Edit & Beta: Direct Kill

Sầm Linh cảm thấy Từ Phong Cận đang hiểu lầm Triệu Úc. Sáng sớm ngày kế đi thiện phòng xin một con cá, xách tới trong viện, đặt nó trong chậu nước cho bơi qua bơi lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Từ Phong Cận. Từ Phong Cận ngồi chồm hỗm trên mặt đất: “Nói ngươi ngốc đúng là không sai, ngươi có tin hôm nay ta đãi Triệu Úc một bữa ăn ngon, y lập tức sẽ trả lại ta gấp hai mươi lần.”

Sầm Linh theo hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất hỏi: “Tại sao?”

Từ Phong Cận đáp: “Bởi vì tâm y quá nhỏ, ngày ấy ta khiến y khốn quẫn, y khiến ta tự giác nhận sai vẫn chưa đủ, còn bắt ta cảm thấy mình sai hoàn toàn, trong lòng hối tiếc không thôi.”

Sầm Linh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Theo như lời A Cận nói với ta trước đây, người bò lên trên giường vương gia trêu đùa là ngươi… Kia, ngươi là người sai…”

Từ Phong Cận liếc nhìn: “Ngươi đọc nhiều sách đến choáng váng?”

Sầm Linh cúi đầu nói không ra lời: “Có thể, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Lúc trước là ta không đúng, nhưng y cũng không thể lấy giả ý đùa chân tâm như thế, ta không quan tâm y vô tình hay cố ý, nhưng y trêu chọc ta đây mấy lần, ta không thể nhịn được, nếu là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như ta? Là ngươi quá thiện lương, nhưng thiện lương là thiện lương, ngốc là ngốc. Coi như là chủ tớ bằng hữu cũng phải chân thành đối xử với nhau, y đã không chân thành với ta, ta việc gì phải bán mạng vì y? Nếu như nói y cứu ta từ trong tay Lý Tư Đạt, thì đó cũng vốn là một cuộc giao dịch.” Nói xong cầm lên chày cán bột: “Ta đoán nếu y biết ta đích thân xuống bếp, chắc chắn sẽ tới giúp.”

Sầm Linh hỏi: “Tại sao…”

Từ Phong Cận đứng lên, liếc mắt nhìn Sầm Linh một cái: “Bởi vì y bắt ta phải nhận ân tình của y, ngươi nói y là người tốt sao? Đúng, y là, bởi vì ngươi không tìm được khuyết điểm trên người y, ngươi nói y là người xấu sao? Đúng, y cũng là, bởi vì y từ đầu tới cuối, không thật tâm đối xử với ta.”

Sầm Linh đi theo hắn, quả nhiên thấy Triệu Úc bước vào cửa: “Cho nên A Cận lại muốn cùng vương gia…”

Từ Phong Cận lắc đầu: “Ta đấu không lại y, sẽ không cùng y đấu.”

Nhưng ta muốn nhìn một chút, một người như vậy, có thật sự có chân tâm, nếu là thật lòng đổi giả ý, không biết giả ý có thể biến thành chân tâm?

Triệu Úc có thú vui nuôi cá, trong ao nuôi cẩm lý (cá koi), vảy vàng da ngọc, ném thức ăn vào ao, một đàn cá chen chúc nhau bơi đến, nhưng y chưa bao giờ bắt cá ở đây ăn.

Lúc này Từ Phong Cận cầm chày cán bột, khí thế mười phần, cá trong chậu cũng biết đại nạn sắp tới, dùng hết sức lực muốn nhảy ra ngoài, Triệu Úc lùi về sau vài bước, hỏi: “Vương phi muốn làm cá?”

Từ Phong Cận nhìn như người có kinh nghiệm, vén ống tay áo, nâng chày gỗ trong tay dồn toàn lực đập xuống. Nước trong chậu bắn tung toé, Triệu Úc chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, không thể nào trốn tránh sự an bài của vận mệnh, y lau mặt, thấy Từ Phong Cận vẫn đang chiến đấu với cá, cả người hắn toàn nước, chật vật đến cực điểm, không khỏi cười cười. Cũng không biết hắn cố ý đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn, hay là thực sự không biết làm cá.

Chắc không phải vế trước rồi, Từ Phong Cận thông minh lanh lợi, sao có thể dùng biện pháp ngu ngốc như thế? Triệu Úc nghĩ, lấy khăn trong áo, đưa tới.

Từ Phong Cận tay chân luống cuống giữ cá, ghé sát mặt đến gần Triệu Úc: “Vương gia lau hộ ta một chút, ta không cầm được.”

Thân cá trơn trượt, quả thực khó cầm, Triệu Úc đành phải ra hiệu cho hắn ngẩng đầu lên, lau mặt cho hắn, lại hỏi: “Vương phi muốn làm cá này thế nào?”

