Ngực hắn kịch liệt phập phồng, có điểm phẫn nộ trừng mắt nhìn ta: “Trừ phi ta chết, nếu không em đừng hòng rời khỏi ta!”

“. . . . . .”

Ta buồn bực nhìn hắn.

Chẳng lẽ ngôn ngữ biểu đạt của ta có vấn đề? Bằng không hắn sao có thể đem câu “Ta muốn về nhà” lý giải thành “Ta phải rời khỏi hắn”?

“Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa, có nghe hay không? Nếu không ta không thể cam đoan sẽ không thương tổn em.” Hắn lạnh lùng nói, rồi mới đứng lên, sửa sang lại quần áo đi đến cửa, đang muốn ra ngoài. “Ta còn có một chút công vụ phải xử lý, em đi ngủ trước đi.”

“Đứng lại!” Ta ở phía sau hăn cũng lạnh lùng nói. “Ta đã nói chúng ta phải hảo hảo nói chuyện, đừng có trốn.”

Hắn dừng lại một chút, cười nhạo một tiếng: “Không có hảo đàm gì cả, ta sẽ không cho em rời khỏi ta. Em cũng đừng ảo tưởng có thể rời khỏi ta, cho dù em trốn đến chân trời góc biển, ta cũng đào sâu ba thước tấc đề tìm bằng được em, rồi sau đó khóa em lại bên cạnh!”

Ta có chút đau đầu, chẳng lẽ năng lực biểu đạt bằng tiếng Anh của ta thật sự có kém đến như thế sao?

Ta cúi đầu bất đắc xoa xoa trán, rồi mới ngẩng đầu hữu khí vô lực nhìn hắn nói: “Ta không có nói là muốn rời khỏi ngươi, ngươi đừng có kích động như thế được không? Ngươi quay lại đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là đóng cửa lại, lại lần nữa ngồi trở lại trên giường.

“Em nói đi, ta nghe.”

“Thật sự nghe?”

“Ân.” Hắn gật đầu.

“Ngày hôm qua sau khi bị ngăn lại ơ cửa, ta tự hỏi mình một hồi lâu ── chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy được, ta rất ghét không có tự do, mà ngươi thì lúc nào cũng sợ hãi ta rời đi.” Thấy Địch Tu Tư gật đầu, ta tiếp tục nói. “Ngươi truy ta chạy, cứ như thế nhiều lần, ngươi không phiền, ta cũng có chút chán ghét . Hơn nữa. . . . . .” Ta quyết tâm, bắt buộc chính mình phải nói ra suy nghĩ của trái tim. “Ta thừa nhận chính mình đối với ngươi là có cảm giác, dù sao kiếp trước đã yêu sâu đậm đến như vậy, không có khả năng nói quên liền quên. . . . . Ngươi làm gì vậy? ! Mau thả ta ra!”

Hắn đột nhiên đứng lên, rồi hưng phấn chạy tới ôm lấy ta, không ngừng nỉ non: “Ta chỉ biết, ta chỉ biết, em không có khả năng không thương ta. . . . . . Trời ạ, lâu như thế, lâu như thế . . . .” Thanh âm hắn càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng vui sướng, “Ta cuối cùng đợi được đến ngày emyêu ta, em yêu ta, ha ha, hôm nay thật sự là ngày cao hứng nhất đời ta, ha hả. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Ha ha. . . . . .”

Hắn ôm ta, nở nụ cười thật lâu, ta bị hắn ép vào trong ngực thiếu chút nữa không thở nổi. Tuy rằng rất muốn nói có cảm giác cùng yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn thấy hắn cao hứng như thế, ta thật sự không đành lòng cắt đứt niềm vui này của hắn, chỉ có thể yên lặng chờ hắn bình tĩnh lại.

Một lát sau, hắn cuối cùng cũng đình chỉ việc ngây ngô cười, lại đột nhiên kéo ta ra ngoài cửa.

Ta thực kinh ngạc, giãy tay hắn, hỏi: “Làm gì vậy?”

Hắn kỳ quái nhìn ta: “Làm gì? Đương nhiên là đi Florida rồi.”

“. . . . . .” Ta có điểm theo không kịp lối suy nghĩ của tên gia hỏa này.” Đi tới đó làm gì?”

“Còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là kết hôn a.”

“Kết hôn? ! ! !” Ta kêu lên sợ hãi, “Ai với ai?”

“Đương nhiên là em với ta a.”

“Ta đáp ứng ngươi khi nào?”

“Ngay lúc nãy a.”

“? ?”

“Em đã yêu ta, cũng chính là đã tiếp nhận ta rồi, mà chúng ta thì đã sớm đính hôn, lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình cảm), kế tiếp đương nhiên chính là kết hôn a.”

“Ta sao lại không biết Florida cũng cho phép đồng tính kết hôn nhỉ?”

“. . . . . .” Hắn vỗ đầu, “Ha hả, ta cao hứng quá nên quên mất Florida tuy rằng là nơi kết hôn nhanh nhất, nhưng là kết hôn giữa những người khác phái. Hơn nữa hôn nhân cả đời chỉ có một lần, sao có thể qua loa như thế? Hôn lễ chúng ta đương nhiên phải thật long trọng, ta sẽ đi thông báo cho La Y biết. . . . . .”

