạc bài “Are you lone some tonight” của Elvis Presley. Tivi đang chiếu phim “Khỏa thân phiêu lưu ký” [3]: một quái nhân đi khắp các tiểu bang của nước Mỹ, triệu tập mọi người chụp ảnh khỏa thân tập thể ở giữa phố giữa thanh thiên bạch nhật, lấy đó làm vui.
[3] Tên gốc tiếng Anh: Naked States
- Chúng ta cũng ra phố chụp cái này đi!
Bì Tử nheo mắt nhìn tivi nói.
- Người ta vì nghệ thuật, còn chúng mình thì vì cái khỉ gì?
- Vì thế cuộc sống mới vô vị! Chuyện gì cũng không thể làm theo ý mình!
- Thuận theo tự nhiên đi! Thế thì chuyện gì chả làm được.
Trong loa phát ra một bài khác của Elvis, “Heart Break Hotel”.
- Con bé lùn vừa rồi thế nào?
Bì Tử nhìn tôi cười ám muội.
- Cũng tạm.
Tôi chán nản gượng cười
Bì Tử chỉ cô gái lạ vừa lên giường với tôi vừa nãy.
Hồi tối, tôi với Bì Tử dụ được hai cô gái một ột thấp ở bar rượu. Hai người lén oẳn tù tì, quyết định xem phân phối thế nào. Kết quả là tôi thua. Bì Tử chọn cô cao, để cô thấp lại cho tôi. Có vậy thôi.
- Không qua đêm à?
Bì Tử hỏi.
- Cậu biết tớ không có thói quen ấy mà, ôm Bất Bất ngủ vẫn thích hơn.
Tôi thật thà trả lời.
- Bất Bất? Cô ta còn quay lại hay sao? Tớ tính kỹ rồi! Cậu tốt nhất nên chấp nhận sự thật đi, tìm con bé khác mà yêu, tuổi trẻ ngắn lắm, không đáng để hi sinh vì bất cứ ai, huống chi cô ta cũng đâu có để ý đến cậu nữa?
- Tình cảm trước vẫn còn, cô ấy nhất định sẽ trở lại.
Tôi ủ rũ thở dài một tiếng, tự xoa dịu bản thân thật cũng chẳng hay hớm gì.
Bất Bất là bạn gái tôi.
Dạo trước vì chán ngấy cuộc sống tầm thường nhạt nhẽo không có gì ly kỳ mới mẻ, Bất Bất đột nhiên bỏ tôi lại, không từ mà biệt, không biết đã đi đâu tìm kiếm cuộc sống mới rồi. Sau khi Bất Bất đi khỏi, tôi bỗng chốc mất đi chỗ dựa, cuộc sống và tình cảm cùng lúc rơi vào khủng hoảng, dưới sự xúi dục của Bì Tử, tôi bắt đầu vất vưởng ở bar rượu dụ dỗ con gái, lấy đó để giải thoát mình khỏi nhà lao tinh thần. Nhiều lần đâm quen, tôi đã bất cẩn mắc phải chứng bệnh tổng hợp “thèm khát tình dục lúc nửa đêm” – thứ bệnh mới đang rất thịnh hành ở thành phố.
Một độ cứ làm hoài mà không chán.
Có điều trên đời đâu có chuyện gì làm hoài mà không chán.
Rồi cũng đến một ngày, nhận ra trác táng trên giường tuyệt đối không thể giải quyết được vấn đề của cô đơn và dục vọng. Cô đơn và dục vọng giống như nước thủy triều, chỉ cần mở cửa ra, chúng sẽ tràn vào từng đợt, từng đợt, đợt sau cao hơn đợt trước, vô cùng vô tận, căn bản không thể đối phó được. Càng phát tiết thì lại càng cô đơn. Không có cách nào tốt hơn, nên vẫn phải tiếp tục theo đuổi cái cách vô vị này đến cùng.
- Có cảm giác là có thứ gì đang ép chúng ta phải sống vất vưởng không mục đích thế này không?
Tôi thở dài nói.
- Là sự theo đuổi chất lượng cuộc sống: số lượng đàn bà lên giường với mình đại biểu cho chất lượng cuộc sống.
Bì Tử tổng kết.