Từ Phong Cận ánh mắt sáng rực, ngẩng lên cười nói: “Vương gia có nhớ hay không, ngày ấy ta mới vào kinh thành cùng vương gia đàm đạo về các món ăn?”

Khăn vuông lau qua lông mày Từ Phong Cận, Triệu Úc ra hiệu cho hắn nhắm một mắt lại: “Nhớ, lúc đó không phải vương phi đùa giỡn bản vương?”

Từ Phong Cận lè lưỡi: “Trách ta khi đó không hiểu chuyện, tuy nhiên có thể nói ra, ắt hẳn có thể làm được, nhưng mùi vị không thể bảo đảm, nếu ăn không vừa miệng, vương gia cũng đừng ghét bỏ.”

Triệu Úc cười: “Đương nhiên sẽ không ghét bỏ.” Lại thấy má hắn dính một miếng vảy cá trong suốt, nhẹ nhàng giúp hắn gỡ ra. Ngón tay lướt nhẹ qua lớp da thịt ấm áp, rõ ràng chỉ diễn ra trong thoáng chốc, lại tựa như cảnh vật xung quanh đều ngừng lại, thời gian đình trệ, ánh mắt hai người chạm phải nhau, lại không chút hoang mang đồng thời tách ra.

Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia có muốn cùng ta làm cá hay không?”

“Được, nhưng bản vương chưa bao giờ xuống bếp.” Triệu Úc khẽ di chuyển cánh tay, trên đầu ngón tay còn dính miếng vảy cá.

Một tay Từ Phong Cận giữ cá, mu bàn tay kia lung tung cọ má, híp híp mắt nói: “Ta dạy vương gia.”

Trên thớt gỗ đặt hai con cá sông, đầu tiên phải cạo vảy, còn phải mổ bụng, Từ Phong Cận đang mặc một bộ trường sam nguyệt sắc, Sầm Linh sợ hắn làm bẩn xiêm y, cố ý đi đến ngoài trù phòng lấy kiện xiêm y, rồi đưa cho hắn một con dao nhọn hình lưỡi liềm, đợi an bài thỏa đáng, mới ra ngoài cửa trông coi cùng Trình Kiều, chỉ để lại Triệu Từ hai người, đối diện với cá chết trên thớt gỗ, không biết bắt đầu từ đâu.

“Ngươi không phải sẽ làm sao?” Triệu Úc mài dao soàn soạt nhìn Từ Phong Cận chậm chạp chưa ra tay.

Từ Phong Cận nói: “Làm thì tất nhiên sẽ làm, nhưng ta chưa bao giờ làm cá.”

Triệu Úc nói: “Thế giờ phải làm sao? Không bằng tìm…”

“Không được không được.” Từ Phong Cận nói: “Món ăn ta nấu thì phải tự mình làm.” Sau đó một bộ thấy chết không sờn, cầm dao cạo vảy cá, nói: “Vương gia cách xa một chút, không sẽ bắn lên người.”

Triệu Úc lui về phía sau vài bước, lại thấy trên bàn đặt một bộ y phục: “Trước tiên xắn quần áo lên đã, tránh bị làm bẩn.”

Từ Phong Cận mới vừa chuẩn bị tư thế, vẫn chưa ra tay, liền nói: “Vương gia sẽ giúp ta sao?”

Trong lúc Triệu Úc chần chờ không đáp, Từ Phong Cận đã bắt đầu động tay, “Xoạt xoạt” mấy lần, vảy cá bay tán loạn, Triệu vương gia thấy hắn liều mạng, do dự chốc lát, cầm lấy bộ y phục trên bàn choàng vào, cùng hắn đánh vảy.

Có một thì có hai, có hai thì có ba, nói là cùng nhau làm cá, Từ Phong Cận há có thể để Triệu vương gia đứng ở một bên nhàn rỗi?

Hai người vất vả đánh xong vảy cá, lại cầm kéo mổ bụng, bỏ đi rác rưởi bên trong, coi như là thành công một nửa.

Từ Phong Cận ngày đó thuận miệng bịa chuyện, nên bây giờ không nhớ phải làm thế nào, trên kệ bếp đặt đủ các lọ hương liệu to nhỏ khác nhau, còn dán tên vào từng lọ, hắn bưng cái bát nhỏ đi tới bên cạnh Triệu Úc, mặt dày hỏi: “Ngày đó ta nói thế nào nhỉ?”

Triệu vương gia trí nhớ rất tốt, một bên cười hắn không nhớ được lời nói dối của bản thân, một bên giúp hắn chọn hương liệu.

“Ngày đó ngươi còn nói phải ướp muối nửa tháng.” Triệu Úc nhặt lá nguyệt quế bỏ vào trong bát cho Từ Phong Cận.

Từ Phong Cận: “Cái này thì bỏ đi, bây giờ đang là giữa hè, ướp muối nửa tháng sẽ thối um lên mất.”

