Edit & Beta: Direct Kill

Hai người ăn xong táo lại tiếp tục lên đường, vừa đi vừa nghỉ, đến tối muộn mới trở lại vương phủ. Triệu Úc vốn muốn Từ Phong Cận theo y cùng ăn cơm tối, nhưng Từ Phong Cận lại xoa xoa bụng, ợ một tiếng no nê nói: “Lúc nãy ăn quá nhiều táo, trước phải tiêu hóa một chút, ngày mai ta sẽ ăn cơm cùng vương gia.”

Triệu Úc cũng không làm khó hắn, hai người tách nhau trở về trong viện của mình. Từ Phong Cận còn chưa có rửa mặt đi ngủ, Trình Kiều đã bưng một bát chè tới, khô khốc nói: “Vương gia sai ta mang chè tới cho ngươi, nói là ăn nhiều táo sẽ khó chịu, nếu không chịu đựng được, thì nhớ kêu Sầm Linh đi tìm đại phu.”

Từ Phong Cận nói tiếng cám ơn, đợi Trình Kiều đi rồi, nhìn bát chè ngân nhĩ táo đỏ trên tay, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Sầm Linh hỏi có chuyện, hắn chỉ qua loa đáp: “Có chuyện còn chưa nghĩ thông, đợi ta minh bạch sẽ nói cho ngươi biết.”

Ngày kế hắn đã hẹn Triệu Úc cùng nhau ăn cơm, giữa trưa Từ Phong Cận dẫn Sầm Linh cùng đi ngoại trạch. Triệu Úc đang ở trong viện cắt tỉa cây cảnh, thấy hắn tiến vào, mời hắn cùng đi khách phòng.

Đại sảnh tràn ngập mùi thơm ngát, giống như mùi nước thơm Từ Phong Cận thường dùng ở nam quán, Triệu Úc thấy hắn đứng ở cửa ngửi một chốc, liền lôi ra từ trong ngực một túi thơm, đưa tới bên tay hắn: “Ta nghe nói mùi hương hoa này mẫu thân vương phi thường dùng, mấy hôm trước đúng lúc ta có bằng hữu đi tới Lâm An, liền nhờ hắn đi nam quán tìm bà chủ xin một ít.”

Túi hương rõ ràng là mới thêu, đường thêu phong vận trang nhã, mặt lụa thêu hình mỹ nhân đứng dưới tán cây đêm trăng, mùi hương thoang thoảng nức mũi, Từ Phong Cận siết chặt túi thơm trong tay, thấp giọng nói cảm tạ, nhìn về phía bàn đặt đầy món ăn thịnh soạn.

Cơm nước được tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ có mấy món ăn chính, còn lại đều là những món ăn vặt, màn thầu ngọt, bánh hoa mai, mứt quả, vải ngâm, không chỉ có vậy, còn chuẩn bị cả rượu, không phải loại rượu mạnh, mà là rượu đào ngọt đựng trong bình phỉ thúy. Từ Phong Cận bưng chén rượu lên ngửi một cái, kinh ngạc nói: “Đây là rượu của tửu lâu Liễu Gia thôn Hoa Đào cất sao?”

Triệu Úc đưa cho hắn một đôi đũa, cười nói: “Đúng thế, không ngờ vương phi chỉ cần ngửi mùi đã có thể biết được xuất xứ.”

Từ Phong Cận ngơ ngác, nói: “Sao vương gia biết đó là quê hương ta?”

Triệu Úc nói: “Vương phi vì ta làm việc, xuất thân bối cảnh của ngươi, bản vương đương nhiên có thể tra xét rõ ràng.”

Từ Phong Cận thầm nghĩ: Cũng đúng.

Triệu Úc còn nói: “Còn có vải ngâm kia, là bản vương nhờ vị bằng hữu đến phố Nam Bắc Tà tìm Trần Nhị chưởng quỹ hỏi phương pháp phối chế, sau đó để đầu bếp trong phủ thử làm, cũng không biết mùi vị có giống ở đó không. Vương phi trước tiên nếm thử, nếu như không ngon, ta sẽ sai trù phòng làm lại, nếu như vẫn không được, bản vương sẽ phái người vận chuyển vải tươi đến cho vương phi, thế nhưng phải đợi thêm mấy ngày.”

