Kiến Xương môn vừa khép lại, nữ quan Cát thị chờ sẵn bên ngoài đã vội đánh phủ đầu:

- Công chúa, tại sao ngài ra trễ như vậy? Ngài mà còn không mau tới Phượng Thê cung vấn an lệnh bà thì đừng trách ngày mai bị khắp trong ngoài cung cấm đồn rằng ngài bất hiếu.

Cát thị vốn là một cung nữ có thâm niên, hầu hạ trong Phượng Thê cung lâu năm, mấy ngày trước mới được thăng làm nữ quan. Mụ còn tưởng rốt cuộc đã chờ được ngày mây tan trăng tỏ, sau này lên như diều gặp gió, ai ngờ lại bị đưa tới hầu hạ một vị công chúa không có tiền đồ. Lòng có khúc mắc nên giọng điệu của mụ chẳng hề khách khí.

Vĩnh Lạc công chúa cong nhẹ khóe môi, khuôn mặt vốn đẹp đẽ không tỳ vết dãn ra, cười càng tươi.

- Mụ đang dạy dỗ bản cung đấy à?

Nhún nhường trước bề trên là bởi vì tôn kính chứ Cát thị lại là ai nào. Nàng mà bị mụ hăm dọa thì bao nhiêu năm vinh hiển coi như vứt đi cả rồi.

Mặt Cát thị thoáng xanh nhưng mụ cũng biết lúc nãy mình đã vượt qua bổn phận. Hoàng hậu có danh hiền khắp triều dã đều khen ngợi, đối đãi với những đứa trẻ do phi tần sinh ra cũng không kém. Nếu mà lệnh bà biết được…

- Nô tỳ lắm miệng. Xin công chúa khoan thứ cho nô tỳ. - Cát thị quỳ sụp xuống, mặc cho áo mũ nữ quan đẹp đẽ mụ trầm trồ tán thán mấy ngày nay lấm phải bụi đất. 

- Được rồi. - Dẫu sao Cát thị cũng đại diện cho thế lực Kinh hậu, đương nhiên phải cho vài phần thể diện. Hiện tại nàng còn chưa đủ sức chống đối Kinh hậu, vẫn nên nhún nhường thì hơn. Giọng nàng mềm xuống: - Bản cung cũng muốn đến vấn an mẫu hậu nhưng bây giờ đã khuya, mẫu hậu đã bận rộn mấy ngày nay e rằng cũng mệt mỏi lắm. Để ngày mai vấn an thì hơn.

Mắt thấy mụ còn muốn nói gì đó, Vĩnh Lạc công chúa đã giành trước: - Tuy nói bây giờ làm phiền mẫu hậu là không nên nhưng mẫu hậu trước giờ luôn yêu thương bản cung, có khi ngài vẫn đang chờ bản cung cũng nên, chi bằng nữ quan tới Phượng Thê cung bẩm báo một chuyến.

Một phen lời lẽ nhún nhường, nghe qua không ai bắt bẻ gì nổi.

- Chuyện này… - Cát thị do dự: - Lúc này đi quấy rầy cũng không hay. Lệnh bà chắc sẽ không trách ngài đâu.

Bà không đi chẳng lẽ lại để hai bé yêu của ta đi? Về phần có trách hay không, ờ, không trách, chỉ muốn lột da ta thôi.

- Vậy thì thôi. Mẫu hậu sắp xếp cho bản cung ở đâu ấy nhỉ? Nữ quan dẫn đường đi.

- Vâng.

Cát thị xách đèn lồng đi sau Dụ Huấn Chiêu nửa bước. Đoàn người xuyên qua mấy hành lang dài ngoằng, đình đài lầu các liên miên không dứt. Cung nữ, nội thị qua lại ai nấy đều phục sức chỉnh tề, cử chỉ có lễ song không khí nặng nề phảng phất toát ra từ từng ánh nhìn hoặc cái cúi đầu của bọn họ.

Có lẽ cung cấm mấy năm nay không được yên ổn.

Bước qua cánh cổng sơn son dày nặng của Phương Hoa viên, Dụ Huấn Chiêu nhận ra sự quen thuộc hiện hữu trong từng ngọn cỏ, nhánh cây. Những tòa cung thất bề thế; hoa viên tao nhã, những mái cong đấu củng tinh xảo, không nơi nào không toát lên phong vận cổ nhã đang được ưa chuộng đương thời.

Đây là nơi em họ sinh sống từ khi lên bảy.