Tôi lắc đầu, chăm chú nhìn tấm ảnh Elvis treo trên tường: lúc ấy Elvis còn trẻ, tay ôm đàn ghi ta, cặp môi gợi cảm khẽ vểnh lên, nhìn thẳng vào ống kính đầy kiêu ngạo. Tuổi trẻ đối với ông đồng nghĩa với quang vinh và sự nổi tiếng, còn đối với chúng tôi thì chỉ là gánh nặng.
- Tại sao tớ cứ phải khổ sở theo đuổi số lượng nhỉ?
Bì Tử nói.
- Chỉ vì cậu thích số đẹp.
Tôi an ủi cậu ta.
- Cũng phải. Mục tiêu của đời mình là kiếm tiền, sau đó kiếm một trăm cô gái đẹp.
- Tỷ lệ hoàn thành mục tiêu của cậu cũng không thấp lắm đâu.
- Quá khen, quá khen.
Tôi và Bì Tử tạm biệt Quán Đầu, lái xe ra một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại thành.
Dưới ánh trăng, chúng tôi đi dọc theo bờ lan can không có tay vịn, cẩn thận trèo lên sân thượng. Ngồi trên mặt sân xi măng lộ ra cả cốt thép bên trong, nhìn xuống ánh đènhành phố, ngây người ra hút thuốc. Ánh trăng kéo dài hai cái bóng cô liêu, làm chúng tôi giống như bị bóng ma vất vưởng trên phố đứng sau lưng vậy. Phía trước có một cỗ máy cao ngất, cũng đứng lặng im trong bóng đêm giống như hai chúng tôi, trông giống nhân vật hoạt hình Cánh Tay Sắt chúng tôi xem hồi nhỏ. Gọi là bỏ hoang, thực ra nơi này là một công trình dang dở, xây được một nửa thì đột nhiên đình công, chỉ có cái khung, không có tường, trống rỗng thê lương. Đến đêm, tôi hay rủ Bì Tử, Bất Bất lái xe đến đây hút thuốc, uống rượu, nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng nhợt nhạt bị mây mù che phủ, mà than thở về cuộc đời.
- Những ngày tháng không tiền thật vô vị!
Bì Tử tung chân đá bay nửa viên gạch xuống dưới. Viên gạch lạch cạch va chạm chỗ nọ chỗ kia, một lúc sau mới rơi xuống đất, trong đêm khuya, âm thanh truyền đi xa một cách lạ thường.
- Có tiền cũng vô vị như vậy thôi, chuyện này không liên quan đến tiền mấy.
Tôi trả lời.
- Có liên quan hay không thì phải có tiền mới biết được.
Cậu ta thở dài.
Tôi thấy cũng đúng, nên chỉ im lặng.
- Nếu có tiền cậu muốn làm gì nhất?
Bì Tử hỏi.
- Sống cuộc sống điền viên: dẫn người yêu đến nơi có rừng có núi ở ẩn, săn bắn mưu sinh, trồng rau nuôi cá.
- Tớ muốn làm lãng tử cuối cùng của thế kỷ này, bốn biển là nhà, lưu lãng khắp nơi, tìm kiếm tất cả các cô gái đáng để tớ yêu, rồi yêu họ, khiến cho họ phải yêu lại tớ.
- Bọn họ có chịu không?
- Phát ỗi người một mớ tiền to là được rồi.
Bì Tử càng lúc càng cảm thấy tiền có thể giải quyết được mọi
- Một mình cậu đối phó được nhiều người như thế không?
- Vô tư, cùng lắm không chịu được thì gọi cậu đến giúp một tay.
Bì Tử vỗ mạnh lên vai tôi, cả hai đều không nhịn được cười.
Tiếng cười khô khốc.
Tôi đưa Bì Tử về trước, rồi một mình lái xe về nhà.
Đầu cầu thang, trong bóng tối, dưới ánh đèn đường ảm đạm, một người đang ngồi trên bậc thang.
Là cô con gái nhà bên cạnh. Học trung học nhưng già dặn đến phát kinh, lúc nào cũng u uất sầu muộn.
Đoán chừng là xem “Tên sát thủ này quá lạnh lùng”[4] quá nhiều, nên cách ăn nói cử chỉ càng lúc càng giống cô gái trong đó, thậm chí còn trồng một bình hoa, hễ ra cửa là ôm theo, điệu bộ dương dương đắc ý. Con bé thường nhìn tôi rồi nói tôi giống sát thủ Leon. Tôi mà xấu như vậy há? Con bé trả lời giống ở cái chất, ví dụ như cả tôi và Leon đều tương đối khô khan.