Từ Phong Cận lẳng lặng nghe y nói, đột nhiên nở nụ cười: “Khiến vương gia nhọc lòng.”

Triệu Úc gắp cho hắn miếng bánh hoa mai, cũng cười nói: “Là trước đó vài ngày vương phi chăm sóc bản vương, khổ cực.”

Ban đêm Trình Kiều lại đưa tới một ít điểm tâm, phần nhiều là đặc sản kinh thành mà Từ Phong Cận chưa từng ăn. Hắn vươn tay cầm lên một miếng bánh gạo nếp đen có rắc vừng bên trên, ngửi một cái rồi đặt xuống, chắp tay sau lưng đi vòng quanh Trình Kiều một lượt, cười tủm tỉm không nói gì. Trình Kiều trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp đem khay đặt lên bàn rồi quay đầu định đi, bỗng cảm giác phía sau có người túm áo mình, vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Từ Phong Cận đứng phía sau hắn nói: “Ta từng trêu chọc ngươi hả? Hình như ngươi rất có thành kiến với ta?”

Trình Kiều vỗ tay hắn cái tét, ghét bỏ lau tay vào quần áo, hừ lạnh nói: “Ngươi không trêu chọc ta, nhưng ngày thường ngươi vô lễ bất kính đối với vương gia, mấy ngày trước còn không bảo vệ chủ tử thật tốt, ta đương nhiên nhìn ngươi không vừa mắt.”

Từ Phong Cận bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra hiệu cho Sầm Linh bưng chén trà tới, tự tay đưa cho Trình Kiều, mời hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Trình Kiều không biết hắn trong hồ lô bán thuốc gì, bưng bát trà cứng ngắc ngồi xuống: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Không có chuyện gì lại ân cần dâng trà cho ta?”

Từ Phong Cận cong cong mắt, kéo ghế gỗ tròn có khắc hình đại bàng, ngồi trước mặt hắn nói: “Trình Kiều ca.”

“Cái gì?!” Trình Kiều bị danh xưng này dọa cho cả kinh, con ngươi thiếu chút nữa trừng ra ngoài.

Từ Phong Cận vô tội nói: “Tuổi ta cũng xấp xỉ tuổi Sầm Linh, hắn gọi ngươi là ca, ta đương nhiên cũng phải gọi ngươi là ca nha, huống hồ ta nghe nói ngươi từ nhỏ đã là người hầu của vương gia, tư lịch bối phận đều cao hơn ta rất nhiều, mặc dù trên danh nghĩa ta vẫn là vương phi, nhưng nếu tính ra chẳng khác gì nô tài. Gọi ngươi một tiếng ca nào có không phải?”

Trình Kiều ngẫm lại cũng đúng, nháy mắt hắng giọng, ưỡn người hỏi: “Vậy ngươi tìm ta có việc gì?”

Từ Phong Cận nói: “Kỳ thực cũng không có việc gì, chỉ là lúc trước ta không ở cùng vương gia, không hiểu cách để chăm sóc ngài ấy, nên muốn thỉnh giáo Trình Kiều ca một chút, vương gia thích thứ gì vậy?”

Trình Kiều thấy hắn một mặt chân thành, suy nghĩ một chút nói: “Vương gia… Không có đặc biệt yêu thích thứ gì, ngoại trừ khẩu vị xoi mói cũng không chán ghét.” Sau đó than thở: “Vương gia nhà ta quả thực đáng thương, từ nhỏ đã không thể làm chuyện mình thích, bây giờ lớn lên, sợ cũng không biết mình yêu thích thứ gì.” Nói xong như muốn rơi nước mắt, đau khổ cầm chén trà lên uống.

Từ Phong Cận ôm ngực đứng dậy đi vòng quanh trong phòng, gọi Sầm Linh tới, hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy Triệu Úc là người thế nào?”

