Điểm chung duy nhất của hai người, là đều rất buồn chán, đều thích ngồi thừ người ra.
Cả ngày không nói với nhau câu nào. Mỗi người mỗi việc. Em ở phòng khách, tôi nằm trong phòng xem sách. Em trên sân thượng, tôi ngồi trong phòng khách xem đĩa. Nhưng cũng có một lúc, hai người dừng lại, lặng lẽ thừ người ra, định nói gì với nhau, nhưng rồi lại lười. Không khí trong phòng như đông đặc lại, không chút sức sống.
Căn nhà như một chiếc xe bus, tôi và em là hai hành khách xa lạ.
Tôi thường hay đánh mất đồ.
Tôi cũng thường nhặt được đồ người khác đánh rơi.
Đặc biệt ở quán bar, thường nhặt được ví tiền, điện thoại, chìa khóa của cách.
Thỉnh thoảng cũng nhặt được một số thứ đặc biệt.
Ví dụ như, một hôm, tôi nhặt được một cô gái.
Đêm đã về khuya.
Quán bar đóng cửa.
Một cô gái cuộn tròn trên sofa ngủ ngon lành.
Tôi lay mạnh, đánh thức cô dậy.
Cô gái bò dậy, gương mặt rất thanh tú. Chỉ là đầu tóc rối bù, như đang chạy trốn vậy, trên tóc còn vương mấy cọng rơm. Mặt mũi phờ phạc. Một chiếc áo nỉ to sụ. Một chiếc quần bò cạp trễ nhăn nhúm. Ống quần nhét trong đôi bốt cao cổ, bẩn thỉu đầy đất là đất. Rất lôi thôi. Trong lòng ôm một con dê nhỏ bằng bông. Ghê nhất là cô bé này ngủ còn chảy cả nước dãi, làm ghế sofa ướt đẫm một mảng lớn.
Tôi phản cảm lắc lắc đầu, bảo với cô bé là quán đã đóng cửa, mời cô về nhà. Cô bé gật gật đầu, lau lau hai mắt sưng húp đỏ lựng. Lúc ấy tôi mới phát hiện làm ướt đẫm ghế không phải là nước dãi, không ngờ lại toàn là nước mắt. Kỳ quái thật. Cô bé nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu, nói không có nhà mà về, vẻ mặt rất đáng thương. Tôi bật cười chế giễu: thời đại nào rồi còn bịa ra mấy chuyện này gạt người ta? Bất Bất vừa mới bỏ tôi không lý do, tâm trạng lúc này không hề tốt chút nào, chẳng muốn quan tâm đến ai, nói gì đến cô gái lạ lôi thôi lếch thếch này. Tôi bực bội nói, trên phố đầy nhà nghỉ, nếu muốn rẻ hơn nữa thì vào mấy phòng tắm sauna mà ngủ, nhưng mà phải nhớ là không được gọi thợ mas sage khác giới, cái đó đắt lắm. Cô bé gật đầu thật mạnh, lau lau mắt, ngáp mấy cái, rồi cắn móng tay nói đêm nay đúng là không biết ngủ ở đâu, tiền thì mua rượu hết rồi, bây giờ trên người không xu dính túi, rồi xin tôi cho ngủ lại trong quán một đêm. Tôi thở dài, vốn định từ chối, nhưng thấy cô có vẻ nghiêm túc, tinh thần mệt mỏi, dường như vừa bị đả kích gì đó, thì lại có chút thương hương tiếc ngọc.
Không tiện cho cô bé ở quán bar, đành dẫn đi theo, một trước một sau đi lang thang trên con phố dài lúc nửa đêm, dẫn đến mấy nhà nghỉ gần đấy, thì nơi nào cũng hết phòng. Lúc ấy mới nhớ ra là cuối tuần, các cặp tình nhân cô đơn tịch mịch ở các trường đại học gần đó đều nhân cuối tuần trốn ra ngoài thuê nhà trọ gặp gỡ. Những nơi còn lại đều là khách sạn cao cấp, tất nhiên là tôi không nỡ bỏ tiền ra cho cô bé ở rồi. Tôi thở dài mệt mỏi, ngồi ngẩn ra trên chiếc ghế đầu phố, không biết nên giải quyết thế nào. Cô bé thì ngược lại, có vẻ vui vẻ thoải mái, cứ như không liên quan gì đến mình vậy. Em ngồi trên ghế, lắc lư cái đầu, miệng cắn móng tay, hai chân đong đưa, ung dung ngâm nga “Những Bông Hoa Ấy” của Phác Thụ.[13]
[13] Ca sĩ nhạc trẻ nổi tiếng của Trung Quốc.