[4] Tên gốc tiếng anh: Leon The Profesional
Hàng đêm cứ đến giờ này là con bé lại thích trốn ra ngoài, ngồi trên cầu thang hút thuốc trộm, không ngớt thở dài. Tôi thì hay về nhà đúng giờ này, hai người cứ như đã hẹn trước, gặp nhau ở cầu thang, nói chuyện phiếm mấy câu, cảm thán cho cuộc đời chán ngắt của mình.
- Hôm nay khó chịu muốn chết đi được!
Con bé thở dài mấy hơi liền, đưa tôi một điếu Trung Hoa[5] trộm được của bố, châm lửa một cách lão luyện.
- Sao thế?
Tôi rít một hơi thuốc rồi hỏi.
- Xem trên báo thấy bên Pháp có 2 con bé 13,14 tuổi gì đấy nhảy lầu tự sát bọn nó để lại thư tuyệt mệnh, bảo là sống chán rồi, không trách ai hết mà chỉ muốn chết thôi.
- Chắc còn nguyên nhân khác nữa, dù sao sống vẫn tốt hơn chứ.
Thông thường tôi hay dẫn dắt con bé nghĩ về điều tốt, không thể để con nhà người ta lầm lỡ cả cuộc đời tươi đẹp này được. Tuy là sau khi Bất Bất bỏ đi, cuộc đời chẳng còn chỗ dựa, chán chường muốn chết, vô vị đến phát ngấy lên được.
- Chẳng có nguyên nhân gì khác cả, bọn nó muốn chết thôi. Thậm chí còn hẹn cả bạn trai đến nữa cơ mà. Bạn trai đẩy cửa bước vào, hai con bé liền vẫy tay chào tạm biệt, rồi nắm tay nhau nhảy xuống!
Vẻ mặt con bé vừa ngưỡng mộ lại vừa thương tâm.
Tôi nghe nó nói mà trợn tròn mắt ngạc nhiên, chỉ đành nhún nhún vai gượng cười cho qua.
- Em cũng muốn chết!
Con bé vứt điếu thuốc đắt tiền vẫn còn một đoạn dài xuống đất, lấy chân di di, rồi lại lấy ra một điều khác.
- Sống thì vẫn tốt hơn chứ, với lại em đã yêu bao giờ đâu. Tình yêu đẹp lắm đấy.
Tôi dối lòng lên tiếng khuyên bảo.
- Đang yêu đây này, chán ngắt. Anh ta cứ muốn lột quần áo em ra, bực muốn chết.
Con bé nói.
Định bụng bảo:
- Lột ra thì hết chán ngay.
Nhưng lại bất nhẫn, nuốt lại.
Tôi vỗ nhẹ lên vai con bé, rồi đi lên lầu, về nhà ngủ.
[5] Loại thuốc lá cao cấp nhưng rất phổ biến của Trung Quốc.
Tối hôm sau lên bar rượu.
Bì Tử đã ụp mặt xuống bàn từ lúc nào.
Tôi đón lấy ly Whiskey từ tay Quán Đầu, vỗ vỗ lên vai Bì Tử, hai thằng chạm cốc, cùng ngẩng đầu lên xem “Mùi đàn bà”[6] trên màn hình. Ông già trong phim đang kể cho cậu trai trẻ mấy sở thích lớn của mình: Thứ nhất là đàn bà, rất rất thứ hai là Ferrari.
Câu này rất hợp với Bì Tử, cậu ta cũng có hai sở thích lớn: đàn bà và Vodka. Vodka thì ở quán lúc nào cũng có, uống miễn phí. Đàn bà thì phải hao tiền, ít nhất cũng tốn tiền thuê phòng khách sạn, mà Bì Tử thì lại không có tiền, vì vậy mỗi lần gặp “diễm phúc”, cậu ta lại phải đi khắp nơi vay mượn. Bì Tử tướng mạo tuấn tú, ăn nói hài hước dí dỏm, dụ 10 cô thì 9 cô chết, vì vậy nợ nần càng lúc càng chồng chất. Có điều vậy cũng được, dù sao thì tôi cũng hi vọng thằng bạn tốt có được một ưu điểm, chứ không phải làm một kẻ tay trắng triệt để.