“Chậm đã, địa điểm không phải mấu chốt, mấu chốt là ta cũng chưa có đáp ứng cùng với ngươi kết hôn, ngươi không cần tự chủ trương có được không? Ta hiện tại là muốn cùng ngươi thảo luận vấn đề của chúng ta, mà không phải hôn lễ!”

“Hai chúng ta còn có vấn đề gì chứ, trừ bỏ kết hôn còn có cái gì nữa? . . . . . . Em không đáp ứng sao?” Hắn cuối cùng phản ứng lại.

“Ta từ đầu tới cuối cũng chưa nói a, là ngươi một mình tự suy, không phải sao?” Cám ơn trời đất, tên gia hỏa này cuối cùng cũng không động kinh .

“Phải không?” Hắn uể oải quay trở về, đột nhiên quì một gối xuống ngẩng đầu nhìn ta cầu xin: “Ta đây hiện tại liền cầu hôn em, em đáp ứng ta có được không?”

Ta thở dài, kéo hắn đứng lên, để cho hắn ngồi trên ghế, mà chính mình lại ngồi ở trên giường, nói tiếp vấn đề dang dở lúc nãy.

“Vừa rồi ta nói đến đâu rồi?”

“Em yêu ta, muốn cùng với ta kết hôn!” Hắn rất nhanh trả lời.

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn ngồi trên ghế, vẻ mặt như người vợ ai oán, liếc nhìn ta một cái. Nếu không phải lúc trước hắn bắt chước tên gia hỏa Khải Nhĩ thì bây giờ có khi ta còn thực nghĩ rằng người đối diện ta là Khải Nhĩ.

“Em nói em có cảm giác đối với ta.”

Ta gật đầu, tiếp tục nói. “Bởi vì nguyên nhân kiếp trước mà hai chúng ta đều xem nhẹ  một bước, nều theo như các cặp bình thường thì bước đầu tiên chính là bồi dưỡng tình cảm.”

“Ha hả. . . . . .” Hắn cúi đầu cười, tựa vào trên ghế, ngón tay chỉ chỉ ta. “Mặc, em nói giỡn a, hai ta đều bồi dưỡng tình cảm 1500 năm rồi, em cho rằng còn có thể xem như những cặp đôi bình thường nữa hay sao?”

Ta thẹn quá hóa giận.

Hắn nhún nhún vai: “ok, thỉnh tiếp tục, ta nghe.”

“Cho nên, nếu ngươi thật sự hy vọng ta một lần nữa yêu ngươi, cũng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi, không chạy trốn, vậy đến theo đuổi ta đi.”

“. . . . . .”

“Ta sẽ cho chúng ta một cơ hội, nhận sự theo đuổi của ngươi. Nhưng có một yêu cầu, lúc này đây, ngươi không được hạn chế tự do của ta, ta có quyền được lựa chọn chỗ ở của mình, làm chuyện của của mình, kết giao bằng hữu. Đương nhiên, ta cam đoan, lúc này đây khẳng định sẽ không chạy trốn khỏi ngươi, cũng chắc chắn thật sự cùng người kết giao.”

Nghe được câu đầu tiên, Địch Tu Tư thập phần cao hứng; nghe được câu thứ hai, thân thể hắn siết chặt, hai mắt dần dần đỏ lên, có xu thế phát cuồng; chỉ đến khi nghe câu thứ ba, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.

“Đây là việc ta muốn cùng ngươi nói chuyện, hy vọng ngươi có thể đáp ứng. Nếu không, chỉ có lưỡng bại câu thương!” Ta lưu lại một câu nói. Này không phải chuyện giật gân, nếu chiếu tình huống hiện tại, ta cùng hắn thật sự chỉ có thể lặp lại bi kịch của kiếp trước.

“. . . . . .”

Hắn lẳng lặng nhìn ta thật lâu, rồi mới cúi đầu, che đi khuôn mặt.

Ta rất có kiên nhẫn chờ đáp án của hắn.

Hồi lâu, thanh âm rầu rĩ của hắn xuyên qua kẽ hở bàn tay truyền ra: “Để cho ta suy nghĩ một chút.”

“Ân.” Ta nhìn hắn, biết trong nội tâm chắc chắn đang đấu tranh rất thống khổ.

Hắn buông tay, ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Đợi vài ngày nữa ta sẽ cho em đáp án?”

“Ân, tốt. Nhiều hay ít ngày ta đều có thể chờ được.”

Ánh mắt hắn phức tạp nhìn ta một cái rồi xoay người tiến ra ngoài cửa, khi tới trước cửa, hắn ngừng lại một chút: “Ta đi tới thư phòng, công ty còn có một ít văn kiện cần xử lý, em đi ngủ sớm một chút đi.” Vừa dứt lời, tiếng đóng cửa cũng truyền đến.

Ta nhìn trừng trừng vào cánh cửa, tâm tình phức tạp.

Hy vọng đừng để ta chờ lâu.

Có lẽ là bởi vì đã nói hết mọi điều từ sâu trong trái tim nên cả người ta thoải mái hơn rất nhiều. Ta ở phòng ngủ, xem TV một lát, sau khi cảm thấy buồn ngủ mới bắt đầu tắt đèn đi ngủ. Một đêm không mộng mị.