Nàng ngoái nhìn phía Tây xa xa kia; nơi mà đèn đuốc vẫn sáng trưng, nữ quan cung nữ ra vào hối hả; nơi thỉnh thoảng vọng đến tiếng đàn như có như không; khóe môi bất giác cong lên. Vĩnh Lạc công chúa thu hồi tầm mắt, rảo bước về phía trước, bỏ lại sau lưng bóng tối vô cùng vô tận.

- Công chúa, đây là Tín Phương cư. - Cát thị trỏ vào một tòa cung thất trông rất tầm thường, chẳng mấy đặc sắc, nói: - Ngài cũng biết đấy, Lan Trì hiên của ngài trước kia, bây giờ đã do Trường Duyệt công chúa làm chủ rồi. Là ý của bệ hạ, lệnh bà không dám làm trái, chỉ đành chọn cho ngài một nơi ở mới.

Dụ Huấn Chiêu gật đầu, nét cười trên mặt vẫn tươi sáng, chẳng có vẻ gì là buồn bã hay u ám như mụ đã tưởng. 

Tín Phương cư đã khuya vẫn còn ánh đèn, hai nội thị đứng gác cửa vội đến bái kiến Vĩnh Lạc công chúa. Không quá xun xoe mà có đủ tôn kính khiến Cát thị tấm tắc lấy làm lạ. Hoàng cung này trái gió trở trời hay sao mà kẻ sa cơ thất thế vẫn chưa bị giẫm đạp vậy. Lại liên hệ đến đám thân tín cũ của Vĩnh Lạc công chúa mới nhớ ra trong Tín Phương cư còn một vị nữ quan giáo dưỡng và một đại cung nữ. Vậy thì tình hình này cũng coi như bình thường.

Có điều, duy trì được bao lâu chứ?

- Nô tỳ Chương thị thỉnh an công chúa. - Một nữ quan ăn vận tầm thường, mái đầu pha sương run rẩy bước tới. Mắt thấp thoáng ánh lệ, bà phảng phất có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ đứng cách ba bước mà không làm gì thêm.

Dụ Huấn Chiêu lại gần ôm lấy bà, đầu gác lên bờ vai đang run rẩy, khẽ gọi: - Phó mẫu.

Hàng lệ đắng chát rơi xuống, Chương thị hé miệng muốn nói gì thì bị ngăn lại, nàng rời khỏi bà, nhìn đại cung nữ đang dẫn đầu đám cung nhân, nội thị lạ mặt trong Tín Phương cư, ra lệnh:

- Thanh Tỏa cô cô, phiền cô cô sắp xếp phòng ở cho nữ quan Cát thị. - Kinh hậu xưa nay làm việc có chủ ý riêng, để Cát thị đến nghênh đón nàng, không cần ai nói cũng biết có dụng ý gì.

- Vâng. - Thanh Tỏa đáp.

- Các ngươi cũng đi nghỉ cả đi, ngày mai hãy tới bái kiến.

Đám cung nhân, nội thị đồng thanh dạ ran. Vĩnh Lạc công chúa dìu nữ quan Chương thị vào gian trong rồi mới ra hiệu cho bà nói tiếp.

- Nô tỳ cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Chương thị khẽ vuốt mặt nàng, nước mắt tuôn rơi phảng phất bao nhiêu cay đắng phải chịu suốt hơn bốn năm nay trong chớp mắt đều hóa thành hư không. Bà ôm cứng lấy nàng, nghẹn ngào:

- Ngài gầy rồi, gầy quá rồi.

- Phó mẫu. - Dụ Huấn Chiêu đẩy nhẹ bà ra, lấp liếm: - Con đã không tắm mấy ngày rồi, người hôi lắm, phó mẫu đừng ôm nữa.

- Không, ngài không hề hôi.

Thế ra đây là thương nhau đến rắm thối cũng thành thơm ư? Vĩnh Lạc công chúa cười xòa cho qua chuyện, dỗ ngọt để Chương thị đi nghỉ ngơi, để Ngưng Chỉ hầu mình tắm rửa.

Hơi nước lượn lờ bốc lên, nước ấm vỗ về từng tấc da thịt, Dụ Huấn Chiêu mơ mơ màng màng tưởng như sắp ngủ. Bất chợt một bàn tay mềm mại đặt lên huyệt thái dương của nàng nhẹ nhàng xoa ấn.

- Phải như ta không nhận ra thì em chết chắc rồi đấy, Ngưng Chỉ.