Triệu Úc cười: “Ngươi cũng biết sẽ thối? Bắt nạt bản vương không hiểu trù nghệ, liền bịa chuyện đầy miệng, tuy nhiên bản vương nghe nói, nếu thả nhiều muối cục để ướp, có thể sẽ không bị hư.”

Từ Phong Cận nói: “Ngày khác có thể thử xem, tuy nhiên vương gia ăn nhạt, có thể chịu được sao?”

Triệu Úc bỏ tiếp thảo quả và nhục đậu khấu vào bát: “Vậy vương phi phải nghĩ biện pháp cho ta.”

Từ Phong Cận nói: “Nếu thật sự làm được, ta sẽ múc một chén nước đặt bên cạnh, Vương gia muốn ăn gì, ta liền gắp thứ đó rồi thả vào chén nước, sau đó sẽ đút cho vương gia.”

Triệu Úc đi đến kệ bếp tìm một vò rượu hoa mơ, cười nói: “Nếu vương phi làm vậy, chẳng khác nào coi ta là trẻ con ba tuổi phải chăm sóc?”

Từ Phong Cận nhìn bát hương liệu, tùy tiện nói: “Dỗ đến tận miệng như thế, cũng không phải là không…”

Chưa dứt lời, Triệu Úc bên kia đột nhiên im lặng, Từ Phong Cận cũng cảm thấy không thích hợp, nhất thời trù phòng yên tĩnh đến lạ kỳ, mới chỉ nói chuyện phiếm vài câu, thế nhưng lại thành ra thế này.

Từ Phong Cận bắt đầu lọc cá, nói lảng sang hướng khác: “Khẩu vị vương gia xoi mói như vậy, vốn là trẻ con ba tuổi.”

“Khiến vương phi chê cười rồi.” Triệu Úc đổ rượu mơ ngọt vào trong bát ngọc, để Từ Phong Cận ướp cá.

Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia thật sự không thích mỹ vị gì sao? Kể cả là đắng cay ngọt bùi, còn tốt hơn là không có mùi vị nào.”

Triệu Úc nói: “Bất kể là rượu ngon món ngon hay người đẹp cảnh đẹp, đều dễ dàng khiến bản thân trầm luân, thả lỏng cảnh giác.”

Từ Phong Cận lại hỏi: “Vương gia đã từng trầm luân qua?”

Triệu Úc thế nhưng không gạt bỏ: “Bản vương đã từng rất yêu thích một món điểm tâm, mỗi ngày đều phải ăn hai khối, nhưng không ngờ bị người ta lợi dụng điều đó để đầu độc, suýt nữa thì chết, từ sau sự kiện đó, ta liền cảm thấy được nhạt nhẽo cũng được, thanh thuần không lẫn tạp chất, nếu có mùi lạ nhất định sẽ nhận ra.”

Từ Phong Cận hiểu rõ, châm lửa thêm dầu, bắc hương liệu lên bếp.

Buổi trưa Triệu Úc ở lại dùng cơm, trên bàn đặt một bát canh cá nước đen ngòm, Triệu Úc hiếm thấy nghi hoặc: “Bản vương giúp ngươi tính toán thời gian, không phải cháy rồi chứ?”

Từ Phong Cận nếm thử mùi vị, lắc đầu nói: “Không phải cháy.”

Triệu Úc: “Đó là?”

Từ Phong Cận nghiêm trang nói: “Là cho nhiều hương liệu quá, màu sắc quá nặng, nhưng mùi vị cũng khá.” Sợ Triệu Úc không tin, còn nói: “Vương gia vì chuyện cơm nước cẩn thận nhiều năm, ta có chừng mực, đương nhiên sẽ không đùa loạn.”

Triệu Úc gắp lên một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, ngước mắt nói: “Quả nhiên mùi vị quá nặng.”

Từ Phong Cận kêu Sầm Linh lấy một bát nước đến, gắp một miếng cá, nhúng nhúng, rồi đặt lên đĩa của Triệu Úc: “Chúng ta ngày khác làm lại được không? Cho hương liệu ít hơn một chút, chắc mùi vị sẽ tốt hơn.”

Triệu Úc: “Nếu vương phi yêu thích.”

Từ Phong Cận lại nói: “Dù sao cũng là món ăn do ta và vương gia tự làm, không bằng đặt một cái tên đi.”

Triệu Úc suy nghĩ một chút: “Mặc trấp hương liệu đôn hà ngư?”

Từ Phong Cận một mặt ghét bỏ: “Thiệt thòi vương gia đọc đủ loại kinh thư, sao có thể đặt một cái tên không chút nhã trí nào vậy?”

Triệu Úc: “Ồ? Thế vương phi nghĩ ra được tên gì?”

Từ Phong Cận nhếch miệng nở nụ cười: “Món này phải gọi là ‘Cận Úc lương duyên’ Cận trong Từ Phong Cận, Úc trong Triệu Úc vương gia.”

——————-

(*Bắt đầu công cuộc thả thính xuyên biên giới của em Cận ><)