Sầm Linh nói: “Vương gia nhã nhặn cao quý, không giống như lời đồn đại bên ngoài, xử sự cũng ôn hòa chân thành, là người tốt hiếm có.” Lại hỏi: “A Cận mấy ngày nay đến cùng làm sao vậy? Ta luôn cảm thấy ngươi có tâm sự.”

Từ Phong Cận chọc chọc trán Sầm Linh: “Ngươi mới đến vương phủ bao lâu? Sao ấn tượng lại thay đổi như vậy?”

Sầm Linh nói: “Có thể vương gia cho người ta cảm giác như thế, có gì không đúng sao?”

Từ Phong Cận nói: “Không có gì không đúng, lúc trước ta cảm thấy y là người xấu tâm địa đen tối, bây giờ cũng cảm thấy y là người cực kỳ tốt. Ta không rõ, tại sao lại đột nhiên chuyển biến nhanh đến thế?”

Sầm Linh vẫn không hiểu: “Đây chẳng phải quá bình thường sao? Lúc trước là chúng ta không biết vương gia, hiểu lầm vương gia, bây giờ biết đến tự nhiên cái nhìn cũng khác…”

“Tạm thời không nói tới y nữa.” Từ Phong Cận hỏi sáng vấn đề khác: “Ta hỏi ngươi, nếu như trên tay ta nắm nhược điểm của ngươi, ngươi muốn lấy về y nguyên cái chuôi đó, thì phải làm thế nào?”

Sầm Linh gãi đầu một cái, lắc lắc nói: “A Cận, ta không hiểu, bị người khác nắm nhược điểm tất nhiên sẽ bị uy hiếp một phen, dù như thế nào cũng phải có chút tổn thất, làm sao có thể y nguyên không thay đổi lấy về.”

Từ Phong Cận nói: “Đúng thế, cho nên ngươi ngu xuẩn, ta cũng ngu xuẩn, chỉ có Triệu vương gia là khôn khéo. Y nói với ta một câu, câu này không chắc là giả, bởi vì nói thật sẽ chạm tới lòng trắc ẩn của con người.”

Từ Phong Cận xoa cằm ngã lên giường: “Nếu không phải hai ngày này y quá mức chu đáo ân cần, ta thiếu chút nữa đã lầm tưởng.”

Sầm Linh nháy mắt mấy cái: “Vương gia ân cần, e rằng, bởi vì yêu thích A Cận.”

Từ Phong Cận cười nói: “Tầm mắt ngươi quá nhỏ để nhìn Triệu Úc.”

Sầm Linh: “Có thể A Cận lớn lên rất đẹp, nếu như vương gia yêu thích ngươi, thì chuyện này coi như bình thường mà.”

Từ Phong Cận thầm nghĩ: Nếu y thật sự có chút thích mình, thì đêm đó trên núi đã không thủ thân như ngọc, mua túi hương, rượu hoa đào hay vải ngâm sợ rằng đều là ngày đó trên đường hồi kinh chuẩn bị, bên này cùng hắn tâm sự, bên kia sắp xếp người đi mang những món đặc sản Lâm An về kinh, tính toán như thế, nửa tháng đường xá, vừa vặn, đợi hai người từ trên núi trở về, có thể khiến hắn cảm động.

Từ Phong Cận nói với Sầm Linh: “Triệu vương gia không chỉ đem nhược điểm của mình lấy về, còn muốn thu lưu lòng ta…còn…..”

Sầm Linh không rõ chuyện giữa hai người họ, hỏi: “Còn có cái gì?”

Còn liều mạng trêu đùa khiến tim ta nhảy loạn trong lồng ngực, thực sự đáng ghét.

Từ Phong Cận nhắm mắt lại ngáp một cái nói: “Không có chuyện gì, rõ ràng là chúng ta hẹn Triệu vương gia ăn cơm, y đối tốt với chúng ta như vậy, ta đương nhiên phải tự mình làm chút chuyện giúp y.”