Bàn tay không dừng lại, tiếp tục chuyển sang mát xa ấn đường và các huyệt vị trên mặt nàng. Ngưng Chỉ điềm tĩnh cười, có điều nàng vốn mang một khuôn mặt than, cười trông khá khó coi.

- Công chúa chắc chắn sẽ nhận ra em. Hôm nay Hoàng đế và ngài nói với nhau những gì vậy?

- Em tự tin ghê thật. - Dụ Huấn Chiêu cười khẩy: - Còn gì nữa ngoài mấy chuyện chán ngắt.

- Ngày mai công chúa đi Phượng Thê cung e rằng sẽ bị làm khó, hay là giả bệnh cho qua.

Ngưng Chỉ theo học một vị đại phu nổi danh, đến nay cũng có chút vốn liếng. Giả bệnh theo ý nàng chính là dùng thuốc làm giả mạch tượng.

- Không cần, sớm muộn gì cũng sẽ gặp, trốn tránh nghe có vẻ như ta đang sợ hãi gì bà ta lắm vậy.

Ngưng Chỉ gật đầu, không dị nghị gì hết. Đến khuya nàng tự động trải chăn mền xuống đất nằm gác đêm, Dụ Huấn Chiêu cau mày: 

- Trải ra đó làm gì? Còn không mau lên đây!

- Em không dám. - Ngưng Chỉ cúi đầu, tiếp tục động tác.

- Làm giá chứ gì? Gớm mặt. Mau lên đây, đừng để ta vứt hết đống chai lọ của em.

Bấy giờ Ngưng Chỉ mới vội vàng nhảy vào ổ chăn đã trải sẵn trên giường, cất giọng buồn buồn:

- Sao ngài biết em làm giá?

Dụ Huấn Chiêu nhếch môi: - Em chưa bao giờ gọi ta là công chúa, cho rằng tai ta điếc rồi hay đầu óc kém rồi mà không nhận ra hả?

Nàng dừng một chút rồi lại tiếp lời: - Chuyện đã hứa với em nhất định ta sẽ làm được, cay cú mãi làm gì.”

Ngưng Chỉ không đáp, trong bầu không gian yên ắng ấy, cũng chẳng rõ là do đường xa mệt nhọc hay rốt cuộc là muốn điều chỉnh tâm thái trước khi bước vào trận chiến lớn mà Dụ Huấn Chiêu ngủ cực ngon. Lúc tỉnh lại, Ngưng Chỉ đã dậy rồi, Phất Chỉ bê chậu nước ấm tới cho nàng rửa mặt. Vĩnh Lạc công chúa khẽ cười, mắng yêu:

- Con lợn nhà ta hôm nay dậy sớm quá thể.

Phất Chỉ nhanh nhảu đáp: - Em là người đắc lực bên cạnh cô nương mà, không tự tay hầu hạ, e rằng cô nương không yên tâm.

- Đồ khoe mẽ này!

Dụ Huấn Chiêu nhận lấy khăn sạch từ tay Ngưng Chỉ, thấm bớt nước trên mặt. Nàng nhìn sơ qua mấy bộ váy áo mà Ngưng Chỉ chọn lựa kĩ càng, không tỏ vẻ gì, chỉ nói:

- Chọn bộ nào nhẹ nhàng thôi. Ai biết hôm nay Kinh hậu sẽ nghĩ ra trò gì để giày vò ta nữa?

Ngưng Chỉ vâng lời, sau cùng Vĩnh Lạc công chúa thỏa mãn mặc một bộ váy áo màu liễu, trên tóc cài hai đóa hoa lụa màu sắc tươi sáng. Thật nhẹ nhàng khoan khoái bước qua bức bình phong ngọc đường phú quý bốn cánh ra gian trong. Thanh Tỏa dẫn theo mấy cung nữ nhỏ tuổi đang bày biện đồ ăn sáng, thấy nàng thì vội thỉnh an:

- Thỉnh an công chúa.

Vĩnh Lạc công chúa nhìn bàn đồ ăn tuy mỡ màng lại chẳng có gì đặc sắc, nét môi hơi cong, thật sự mà nói thì mới sáng sớm e rằng khó lòng nuốt nổi. Nàng ngồi xuống, nhìn Thanh Tỏa, khẽ nói:

- Từ hôm nay, cô cô đừng làm việc này nữa.

Thanh Tỏa ngỡ ngàng, e sợ mình đã làm việc gì phật lòng công chúa, ấp úng:

- Nhưng… nhưng…

- Theo lệ Tín Phương cư phải có một nữ quan hoặc cung nữ làm chủ quản, ngoại trừ phó mẫu thì cô cô theo bản cung lâu nhất. Phó mẫu cũng lớn tuổi rồi, bản cung không muốn bà ấy phải lao lực, nên muốn chọn cô cô thay vào vị trí đó. Công việc hiện tại của cô cô thì giao cho nữ quan Cát thị.