Ở nhà vẫn còn một phòng trống. Đành dẫn cô bé về, kéo ghế xếp ra làm giường. Coi như là đã bố trí ổn thỏa, tôi thở dài một hơi cho hết bực dọc trong người, rồi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi. Nửa đêm lại bị cô bé đánh thức, nói ngủ trên ghế khó chịu, bảo tôi ra thử. Đành bò dậy, nhường phòng cho cô ngủ, còn mình thì ra ngủ ghế. Sáng hôm sau, quả nhiên lưng đau hông mỏi, có khổ mà không thể nói nên lời.
Cô bé cứ thế ở lỳ hơn mười ngày.
Cứ như là đã quen rồi vậy, chẳng hề có ý
Sau khi Bất Bất bỏ đi, trong nhà trống rỗng, lạnh lẽo như một cái quan tài, có chút hơi người cũng tốt, ít nhất là cũng ấm áp hơn. Cô bé này đúng là rất đáng thương, dường như vừa trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp, ngày nào cũng ngồi trên sân thượng, nghe “Những Bông Hoa Ấy” ngồi thừ ra hút thuốc, xòe tay ra ngắm các ngón tay, thỉnh thoảng lại chui vào toi let khóc một mình, làm tôi rất tò mò. Có điều tâm trạng của tôi cũng không được tốt gì cho lắm, nên cũng chẳng muốn để ý quá nhiều. Tôi không biết dùng cách nào đuổi cô bé đi, đành để mặc cho cô ở lại. Trong nhà toàn là hình bóng của Bất Bất, nhìn vật nhớ người là một chuyện vô cùng đau khổ, nên tôi thường không ở nhà, về đến nhà hầu như chỉ lăn ra ngủ, ngủ dậy tắm rửa thay đồ là lại đi. Với lại có người ở nhà, mấy chuyện xem đồng hồ điện, kiểm tra đồng hồ nước, quản lý nhà... cũng tiện hơn rất nhiều. Hồi trước không tìm thấy tôi đâu, ban vật chất trong khu thường hay khiếu nại lên trên, tôi thì lười chẳng buồn để ý mấy chuyện đó, kết quả là nhà tôi rất hay đột nhiên mất điện mất nước. Có điều tôi cũng chẳng buồn quan tâm, cắt thì cắt đi, dù sao tôi cũng chỉ ngủ thôi, ảnh hưởng gì đâu. Nhưng thỉnh thoảng cũng gặp đôi chút phiền phức, một lần sau khi đi toilet, mới phát hiện ra bị cắt nước, đành phải xuống tiệm tạp hóa dưới nhà mua mấy bình nước suối gánh từ trên núi xuống. Nước suối dội toilet??? Càng nghĩ lại càng thấy lãng phí.
Cô bé này rất lạ.
Biểu hiện nổi bật ở mấy sở thích kỳ quái:
Bất cứ lúc nào cũng rất chú ý đến lông mi của mình. Thường đứng một lúc lâu trước cái gương lớn trong toi let, hay ngồi trên sofa cầm chiếc gương nhỏ, thậm chí là bò ra bàn ăn, dùng chiếc thìa nhỏ sáng lấp lánh chăm chú quan sát, đối tượng lúc nào cũng chỉ là đôi lông mi dài kia.
Ngồi trên sân thượng mấy tiếng liền nhìn bầu trời qua kính thiên văn. Mệt rồi thì ngồi trên ghế đong đưa hút thuốc, người đờ đẫn ra. Thi thoảng lại thấy rút ra một cuốn sổ nhỏ viết gì đó. Ít nhiều cũng cảm thấy tức cười.
Mỗi lần xem phim là lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, gặp phải cảnh nào xúc động là lại ôm gối lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi cũng rất mê xem phim, hồi trước mỗi ngày đều phải xem một hai đĩa rồi mới đi ngủ, vừa xem vừa uống whiskey, nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy đó là một sự hưởng thụ. Giờ thì cả sofa lần đầu đĩa đều bị cô bé chiếm mất, tôi đành nín lặng về phòng đọc sách.
