Edit & Beta: Direct Kill

Ở trên núi được nửa tháng, vết thương sau lưng Triệu Úc cơ bản đã khép lại, nói là ngày mai sẽ trở về. khoảng thời gian này Từ Phong Cận hết sức thành thật, giữa hai người cũng coi như hoà thuận, từ ngày hai người tâm sự với nhau, Từ Phong Cận mới phát hiện tầng ôn nhu mặt ngoài của Triệu Úc không phải giả vờ.

Nói là hầu hạ cho y, chẳng qua chỉ đơn giản bưng cơm đưa thuốc, thời gian còn lại không phải dạy hắn đọc sách, sẽ để cho hắn viết chữ, nếu trong phòng oi bức, sẽ đi thảo đình hóng gió, thấy hắn mệt mỏi sẽ cho hắn vào trong kinh thành nghe kể chuyện. Triệu vương gia kiến thức rộng rãi, hỏi cái gì đều có thể trả lời được, Từ Phong Cận lười biếng họa con rùa, y liền điểm thêm vài nét, trở thành một bức họa rùa thần nổi lên mặt nước.

Người coi miếu trở về từ dưới núi, thời gian còn sớm bèn đến thăm Triệu Úc, thấy y gần như đã hồi phục hoàn toàn, lấy từ trong ngực ra hai túi giấy dầu được buộc dây thừng cẩn thận, đưa tới nói: “Vương gia đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?”

Triệu Úc mở giấy dầu ra, đưa cho Từ Phong Cận, nói với người coi miếu: “Khẩu vị không đổi, cơm nước trên núi rất hợp khẩu vị của ta, nhưng vương phi thích ngọt, mấy ngày nay thức ăn quá nhạt, sợ là đã thèm đến hỏng.”

Trong túi giấy dầu là hai chiếc bánh quế hoa, gạo nếp mật ong trộn với cánh hoa khô, mùi thơm nức mũi. Từ Phong Cận nhận bánh, trong lòng nổi lên một trận tư vị khó giải thích được, tuy nói nhiều năm qua hắn không phải lo lắng chuyện ăn mặc, nhưng chưa bao giờ có người quan tâm hắn như vậy.

“Vương phi ở trong viện luyện chữ, ta cùng người coi miếu vào phòng nói chút sự tình, vương phi?” Triệu Úc để bút xuống, thấy Từ Phong Cận thất thần ở một bên, gọi hắn một tiếng.

“A?” Từ Phong Cận phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói: “Vương gia đi.”

Người coi miếu nói tiếng thất lễ, cùng Triệu Úc tiến vào nhà tranh, Triệu vương gia ngồi lên ghế cạnh cửa sổ mở quạt, hỏi: “Làm xong mọi chuyện?”

Người coi miếu đáp: “Lão phu từ nhỏ đã son sắt thề sẽ ẩn cư tị thế, bây giờ lại xuống núi tìm đồng liêu uống rượu thưởng trà, cầu người giúp mình, thật khiến người ta cười chê.”

Triệu Úc cười nói: “Khổ cực Xương thúc.”

Người coi miếu vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, ngài đổi xưng hô thân cận như thế không phải chuyện tốt, lần này muốn đem chuyện của Trần công tử đè xuống, Trần đại nhân chắc chắn sẽ đến cầu xin ngài.”

Triệu Úc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấy Từ Phong Cận vẫn còn đang cầm túi bánh hoa quế ngẩn ra, nói: “Không sao, Tử Hằng cũng chỉ là thêm hoa trên gấm, nếu không phải hắn, thì còn có chất nữ trên danh nghĩa của Trần đại nhân, đang nuôi dưỡng ở quý phủ ta.”

Người coi miếu hỏi: “Vương gia lúc trước tìm người tra ra thân phận nàng là con riêng của Trần Đống, sau đó nghĩ cách đưa cho người của Phùng Cánh, rồi lại dụ Phùng Cánh đem người an bài đến quý phủ, chính là vì kế hoạch uy hiếp người này sao?”

