Trang phi cũng biết số kiếp mình là như thế, bình thường chẳng ai gợi nhắc đến thì không sao, nay bị Khánh Sung nghi thọc vào nỗi đau thầm kín, hai mắt đỏ ké, bàn tay siết chặt lấy chén trà nóng rẫy. "Choang", ai nấy đều kinh hãi, hoá ra một người đàn bà tưởng chừng ốm yếu lại có thể tay không bóp nát chén sứ cứng cáp đến vậy.

- Mày… mày dám…

Hiền phi ngồi trên vốn luôn không màng thế sự bỗng chốc vươn tay phủ lên bàn tay be bét máu tươi của Trang phi, nhàn nhạt khuyên nhủ:

- Nào. Trước mặt lệnh bà, em đừng làm bậy. Dù gì cũng được học lễ nghi, không thể thô tục như phường kém hiểu biết ngoài kia được.

Bà lại quay sang gọi cung nữ của mình:

- Hữu Chi, cô đi mời nữ y đến băng bó cho Trang phi.

Sau đó, Hiền phi ra khỏi ghế ngồi, quỳ trước Hoàng hậu, xin tội:

- Lệnh bà, thiếp tự mình chủ trương, xin lệnh bà trách phạt.

Một loạt cử chỉ, lời ăn tiếng nói mềm nhẹ, lễ độ vừa hiển dương phong thái phi tần, vừa đá đểu được Khánh Sung nghi và quan trọng nhất là biểu lộ được sự tôn kính trung cung khiến Kinh hậu rất mực vừa lòng. Bà cười tán thưởng, dát thêm một lớp vỏ bọc cao cả cho hành động của Hiền phi:

- Hiền phi nào đã làm gì nên tội mà đòi bản cung trách phạt. Em hiểu đại cuộc, thay bản cung chăm nom Trang phi, giữ mối thân tình hoà hảo giữa hai nước, ấy là đỡ đần thay bệ hạ, không phụ một chữ Hiền mà ngài ban tặng. 

Rồi, Hoàng hậu nghiêm mặt, giáo huấn phi tần:

- Trước sửa ngay nếp nhà sau trị nước nghiêm cẩn. Các em cậy nhờ ân trên mới được tiến cung hầu vua, hưởng cung phụng của con dân thì tất phải sáng tỏ đức tốt, làm gương mẫu mực cho đàn bà, con gái trong nước noi theo. Có như vậy thì bệ hạ mới an lòng lo việc lớn được. Chuyện như hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa. Các em đã nhớ chưa?

Câu gần cuối đương nhiên là ám chỉ Khánh Sung nghi, đám cung phi ngó nhau, cùng ra khỏi hàng bái lạy, dõng dạc hô:

- Lời dạy của lệnh bà, chúng thiếp xin khắc ghi.

Đôi mắt lá răm dịu dàng của Kinh hậu lần lượt quét qua từng người một đang cúi đầu vâng dạ, chợt bắt gặp cái vẻ không phục chợt lướt qua trên mặt Khánh Sung nghi. Nhìn kĩ thêm mới thấy cô ả vốn không muốn quỳ nhưng bị cung nữ của mình ấn xuống, bà cười lạnh, nói:

- Được rồi, đều ngồi cả đi.

***

Bên gian điện phía Tây của Phượng Thê cung, Vĩnh Lạc công chúa đã chờ đến chán ngấy. Gian điện bày đầy những vật thưởng ngoạn, lư đồng, cầu hương, màn châu quý giá, đẹp thì đẹp đấy nhưng dù sao cũng chỉ là vật chết, ngắm mãi cũng nhàm.

Nàng đưa mắt nhìn tán ngô đồng ngoài sân, chợt nhớ tới lúc mình đi hình như cũng là mùa thu. Khi đó bệnh tình của cha mới thuyên giảm, sức khỏe hồi phục được một tí, ông thấy mình cứ rơm rớm nước mắt. Cha con mừng mừng tủi tủi ôn lại chuyện xưa một hồi, ông thậm chí còn hứa sẽ li hôn với Hoàng hậu Grainne. Quan hệ vốn chỉ còn khăng khít trên danh nghĩa cuối cùng cũng có cơ may xoay chuyển, nàng vui sướng vô cùng, mạo hiểm dấn thân vào cuộc thử nghiệm. 

Lại chẳng ngờ, đó là lần gặp cuối cùng của hai cha con…

Xa cách bấy lâu, phong cảnh quê nhà dường như đã dần trở nên mờ nhạt. 

Cũng phải, từ khi tới đây, nàng chưa từng thấy qua một vật gì thuộc nền văn minh tinh tế, khắp nơi đều toát lên phong vận cổ xưa mà mẹ từng kể bằng những hoài niệm. Rốt cuộc cũng hiểu được lí do tại sao bà lại mất sớm đến thế. 