Đám cung nữ vội vàng chúc mừng Thanh Tỏa mà Thanh Tỏa thì ngây ngẩn cả người. Giây phút vui mừng qua đi, nàng chợt nhận ra có lẽ mình không được tín nhiệm như trước nữa. Lý do của công chúa nghe thì có vẻ hợp lí nhưng cũng chẳng khác gì đang âm thầm đẩy nàng ra xa. Nàng sao có thể mừng nổi? Nhưng vốn là nô tỳ, công chúa ban ân cho nàng, nàng há có tư cách từ chối.

Thanh Tỏa khẽ vâng, mặt mày cũng vui đấy nhưng không được tươi tắn như lúc nãy nữa.

- Mang bát cháo kia lại đây. - Dụ Huấn Chiêu cho các cung nữ lui xuống, chỉ vào bát cháo đặt ở xa mình nhất.

Sáng sớm nhìn mấy thứ dầu mỡ, đúng là không có khẩu vị gì hết.

- Công chúa, ngài phải nhanh lên mới được, sắp tới giờ thỉnh an rồi. - Cát thị đột nhiên chạy vào thúc giục.

- Đêm qua nữ quan ngủ có ngon không? - Vĩnh Lạc công chúa cau mày, nàng không thích có người ngoài nhìn chằm chằm vào lúc mình dùng bữa. Song không tỏ thái độ gì hết, tuyệt nhiên chẳng có lấy chút vội vàng nào.

- Bây giờ đã giờ nào rồi mà ngài còn rề rà? - Cát thị vội vàng.

- Thế à! - Dụ Huấn Chiêu liếc mụ một cái, chợt ra lệnh: - Thử độc đi.

Nàng còn rề rà hơn thế mà mụ chẳng tỏ thái độ gì. Ngưng Chỉ, Phất Chỉ vâng lời dùng châm bạc lần lượt thử, cả chén cháo sắp tới miệng nàng cũng không bỏ sót. Phát hiện châm bạc không đổi màu, nữ quan Cát thị đau đớn kể khổ:

- Đấy! Đồ ăn thức uống của công chúa làm gì có độc. Dùng người thì không nghi. Ngài có nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ đám người dưới trong cung mình được. Chẳng lẽ đến nô tỳ mà ngài cũng nghi ngờ hay sao?

Phải! Bản cung nghi mụ đấy.

Theo lý mà nói thử độc trước bữa ăn vốn là chuyện bình thường, nay mụ lại làm ra cái vẻ đau đớn như vậy, đúng là không tầm thường. Dù sao cũng là người của Kinh hậu nên Vĩnh Lạc công chúa chỉ cười làm lành:

- Đúng là không nên, nữ quan hãy lượng thứ. Mụ chắc cũng chưa dùng bữa phải không? Lát nữa phải đi cùng bản cung tới Phượng Thê cung rồi, hãy về ăn lót dạ cho đỡ xót lòng.

Hừ! Vậy mới được chứ! Cát thị cười thầm, đáp ứng lui ra. Đợi mụ khuất bóng rồi, Dụ Huấn Chiêu thu lại nét cười, lạnh tanh:

- Xem kĩ lại.

Ngưng Chỉ gật đầu, bưng bát cháo lên xem xét kĩ lưỡng, lát sau biến sắc hộc ra hai chữ:

- Thuốc xổ.

Vĩnh Lạc công chúa trầm mặc, nàng đã hiểu dụng ý của kẻ đứng sau. Sáng sớm nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ chắc chắn nàng sẽ muốn ăn cái gì thanh đạm, vậy nhất định sẽ động tới chén cháo này. Nếu cứ thế mơ hồ ăn vào rồi tới Phượng Thê cung thỉnh an, khi Hoàng hậu đang hỏi chuyện mà lên cơn, không tiện ra ngoài, có khi sẽ thất lễ. Hoặc là đang trên đường đi thì... phải trở về, như vậy sẽ đến muộn.

Rốt cuộc là Thượng Thiện sở làm ăn tắc trách hay cung nhân bên dưới tay chân không sạch sẽ?

- Thú vị!

-----------------

Phó mẫu: Người phụ trách dạy dỗ con cái quý tộc chức trách nghiêng về giáo dục, truyền đạt tri thức.