Cả ngày lẫn đêm chỉ nghe mỗi bài “Những Bông Hoa Ấy”, nghe đi nghe lại, cho đến khi ngủ thì thôi, làm tôi mỗi lần đi toilet đều phải thuận tay tắt máy nghe nhạc giúp em. Trước tôi cũng rất thích bài này, nhưng giờ thì nghe là thấy đau đầu, đúng là chà đạp âm nhạc. Một cô gái hình tượng rất tốt, cũng chính vì điểm này mà bắt đầu có chút phiền phức.
Điểm chung duy nhất của hai người, là đều rất buồn chán, đều thích ngồi thừ người ra.
Cả ngày không nói với nhau câu nào. Mỗi người mỗi việc. Em ở phòng khách, tôi nằm trong phòng xem sách. Em trên sân thượng, tôi ngồi trong phòng khách xem đĩa. Nhưng cũng có một lúc, hai người dừng lại, lặng lẽ thừ người ra, định nói gì với nhau, nhưng rồi lại lười. Không khí trong phòng như đông đặc lại, không chút sức sống.
Căn nhà như một chiếc xe bus, tôi và em là hai hành khách xa lạ.
Chỉ thế mà thôi.
- Tôi tên Quản Ngai. Em tên là gì?
Tôi cũng chẳng muốn hỏi, nhưng đã sống cùng nhau, đôi bên cũng cần phải biết tên để mà xưng hô.
- Gọi là Lông Mi đi.
Cô bé chăm chú xem phim, nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời, hình như tên của em trước nay đều được đặt một cách tùy tiện như vậy.
Len lén nhìn em. Thấy lông mi em quả thật rất dài, giống như đôi cánh bướm, lông mi thế này có đi làm người mẫu quảng cáo cũng được. Tất nhiên chỉ là người mẫu lông mi thôi. Một đôi lông mi đẹp thế này gắn trên gương mặt một cô gái nhếch nhác chẳng ra sao như Lông Mi, đúng là lãng phí!
Một buổi tối tôi từ quán
Cô bé Lông Mi đang ngồi bằng tròn trên sàn, nhìn một đống linh kiện kính thiên văn bày la liệt mà thừ người ra. Thấy tôi về, mắt em sáng bừng lên.
- Mượn chút tiền được không?
Cô bé cúi đầu, thở hắt ra một hơi rồi nói.
- Làm gì?
- Sắp có sao chổi, phải đổi một cái kính thiên văn đắt hơn mới xem được.
- Không xem thì chết à.
- Không được! Em đợi mấy năm rồi!
Cô bé nhìn tôi van vỉ.
Lại dọa dẫm. Dạo này chẳng ai đợi cái gì vì ai cả, nói gì đến đợi sao chổi.
Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô bé, tôi lại mềm lòng, đành dốc hết tiền trong túi vứt lên bàn, che miệng ngáp rồi chui vào toilet, cố ý ném lại một câu chế giễu:
- Xem kĩ vào, rồi kịp thời báo cáo với cục khí tượng, đừng để sao chổi đâm vào trái đất nhé.
Đang tắm giở, tôi lại mở cửa, thò đầu ra bổ sung thêm một câu:
- Sẽ làm hỏng quán bar mất! Chúng ta dựa vào đó để sống đấy!
Tắm xong tôi định xem phim thì sofa đã bị em chiếm mất, không muốn chen chúc, đành phải chui vào phòng, mở ghế gấp ra nằm đọc tiếp quyển “Mặt nạ giới tính”. Không biết từ lúc nào Lông Mi đã đứng trước mặt tôi, điệu bộ rất đáng thương. Tôi cảm thấy hơi phiền phức, buông sách xuống, nheo nheo mắt, tỏ ý bảo em có gì thì nói đi.
- Không đủ tiền.
- Thiếu
- Năm mươi bốn đồng ba hào.
Em nhìn con số trên máy tính, thật thà nói.
Tôi suýt chút nữa thì ngã ngửa ra.
Bất Bất đi rồi.
Lại có Lông Mi đến.
Người không nên đi đã đi.
Người không nên đến lại đến.
Cuộc đời đúng là khốn nạn.