Hiểu được càng nhiều, càng phải đối mặt với sự thật, rằng mình không về được nữa rồi.

Một tiếng “chát” đánh thức Dụ Huấn Chiêu, nàng bước ra từ hồi tưởng, đối diện với thực tại. Chỉ thấy một người đàn bà trung niên lễ độ ăn vận nom như nữ quan, chất liệu may mặc là gấm lụa thượng hạng nhưng không trang trí dư thừa, trong ấn tượng ban đầu thì đó là một người đặt nặng quy củ. Mà hành động của bà ta cũng phần nào cho thấy điều đó.

Lại thêm ba tiếng “chát” vang dội, một bên mặt láng mịn của cô cung nữ đã sưng lên. Vĩnh Lạc công chúa chỉ lặng thinh nhìn hoàn toàn không có ý muốn can thiệp, Phất Chỉ rụt cổ, rón rén lại gần kéo góc áo nàng, van lơn trong im lặng.

Dụ Huấn Chiêu khẽ vuốt mặt cô bé, phát hiện em ấy đang run rẩy, bất chợt nhớ ra em từng bị roi ngựa quất thẳng mặt. Giờ đây khuôn mặt nhờ có thuốc cao của sư phụ Ngưng Chỉ đã mịn bóng, không còn dữ tợn như xưa. Có điều, sẹo mặt đã mờ không đồng nghĩa sẹo lòng cũng mất.

- Nữ quan.

Thẩm thị ngừng tay, vén váy thi lễ. Chẳng thể tìm ra được một nét gì không kính cẩn ở bà, kính cẩn đến mức trong một giây nào đó Dụ Huấn Chiêu đã cho rằng mình mới là chủ nhân của bà.

- Nô tỳ thất lễ rồi. 

Rồi, bà chỉ vào cung nữ tuổi đời xấp xỉ Dụ Huấn Chiêu, trình bày lí do:

- Con bé này được lệnh hầu ở điện này bưng trà thêm nước, nghe công chúa sai bảo, ấy thế mà nó dám ngủ quên, bỏ bê trách nhiệm. Dám hỏi công chúa nên xử như thế nào?

Một hàng cung nữ bưng nào những bánh trái, chè nước lần lượt dâng lên bàn bát tiên trước mặt Vĩnh Lạc công chúa. Bánh có bánh đậu xanh, bánh sữa, bánh hoa tươi; trái cây tươi theo mùa; cả hạt khô, chè ngọt, trà thơm pha bằng sương sớm; hương thơm lừng quyến rũ. Giá có vở diễn gì hay hay để mà vừa nhâm nhi vừa thưởng thức thì tốt biết mấy. Nàng lạnh mặt, tự giễu:

- Hóa ra là vậy. Bản cung còn tưởng quy củ tiếp khách của Phượng Thê cung thay đổi rồi chứ.

Dụ Huấn Chiêu tới vấn an từ giờ Thìn (1), chờ suốt một canh giờ cũng không có lấy một giọt trà thơm vào bụng. Kiểu khắt khe rành rành ra đây, người không có mắt cũng phát giác. Giờ định lấy một cung nữ ra làm dê thế mạng à, dễ thế thì cũng hay thật.

- Công chúa có điều không biết, hiện giờ lệnh bà đã khôi phục việc thỉnh an mỗi ngày của các phi tần rồi. Hôm nay ngài đến thật là không khéo.

Vĩnh Lạc công chúa chỉ “à” một tiếng rồi nhón lấy một miếng bánh sữa mà ăn, không tỏ ý kiến gì. Thẩm thị đã mỏi tay bèn đổi tay khác tát lên mặt cô cung nữ. Phất Chỉ rùng mình, Ngưng Chỉ lại gần nắm tay an ủi cô bé. Nàng chia cho mỗi đứa một nắm hạt khô ăn cho đỡ sợ. Cát thị đứng nhìn, ánh mắt chợt lóe, cũng không nói gì.

Một bên mặt khác của cô cung nữ đã sưng phồng lên. Cô cung nữ đau quá bò tới bên chân Dụ Huấn Chiêu khóc hô:

- Công chúa, xin ngài tha mạng cho nô tỳ. Xin ngài tha mạng cho nô tỳ.

Thẩm thị thu tay, ra vẻ khó xử:

- Lệnh bà giao cho mày việc tiếp đãi công chúa thế mà mày bỏ bê ngài. Bây giờ chắc ngài đang giận lắm, mày phải chịu phạt tiếp cho đến khi ngài nguôi giận mới được. Còn lắm mồm nữa thì tới Hình ty đi.