[6] Tên gốc tiếng anh: Scent of a woman (1992)
Bên tai vang lên tiếng nhạc bài “Boom Boom” của John Lee Hooker[7]
Tôi gõ ngón tay lên mặt bar theo tiếng nhạc êm tai, lắc lư đầu, không ngừng uống rượu, thi thoảng lại lắc đầu lẩm bẩm, trêu trọc người này, mắng chửi người kia, đốt hết điếu này đến điều khác để giết thời gian.
[7] Ca sĩ hát nhạc Blues nổi tiếng người Mỹ
Trà Sữa ôm một cô bé xinh xắn, cười hì hì đi vào.
Nó sắp xếp chỗ ngồi cho cô bé, thân thiết thì thầm mấy câu, sau đó sang phòng bên thay đồ của nhân viên phục vụ, vừa buộc dây váy lại vừa bước tới chỗ tôi.
Đĩa cũ hết, đổi thành “Hạnh Phúc Bên Nhau”[8]: hai người đàn ông trần truồng đang lăn lộn trên giường trong một khách sạn nhỏ ở Achentina, ham muốn quái đản tràn lan trong ống kính vàng vọt. Nhìn Lương Triều Vĩ bò lên người Trương Quốc Vinh từ phía sau, tôi và Bì Tử khẽ chau mày, quay mặt nhìn đi chỗ khác. Trà Sữa thì vẫn xem rất chăm chú, còn có vẻ thích thú nữa.
- Có phải yêu khác giới chán rồi, biến thành đồng tính ái hết hay không?
Bì Tử cảnh giác lẩm bẩm
- Đó là anh kỳ thị tình yêu đồng tính thôi.
Trà Sữa bất mãn phản bác, không hề có ý che giấu mình cũng là người đồng tính.
Tôi đốt một điếu thuốc đưa cho nó. Trà Sữa nhận lấy đưa lên miệng rít một hơi, liếc nhìn tôi, rồi bật cười, phả một hơi thuốc vào mặt tôi, điệu bộ rất khinh thường:
- Lại trác táng rồi đúng không? Mắt lồi ra như quả tạ rồi kìa!
- Có đâu. Cảm khái cuộc đời, đêm nằm suy nghĩ nên mất ngủ thôi.
Tôi xua làn khói đi rồi nói.
- Bất Bất của anh đâu? Lâu lắm rồi không gặp, đi chơi đâu rồi hả?
- Không biết.
Tôi thở dài, cảm thấy hơi khó chịu. Xung quanh chỗ nào cũng có dấu vết của Bất Bất. Cứ như đi vào một căn bếp bừa bãi chất đầy bát đũa, chỉ cần xoay người một cái là làm đổ một đống lớn, loảng xà loảng xoảng, không thể thu dọn.
[8] Tên tiếng Anh: Happy Together.
Trà Sữa là một cô gái rất từng trải.
Nó đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm một người. Gã đó hình tượng cũng bình thường, ham ăn biếng làm, thật không hiểu có điểm gì mà Trà Sữa lại mê như điếu đổ, phải chăng đó là mối tình đầu tiên nên như vậy? Không biết nữa. Lúc ấy cả hai còn đi học, thuê phòng bên ngoài, chi tiêu tương đối nhiều. Gã kia lười biếng không chịu đi làm, Trà Sữa đành phải ban ngày đi học, tối về đi làm thêm kiếm tiền. Nó chịu khổ rất giỏi, vì tình yêu chuyện gì cũng làm được, làm công ở nông trường lúa mạch trong ba tháng hè, làm Road Show quảng cáo sản phẩm ở đầu đường, làm nhân viên công ty quảng cáo, làm tiếp thị bia ở các quán bar. Trong một lần mời bia như thế, chúng tôi quen nhau, rồi thành bạn. Mọi người biết chuyện của Trà Sữa đều khuyên nó bỏ quách cái gã tham ăn biếng làm kia đi, nhưng nó chỉ cười, rồi tiếp tục lặng lẽ làm thêm kiếm tiền, nuôi sống bản thân và người nó yêu. Chẳng ngờ gã kia được Trà Sữa chiều quá đâm hư hỏng, chẳng những không cảm kích, ngược lại còn quá đáng ra ngoài bao gái, thậm chí còn dẫn về nhà làm chuyện đó nữa. Có một lần, Trà Sữa tan ca làm về nhà, thấy gã kia đang ôm gái nằm thõng thượt trên giường. Trà Sữa tuyệt vọng, biến mất trong nửa năm. Khi xuất hiện trở lại ở quán bar, nó làm chúng tôi giật bắn mình: mái tóc dài mượt mà ngày xưa đã bắt ngắn ngủn, đội mũ mỏ vịt kiểu nam giới, mặc đồ đàn ông, miệng ngậm thuốc, tay ôm một con bé có vẻ dịu dàng yếu ớt, thân thiết hôn qua hôn lại – chẳng lẽ đã biến thành người đồng tính? Chúng tôi đều rất đau lòng, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Trà Sữa thích quán bar này, thích đám bạn như tôi và Bì Tử, ban ngày đi học, buổi tối thường đến đây giúp việc. Giúp nhiều lần thành quen, sau khi tốt nghiệp, nó liền coi luôn đây là một việc cố định.
