Buổi sáng ta vừa mới mở mắt, đã bị bóng người ở bên giường làm cho hoảng sợ, tập trung nhìn vào, mới phát hiện ra đó là bí đỏ.

Chỉ thấy hắn tóc tai lộn xộn, hai mắt đỏ bừng, trong mắt tơ máu dầy đặc, vừa nhìn thấy là biết đêm qua không ngủ, cằm đầy râu, tất cả đều toát ra vẻ hoang dại, quần áo trên người đầy nếp nhăn, cả người thoạt nhìn có vài phần hương vị trinh tử.

Thấy ta tỉnh lại, hắn cúi người xuống, hai tay chống đỡ hai bên đầu ta, ánh mắt phức tạp lại mang vài phần thống khổ chăm chú nhìn, một hồi lâu sau mới nói: “Ta. . . . . . đáp ứng em!” Thanh âm có chút khàn khàn, cũng thập phần mệt mỏi.

Nghe xong, ta nhếch lên khóe miệng, hướng hắn dâng tặng một khuôn mặt tươi cười thật to.

Ta thắng!

Hắn nói xong câu đó, lại giống như khi lực toàn thân đều dùng hết, ngã xuống bên người ta.

Ta hoảng sợ, đẩy đẩy hắn, không phản ứng, lại nghĩ muốn đi xuống gọi La Y, lại nghe thấy vài tiếng hít thở đều đều từ trong mũi hắn truyền ra, lúc này mới phát hiện hắn nguyên lai là đang ngủ .

Ta nhìn vẻ mặt buồn ngủ đầy mệt mỏi của hắn, giật mình, nếu không có đẩy hắn, ta chẳng lẽ cứ phải nằm bậy mà ôm hắn sao.

Những tia nắng sớm xuyên qua bức rèm chiếu vào giường, hắn dù lôi thôi lếch thếch nhưng khuôn mặt vẫn thực toàn mỹ, dù vậy vẫn có chút sa sút. Ta sờ sờ mặt hắn, ma xui quỷ khiến gì lại đi cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi của hắn.

Giờ phút này, bên miệng ta lại truyền đến một hương vị của hạnh phúc, mà trong lòng, cũng ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia.

Ta ôm hắn nằm một lát, nhưng bởi vì lúc nãy đã ngủ rất nhiều cho nên thật sự không thể ngủ được nữa, thế là ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bò khỏi giường.

Lại thấy quần áo ngủ từ hôm qua cũng chưa thay ra, thế là thiện tâm cởi quần áo hắn ra, ngay cả quần lót cũng không buông tha, rồi mới cười gian kéo chăn lại giúp hắn.

Rửa mặt một phen, sau khi thay quần áo, ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống lầu mò tìm bữa sáng.

La Y thấy ta dậy sớm như vậy, có chút kinh ngạc, theo thói quen nhìn phía sau ta, đương nhiên nhìn không thấy người hắn muốn nhìn, thế là hắn có chút giật mình nhìn ta, tiếp theo ý vị thâm trường cười nhìn ta.

Ta buồn bực nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì? Ông sao lại cười như thế. . . . . . Kỳ quái?”

Cái nụ cười đáng khinh này là làm sao?

Hắn vỗ vỗ vai ta: “Đỗ thiếu gia, cậu . . . . .thực cường. . . . . . Thiếu gia, cậu ấy…”

“Ông muốn nói cái gì? Cái gì má cứ ấp a ấp úng thế? Một chút cũng không giống ông a.”

“Thiếu gia cậu ấy. . . . . không có việc gì chứ?”

Ta càng nghe La Y nói càng cảm thấy hồ đồ, mà hắn cũng không có nhiều lời, chính là lại cứ thâm trầm vỗ vỗ vai ta rồi đi tới phòng bếp thu xếp bữa sáng.

Ta nhìn theo bóng dáng của hắn, sau khi tự hỏi một hồi lâu thì linh quang chợt lóe ── La Y, hắn sẽ không cho rằng là tối hôm qua ta thượng bí đỏ đấy chứ?

Ta đem linh cảm của mình kết hợp với những lời nói của La Y, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ta không khỏi có điểm dở khóc dở cười, không nghĩ tới một La Y nghiêm túc như vậy cũng có khi lại rất bát quái.

Ta tự hỏi liệu mình có muốn hay không thành thực đi giải thích với hắn một phen? Vẫn là. . . . . . Cứ để như vậy đi?

Hắc hắc. . . . . .

Ta cười gian, chờ bí đỏ rời giường phỏng chừng sẽ có trò hay để nhìn a.