Từ Phong Cận rốt cục đã lấy bánh hoa quế bỏ vào trong miệng, Triệu Úc cười nói: “Đương nhiên, lo trước khỏi hoạ.”

Những năm này ngoại trừ bộ binh Trần thượng thư còn lại tam tỉnh lục bộ cơ bản đều bị Triệu Úc lôi kéo. Triệu vương gia vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức dụ dỗ, chỉ cần là người, đều có nhược điểm, trên tay y nắm vô số nhược điểm của các trọng thần, coi như lúc trước không làm gì phạm tôi, y cũng phải bày ra chút kế sách, Triệu Úc làm người khéo đưa đẩy, cho dù y có đang đe dọa, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy y chỉ đang bố thí sự đồng tình cùng thương hại, làm chuyện gì cũng phải xuất toàn lực để giúp đỡ người.

Muốn tìm ra tật xấu của y thật sự tìm không ra, đến cuối cùng chỉ cảm thấy y chân tâm thực lòng, còn dốc hết sức hết lòng vì y.

Người coi miếu thở dài: Nhiều năm như vậy âm mưu tính kế chìm chìm nổi nổi, tuy rằng luôn mang theo khuôn mặt tươi cười nhưng không biết có thật sự vui vẻ hay không. Sau đó đột nhiên phát hiện, thời điểm Triệu Úc nhìn về phía vương phi trong viện, ánh mắt trong trẻo không ít, nhân tiện nói: “Vương gia đối vương phi rất tốt.”

Triệu Úc gật gật đầu, không do dự: “Đúng thế, hắn rất thông minh, chỉ là có chút nghịch ngợm.”

Hiếm khi thấy Triệu Úc khen người khác, người coi miếu nghi hoặc: “Hắn không phải tiểu quan bình thường?”

Triệu Úc cười nói: “Coi như không phải đi, Xương thúc còn nhớ năm mười lăm tuổi ta từng đi thành Lâm An xem hội hoa đăng, ở con sông đào bảo vệ thành, tiện tay cứu một thiếu niên muốn tự sát?”

Người coi miếu nói: “Đương nhiên là nhớ.” Bên người Triệu Úc tất cả đều là minh tranh ám đấu một mất một còn, mỗi bước đi đều phải cân nhắc rất nhiều, có thể không chút nghĩ ngợi gì cứu tính mạng một người, sợ chỉ có cậu thiếu niên ở thành Lâm An năm đó, chuyện này khiến Triệu Úc luôn luôn tự hào, khắc sâu ấn tượng.

Người coi miếu vừa nhìn về phía Từ Phong Cận, hỏi: “Chẳng lẽ vị thiếu niên kia là hắn?”

Triệu Úc gật đầu: “Là hắn, chỉ là không nghĩ tới, hắn thật sự nghe lời ta, chăm sóc bản thân rất tốt.”

Người coi miếu hỏi: “Vương gia sao khẳng định là hắn? Chuyện này đã xảy ra nhiều năm như vậy.”

Triệu Úc cười đáp: “Tướng mạo hắn phát triển, nhưng liếc mắt một cái vẫn nhận ra.”

Người coi miếu lại hỏi: “Vậy hắn nhận ra vương gia sao?”

“Hình như không nhận ra, cảnh tối lửa tắt đèn bản vương còn đeo nửa chiếc mặt, tuy nhiên không sao, lần này dẫn hắn trở về, một là thân phận hắn quả thật có chỗ dùng, hai là hắn bị nhi tử của thái thú thành Lâm An uy hiếp, nên tiện tay giúp hắn một chút.” Triệu Úc tay cầm quạt gõ gõ lòng bàn tay: “Mạng hắn vốn là do ta cứu trở về, nào có thể để cho người khác dễ dàng cướp đi? Huống hồ hắn từng nói muốn tới kinh thành tìm ta, ta cũng đáp ứng muốn thu lưu hắn, bây giờ chỉ là phương thức bất đồng mà thôi, ý tứ ngược lại không thay đổi.”