- Trà Sữa, thử nói xem tại sao cô thất vọng với đàn ông như vậy?
Bì Tử thường nửa đùa nửa thật hỏi nó.
- Không phải là thất vọng, mà là tuyệt vọng! Đàn ông chẳng có thứ gì tốt cả, người nào người nấy đều giống như cái túi da thối, là cái loại động vật kỳ quái chỉ biết dùng phần dưới suy nghĩ, không thể đối xử tốt với cái loại ấy được!
Bì Tử và tôi đưa mắt nhìn nhau, phảng phất như nhìn thấy đối phương đột nhiên biến thành loại đàn ông và Trà Sữa nhắc đến: đầu chân lộn ngược, đầu bị phần dưới ép cho nhỏ lại, làm thân thể lắc lư như muốn đổ.
Đành chỉ biết gượng cười cho qua.
Đưa Trà Sữa về nhà, rồi cùng Bì Tử lái xe đi loăng quăng không mục đích.
Đi qua một quán điện tử mở thâu đêm, hai thằng liền chui vào chơi đua xe gần tiếng đồng hồ, bên cạnh cũng có mấy cô gái đang chơi, Bì Tử lại gần bắt chuyện, định dụ dỗ người ta, liền quay sang tôi trưng cầu ý kiến. Tôi liếc thử, thấy đều ăn mặt kiểu Nhật, kiểu Hàn, thì không hứng thú lắm. Tôi với cậu ta chơi chán, liền ra ngoài, ăn đầy bụng thịt dê xiên nướng, uống mấy chai bia, ngồi ngẩn ra một lúc lâu, ợ mấy tiềng, vị chua chua xông lên đầy miệng, lại chui vào xe đi lung tung tiếp. Tôi bật ra dio lên nghe phát thanh đêm khua, ngàn lần như một đều là trưng cầu ý kiến về mấy chuyện sex siếc, thỉnh thoảng có xen vào mấy đoạn quảng cáo tẻ ngắt. Đi mãi cũng thấy mệt, tôi cho xe dừng lại ven đường, ngồi trên ghế đá giữa vườn hoa công cộng, lấy bia ra uống, lấy thuốc ra hút, hoang mang nhìn quanh quất. Đường phố thưa thớt bóng người, thi thoảng mới xe phóng qua. Mấy công nhân vệ sinh đang cực nhọc làm việc. Những người tan ca muộn lái xe về nhà. Trên băng ghế dài, một đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau. Một người lang thang thỏa mãn nằm trên ghế dài, cuộn mình ngáy khò khò. Một chú chó nhỏ lạc đường đang cẩn thận đưa mắt dò xét xung quanh.
- Cái nhà nát kia sao mãi không sập nhỉ?
Lần nào ngồi ở đây, Bì Tử cũng nhìn chằm chằm vào tòa nhà lớn phía trước mặt lẩm bẩm như vậy, cứ như sợ thế giới chưa đủ loạn vậy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn đỏ trên nóc nhà nhấp nháy trong màn sương đêm, cười gượng gạo.
- Sống thật vô nghĩa.
- Chết càng vô nghĩa hơn.