************

Ăn xong bữa sáng, ta từ bên ngoài tản bộ trở về liền không có việc gì làm. Bí đỏ tuy rằng đồng ý để ta được tự do, nhưng hắn tất nhiên là vẫn chưa thông báo điều này với mấy tên thủ hạ của hắn, thế là phạm vi hoạt động của ta vẫn là ở xung quanh cái hoa viên của biệt thự này.

Sau khi xem tin tức một lát, ta rầu rĩ trở về  phòng.

Bí đỏ vẫn đang ngủ, hai tay hai chân nhô ra khỏi chăn, bởi vì thân thể nằm nghiêng nên mơ hồ nhìn được cái mông trắng nõn của hắn.

Trong đầu tà niệm nhất thời trào ra nhưng lại bị ta cố gắng áp chế. Quên đi, vẫn là không nên khi dễ người đang mệt, cứ để cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi.

Đứng ngẩn ngở một mình trong phòng cũng chẳng phải biện pháp, thế là ta quyết định đến thư phòng đọc mấy quyển sách giết thời gian.

Tới thư phòng, đang định lấy một quyển sách ra đọc thì ta đột nhiên lơ đãng thoáng nhìn  xuống dưới lầu, ánh sáng từ bể bơi lấp lóa, ta lúc này đổi ý tưởng. Kích động trở về phòng, lục tìm quần bơi mà bí đỏ đã vì ta chuẩn bị, sau khi thay xong, ta khẩn cấp chạy về phía bể bơi.

Đã lâu chưa có bơi nhưng vào mùa hè, ngẫu nhiên bơi một lần thì cũng không sai.

Sai khi bơi lội xong, thích ý nằm trên cái phao giữa hồ, uống thức uống La Y chuẩn bị, cảm nhận vị tươi mát của đồ uống, ta thoải mái thở dài, cách hưởng thụ của kẻ có tiền quả nhiên không giống bình thường.

Sau khi ở bể bơi chơi 2, 3 giờ, La Y lại, gọi ta ăn cơm trưa.

Ta từ bể bơi lên bờ, tùy tiện xoa xoa tóc, cũng để nguyên quần bơi theo La Y vào phòng.

Một đường đi đến nhà ăn, bọn hạ nhân thấy ta, mỗi người đều trừng mắt nhìn, có mấy người thậm chí còn nhăn nhó đỏ mặt nhìn ta. Làm cho ta cảm thấy được chính mình giống như toàn thân trần trụi, rõ ràng ta có mặc quần bơi a. (anh Mặc câu dẫn *phụt máu mũi*)

Tới nhà ăn, vừa lúc đụng phải Mạch Khắc đang đi tìm La Y, cùng với tên nam nhân mắt kính đã lâu không gặp, bí đỏ từng nói qua hắn tên là Alex, là một con lai, ta hướng bọn họ chào hỏi, hai người đồng thời mở to hai mắt nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi lâu.

Tên nam nhân mắt kính thâm ý nhìn ta nói: “Tôi cuối cùng hiểu được bí đỏ vì cái gì lại mê cậu, một mỹ nhân như thế, nếu đổi lại là tôu, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“. . . . . .”

Quả nhiên là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, lỗ tai của ta trực tiếp loại bỏ lời nói của hắn.

“Khụ. . . . . . Đỗ thiếu gia, cậu mặc như vậy. . . . . .có phải hay không có chút mát mẻ?” Mạch Khắc đỏ mặt, quay đầu qua chỗ khác, ngữ khí có chút lúng túng nói.

Ta ngồi xuống ghế chờ cơm trưa, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ: “Please, ta là nam nhân, nam nhân bình thường không phải đều mặc vậy để bơi sao?”

“Đối với người khác đương nhiên là chuyện bình thường, nhưng đối với loại mỹ nhân như cậu mà nói thì là chuyện phi thường nguy hiểm. Cậu không sợ sẽ có người nổi lên thú tính hay sao?”

Ta liếc mắt nhìn tên nam nhân mắt kính một cái: “Ta trước kia đi bơi đều mặc như vậy, nhưng đâu có người nào tấn công ta đâu?” Anh cho là mỗi người đều giống các anh biến thái như thế a?

Huống chi đi bể bơi không mặc quần bơi thì ta đây còn bơi cái gì nữa!

Tên nam nhân mắt kính đột nhiên không thèm nhắc lại nữa, mà cười tà nhìn phía sau ta.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, đang buồn bực hắn sao đột nhiên đổi tính thì bả vai lại đột nhiên bị người phía sau nắm lại, tiếp theo, thanh âm khủng bố của bí đỏ từ phía sau truyền đến lỗ tai ta: “Em cư nhiên còn dám đi bể bơi công cộng bơi lội? Tốt lắm, phi thường tốt!. . . .”