Hình ty ở trong cung được lập ra chuyên về xử phạt, bức cung; cô cung nữ nghe thế thì sợ lắm. Phát hiện Vĩnh Lạc công chúa đã đổi sang ăn một bát chè ngọt không đếm xỉa gì tới mình, cô dứt khoát ôm chân nàng hô to:

- Công chúa, cứu mạng.

Vĩnh Lạc công chúa nhìn xuống, chợt nâng mặt cô cung nữ lên xem xét, ngón tay mới chạm vào vết đỏ trên mặt cô ta bỗng rụt lại. Mọi người đều thấy nàng khẽ nhếch mép, khóe môi tràn ra một điệu cười quái gở, vừa định thần lại thì bay biến đâu mất. Nàng lấy một miếng bánh đậu xanh mời cô ta ăn, cung nữ vừa mới mừng rơn đã nghe nàng nói:

- Ăn đi cho có sức mà tiếp tục chịu phạt.

Cái gì? Cô cung nữ choáng váng, vội gào:

- Công chúa, ngài đoái thương nô tỳ với.

Thẩm thị túm áo cô ta, lôi cổ ra ngoài, song bà ấy vốn là vú nuôi của Kinh hậu, ngày thường không làm việc gì nặng nhọc, sức yếu. Cung nữ ôm riết lấy bắp chân Vĩnh Lạc công chúa không buông bỏ, lạ thay đám cung nữ kia chẳng ai tiến lên trợ giúp, cùng đường bí lối Thẩm thị đành phải xin hỗ trợ:

-  Cô kia, mau ra giúp ta kéo con bé này xuống tránh nó làm chướng mắt công chúa.

Chà, đến lúc này rồi vẫn không quên giội một chậu nước bẩn lên đầu mình. Giữa bao nhiêu con mắt xung quanh mà không tỏ chút thái độ thì hình như hơi thiếu tình người.

- Bản cung cũng muốn giúp cô nhưng cô vốn là người hầu của mẫu hậu, bản cung xen miệng vào thì không hay. Ráng chịu một chút vậy, dù sao cũng do cô làm sai trước mà.

Thẩm thị đương nhiên không thực sự muốn kéo cung nữ ra phạt đánh, bà buông tay khiến cô cung nữ ngã ra đất. Thưa:

- Lệnh bà tiếp kiến phi tần xong thì mệt mỏi, thực sự không gượng dậy nổi. Vậy nên lệnh bà đã giao cho ngài toàn quyền xử lí việc này.

- A! - Dụ Huấn Chiêu lại dúi vào tay hai đứa bé nhà nàng hai cái bánh hoa tươi, ra hiệu cho hai đứa ăn. Thực lòng mà nói thì ở vào tình cảnh này mà ăn uống chơi bời được chắc chỉ có chủ tớ nhà này. 

- Thế thì càng phải phạt rồi. Mấy ngày nay trong cung có việc mừng nên mới khiến cung nhân xao nhãng. Phải phạt một răn trăm mới được.

Đây không phải một đáp án chiều lòng Thẩm thị, bà hé miệng muốn phản bác: - Nhưng… Kết quả lại bị đánh gãy giữa chừng:

- Nữ quan, bấy lâu nay mẫu hậu quản nội trị nghiêm minh, cung nhân trên dưới ai ai cũng chỉnh tề, lễ độ, có ai mà không khen ngợi mẫu hậu chứ. Để một con sâu làm rầu nồi canh như vậy thì ai mà biết người nào sẽ vin vào cớ này để rồi vùng lên làm loạn. Mẫu hậu vất vả giữ bầu không khí nội cung thanh sạch, chúng ta không thể để ngài nhiễm tiếng nhơ được. Nữ quan hiểu không?

Một phen lời lẽ đều vì suy nghĩ cho mẹ cả, ai mà không hiểu mối quan hệ của hai người chắc sẽ cho rằng Vĩnh Lạc công chúa hiểu lễ nghĩa, biết hiếu kính bề trên lắm. Đến cả Thẩm thị đã biết trước mấu chốt của chuyện này cũng không khỏi cảm thấy đồng tình. Bà lắc lắc đầu để cho suy nghĩ sai trái văng khỏi trí óc, tỏ ý tán đồng để cho thái độ của mình không quá khác thường.

- Được rồi. Nếu mẫu hậu đã cho bản cung xử lí việc này thì bản cung mạo muội xen miệng vậy. Kéo cô ta ra ngoài đánh năm hèo đi, nghe nói chị dâu của bản cung mới mang thai, cũng nên tích phúc cho cháu. Ngoại trừ Thường Tân và Thường Nhã hai vị cô cô và nữ quan để hầu hạ mẫu hậu thì còn lại tất cả phải đến xem, lấy đó mà chấn chỉnh bản thân.