Người coi miếu đột nhiên nhớ tới nói: “Không trách ngày ấy hắm tìm ta đoán mệnh, nói muốn tìm người, sợ rằng muốn tìm vương gia đi? Vương gia không dự định nói cho hắn biết sao?”

Triệu Úc mỉm cười: “Hắn có biết hay không cũng chịu thôi, bản vương chỉ muốn thực hiện lời hứa của mình, không cần hắn báo đáp gì hết.”

Bình minh ngày kế, thu thập xong hành lý, đoàn người liền lên đường hồi phủ.

Sầm Linh cầm tay nải, đi trong viện tìm Từ Phong Cận đang ngồi trước ngưỡng cửa ngẩn người, hỏi hắn: “A Cận, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đấy?”

Từ Phong Cận đáp một tiếng, đứng lên nói: “Không có gì, đi thôi.”

Từ hôm qua trở về Từ Phong Cận thường xuyên xuất thần, Sầm Linh đầy bụng nghi hoặc, nhưng chưa có cơ hội hỏi hắn.

Trên đường trở về, phong cảnh như trước, núi cao, hoa cỏ tươi tốt, dòng suối nhỏ chảy giữa hai khe núi vang lên những tiếng róc rách. Nước chảy từ trên núi cao xuống, một đường tiêu hao hết khí lực, rơi xuống dưới lòng suối, vang lên những tiếng “Đinh đinh đông đông”, kiến cá dưới lòng suối cả kinh bơi đi hết. Bốn phía hoa dại khắp nơi, bây giờ đang mùa táo rừng, táo chín vàng ươm trên cây, nhìn mà ê hết cả răng. Trên đường xóc nảy, người coi miếu căn dặn Triệu Úc không thể ngồi lâu, đi được một đoạn lại phải xuống xe hoạt động.

Triệu Úc đứng ở bên cạnh con suối, nghe tiếng người đạp cỏ đi tới, quay đầu lại, chỉ thấy Từ Phong Cận trong tay cầm một túi vải đang tiến tới chỗ y.

Trong túi vải là táo rừng, to nhỏ không đều, Từ Phong Cận lấy ra một quả nếm thử mùi vị, lại đem cả quả ném vào trong miệng, cứ như vậy ăn mười mấy quả, biểu tình cũng muôn màu muôn vẻ, táo có quả chua quả ngọt, ăn được quả ngọt mặt mày liền hớn hở, chua thì nhe răng trợn mắt.

Quả hắn đang ăn chắc hẳn mùi vị thường thường, không chua không ngọt.

Triệu Úc đang suy đoán, Từ Phong Cận đột nhiên ngồi xổm ở bên cạnh suối, đem quả táo mới ăn được một ít rửa đi, sau đó đứng lên đưa cho Triệu Úc, nói rằng: “Không biết Vương gia có ngại ta bẩn hay không, tuy nhiên ta chỉ cắn một ít vỏ bên ngoài, còn giúp ngài rửa sạch rồi, quả này mùi vị vừa phải, ngài có thể ăn được.”

Triệu Úc không nghĩ tới hắn đứng đây ăn nửa ngày là đang thử táo giúp mình, ngơ ngác, cầm quả táo trong tay.

Từ Phong Cận nói: “Vương gia mời ta ăn bánh quế hoa, ta mời lại Vương gia ăn táo rừng.” Thấy Triệu Úc không nói lời nào, liền cúi đầu nhón một quả khác ném vào trong miệng, nghiền ngẫm nửa ngày, mới nói: “Vương gia nếu chê ta bẩn, thì có thể ném vào trong suối cho cá.”

Triệu Úc nhìn quả táo trong tay, cười cười nói: “Thế thì chẳng phải cá sẽ nghẹn chết?” Nói xong liền bỏ vào trong miệng, đánh giá một phen: “Vẫn có chút ngọt.”

Từ Phong Cận thấy y ăn, không hiểu sao cảm thấy cao hứng: “Nhưng ta nếm chẳng có chút mùi vị nào.”

Triệu Úc nói: “Là ngươi quá tham ngọt.”

Từ Phong Cận phản bác: “Là Vương gia quá xoi mói.”