- Cũng phải.
Hai thằng lại chán nản thở dài.
- Kiếp sau làm cây đi, chắc là hết phiền toái đấy.
Tôi nghe xong lại cười khổ.
Câu nói này của Bì Tử làm tôi cảm thấy tiếc thay cho nguồn gốc loài người: sao con người lại tiến hóa từ động vật, mà không phải thực vật? Nếu như tất cả người trên thế giới này đều biến thành hàng cây lặng lẽ ven đường, thế giới này chắc đã đơn giản hơn rất nhiều rồi.
Lại nghĩ đến Bất Bất.
Không khỏi thở dài.
Trong xe vang lên tiếng nhạc bài “Three O’clock Blues” của B.B.King.
Điệu Blue lúc 3 giờ sáng.
Nhạc thật hay.
Thật ngưỡng mộ cái lão B.B.King ấy, 3 giờ sáng có thể hát lên điệu nhạc mình yêu thích, chìm đắm trong âm nhạc, nhàn nhã qua ngày. Còn chúng tôi thì đang rúc mình n đầu phố lạnh tanh, rầu rĩ vì những ngày tháng còn quá nhiều.
Tôi đưa Bì Tử về, rồi đi chầm chậm về nhà.
Đi lên cầu thang, trong bóng tối mờ mờ, đứa con gái nhà bên đang ngồi trên bậc thang hút thuốc.
- Bạn trai sao rồi?
Tôi ngồi xuống mỉm cười hỏi nó.
- Cũng không tệ lắm, hì hì.
Con bé nhìn tôi nhoẻn miệng cười, gương mặt đỏ bừng lên một cái kỳ quái, ngượng ngùng tránh né ánh mắt của tôi, nhưng điệu bộ thì có vẻ rất nhởn nhơ tự đắc.
Tôi thấy tim hơi thắt lại, biết con bé đã không còn là một con bé đúng nghĩa nữa rồi, kể từ bây giờ một mệnh đề triết học liên quan đến nhục thể và tinh thần sẽ đeo bám nó suốt đời. Nhưng cũng không biết làm gì để giúp nó, đành lấy sức khạc ra một cục đờm, như muốn dìm chết thằng bé đã lợi dụng con nhỏ trong đống đờm ấy vậy.
Phía trước có một bóng người đi tới.
Con bé liếc thấy, vội vàng dụi tắt điếu thuốc, chỉnh lại quần áo ngồi ngay ngắn.
Tôi thở dài, tạm biệt con bé, lên lầu đi ngủ.
Trước khi ngủ, lật cuốn “Mặt nạ giới tính”[9] của Camille Paglia[10] ra xem.
Đọc được một câu thế này: Buông thả là phong cách che đậy kiểu cầu kỳ của chủ nghĩa lãng mạn thời kỳ cuối.
Lấy làm cảm khái: Buông thả mà người ta nói là trên phương diện văn hóa, còn loại như tôi thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện trên giường. Sự buông thả về tinh thần làm cho người ta trở nên cao quý, còn sự buông thả nhục thể lại chỉ khiến con người thêm mệt mỏi.
[9] Sexual Personae
[10] Nhà xã hội học người Mỹ
Thở dài, xuống, nheo nheo mắt nhìn lên trần nhà.
Một con gián đang chầm chậm bò qua.
Chán chẳng buồn bò dậy đập. Dù sao có đập cũng không diệt được hết cái giống này, lịch sử của chúng còn lâu đời hơn cả khủng long, nói gì đến loài người nhỏ bé. Ánh mắt dịch chuyển dần theo con gián, nhãn cầu chuyển động, đầu vẫn giữ yên tại chỗ. Được một lát thì nhãn cầu đã đến sát khóe mắt, con gián từ từ ra khỏi tầm nhìn. Tôi thử tiếp tục di động nhãn cầu, thậm chí đến mức lòi ra bên ngoài mà vẫn không thấy nó đâu. Ngại quay đầu, đành bỏ cuộc.
Bật đầu CD lên.
“Hành khách” của Vương Phi.
Bài hát Bất Bất thích nhất.
Nghe đi nghe lại, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi nằm mơ.
Một giấc mơ dài.
Dường như dài cả đời người.
Người đầu tiên mơ thấy, là Bất Bất.