Tiếng than khóc vang lên trước chính điện Phượng Thê cung khiến ai nấy đi qua đều phải ghé mắt nhìn. Dụ Huấn Chiêu đến trước phòng ngủ của Kinh hậu chào một tiếng rồi mới ra về. Từ đầu chí cuối nàng đều không thấy được bà, dù chỉ là một cọng tóc. Đối với kết quả này nàng cũng lấy làm vui sướng.

Đường từ Phượng Thê cung về Tín Phương cư phải qua năm hành lang dài, núi đá hoa viên, đình đài thủy tạ nối tiếp liên miên. Cung nhân, nội thị qua lại ai nấy đều lễ độ song ẩn dưới bề ngoài thái bình, Dụ Huấn Chiêu vẫn phát hiện được những người này xì xầm điều gì đó sau lưng nàng. 

Xem ra, sắp sửa có chuyện thú vị rồi.

Về đến Phương Hoa viên, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ, nàng bắt gặp người quen. Người kia ngồi trong đình nghỉ mát vẫy tay với nàng. Dụ Huấn Chiêu lại gần, nhận lấy lễ chào của người kia. Nàng cũng uốn gối đáp lại bình lễ.

Trước hành lễ thể hiện tôn ti, sau đáp lễ tỏ rõ trưởng ấu.

- Em Chiêu. - Dụ Ngôn Thanh nắm tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, mắt rơm rớm nước.

Đáy lòng Dụ Huấn Chiêu tựa như cũng lây nhiễm cảm xúc, song nước mắt chực trào đã bị nàng cứng rắn ép xuống. Nàng tự nhủ với lòng mình, đây là chị gái của em họ chứ không phải của mình. Hoàng thất Noah đời thứ mười chỉ có mình nàng và Vincent là con cháu mà thôi.

- Chị ạ. - Thế nhưng đối với cô gái đang tuổi đôi chín này, nàng thực sự có ấn tượng tốt, nên dùng khuôn mặt gì để đối diện nàng vẫn dứt khoát chọn dùng mặt hiền. Cô ấy là hoàng nữ thứ sáu (2) được nuôi dưỡng dưới gối Hiền phi. Khi em họ bị đưa đi đày, chỉ có cô ấy và hoàng nữ thứ mười lén lút đến dúi cho em họ ít tiền, đồng thời cũng lo lót cho đám quan binh hộ tống để họ chiếu cố em họ dọc đường. Bởi thế mà em họ cũng cố gắng sống sót, cho đến khi…

Lúc em họ đi, hoàng lục nữ là một trong những người mà em nhớ thương mãi.

Chị em gặp lại, mừng mừng tủi tủi. Dụ Ngôn Thanh có nhiều điều muốn hỏi song nghĩ tới tình thế Ô Đạt, bao nhiêu lời đều nghẹn trong lòng. Nàng đẩy đĩa bánh sữa mật ong rắc dừa vụn đến trước mặt em gái:

- Bánh này chị mới làm đấy, em nếm thử xem. 

Dụ Huấn Chiêu biết bánh sữa mật ong rắc dừa là món điểm tâm khoái khẩu của hoàng lục nữ, cũng biết vì sao cô ấy thích nó. Nàng nhón lấy một miếng, vừa cắn vừa khen:

- Ngon lắm! Của chị làm có vị gần giống với mẹ làm.

Đôi mắt của hoàng lục nữ thuộc dạng mắt hoa đào, khi cười lên càng đa tình khó dứt, phối với vẻ đẹp dịu dàng nhã nhặn của nàng thì không hợp cho lắm. Song Dụ Huấn Chiêu vẫn yêu mến nét cười hơi hé ấy.

- Ấy chết! Chị vô ý quá. Khi không lại khiến em nhớ lại chuyện đau lòng.

- Có gì đâu ạ! Khí số đã tận thì không thể cưỡng cầu. Lời Hạ tiên sinh đã dạy, em chưa từng quên. - Dụ Huấn Chiêu biết Dụ Ngôn Thanh cảm thấy có lỗi vì việc gì. Nàng thật sự không để tâm. Cũng như lúc mẹ mất, nàng nghi thần nghi quỷ nghi cả người, mãi sau này mới biết, tuổi thọ của bà đã tận, không mất vì lí do này cũng sẽ có muôn vàn lí do cấm cản bà ở lại trần gian. Mẹ là vậy, dì cũng là vậy.

Có điều, thiếu nợ phải trả, muôn đời đều thế.

-------------------

(1): 7 giờ đến 9 giờ sáng

(2) Công chúa là tước hiệu phải được phong mới có. Hoàng nữ là danh từ để gọi con gái của Hoàng đế khi mà họ chưa được sắc phong công chúa. Còn như Dụ Huấn Chiêu thì nàng đã được phong công chúa rồi, phong hào Vĩnh Lạc đó.