Ta bị âm thanh phía sau làm cho hoảng sợ, cứng ngắc xoay người lại, đối diện với một ***g ngực cường tráng trắng nõn. Ta lập tức thông minh mượn đề tài này để nói chuyện của mình: “Nửa người tên gia hỏa này cũng trần trụi, tại sao các ngươi không nói hắn?”

Cái này không phải điển hình cho câu “chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn” sao?

Tên nam nhân mắt kính miễn cưỡng đáp: “Không ai dám nói hắn, trừ phi không muốn sống nữa!”

Với bộ dạng của tên bí đỏ này, vừa thấy cũng biết chỉ có hắn nói người khác chứ không thấy ai nói hắn. Nhưng ta ương bướng, chỉ bí đỏ nói: “Ai nói không ai dám? Ta liền dám!”

“Nga. . . . . .” Tên nam nhân mắt kính kéo dài âm điệu, cười đến thập phần *** đãng.

Mạch Khắc cùng La Y đứng bên cạnh hắn sau khi nghe ta nói xong liền mặt đỏ tía tai.

Ta nghi hoặc nhìn bọn họ, sờ sờ cằm: ta vừa rồi có phải hay không đã nói ra cái gì không nên nói? Bằng không sao biểu tình mỗi người ở đây lại đen đến vậy?

Bí đỏ ở phía sau cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tuy rằng nghe được em nói những lời này ta thật cao hứng, nhưng . . . . . .” Bí đỏ nắm lấy cằm của ta, nâng đầu ta lên, tiếp tục hung tợn nói: “Dù có muốn tình toán gì thì cũng đừng hòng đánh trống lảng!”

Hắn hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo tiến sát đến trước mặt ta, trên đầu tựa hồ còn ẩn ẩn một chút hắc khí, chỉ còn thiếu hai cái sừng nữa là thành đại ma vương khủng bố. Lòng ta tăng tốc, bị dọa ── sẽ không phải là ma vương Khải Ân sẽ xuất hiện đấy chứ?

Ta nơm nớp lo sợ hỏi: “Khải Ân?”

“Em nói gì?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta, rồi mới ngẩng đầu nhìn ba người kia bằng một ánh mắt sắc như đao: “Các ngươi nhìn cái gì đó?”

Ba người rất ăn ý, đồng thời quay đầu đi, đồng thời lui lại mấy bước.

“Thiếu gia, cơm trưa ở phòng bếp bên kia đã chuẩn bị tốt, tôi đi xem xét lại một chút.” La Y dùng lý do đường hoàng nhất, là người thứ nhất trốn.

“Thiếu gia, tôi đột nhiên nhớ hình như bên kia còn có việc, tôi phải đi coi.” Mạch Khắc suy nghĩ vài giây, rồi mới dùng lý do không cao minh bỏ chạy .

Chỉ còn lại có tên nam nhân mắt kính, tựa như ngọn đèn đang leo lắt, cố gắng sống sót.

Khải Ân bất mãn liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”

Tên mắt kính nam nhân tựa như là bị uy áp của Khải Ân làm cho tỉnh lại, hai mắt hồ ly dường như nhíu lại, khôi phục lại vẻ cười tà của hắn, nhưng đôi mắt sắc bén của ta lại thấy hắn có dấu hiệu muốn lui lại vài bước.

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

Ta mở trừng mắt nhìn, dự cảm không tốt trong lòng càng lúc càng lớn.

“Là La Y mời tôi tới.”

“Nga? Ông ấy gọi ngươi tới để làm gì?” Khải Ân không chút để ý hỏi.

“Ông ấy nói,” Tên mắt kính nam nhân lùi lại thật nhanh, “Cậu có thể bị thương, kêu tôi đến thử xem xét một phen.”

“Ta bị thương? Là ý gì?” Khải Ân nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Ta cuối cùng nhớ tới những gì La Y nói khi ta xuống lầu, thế là thân thể đột nhiên cứng ngắc. Không nghĩ tới La Y trừ bỏ bát quái ra còn giống gà mẹ, ta bị hắn hại thảm rồi.

Bàn tay Khải Ân đặt trên vai ta, tự nhiên cảm nhận được vẻ cứng ngắc khác thường của ta, hắn liếc ta một cái, ý tứ mười phần là cảnh cáo.

“Chính là, chính là. . . . . ” Tên mắt kính nam nhân tiếp tục lui lại, rồi khi cảm thấy được khoảng cách này là an toàn, liền không để ý tới ánh mắt hướng hắn cầu xin tha thứ của ta, một hơi nói ra: “Hắn nói cậu bị Đỗ Mặc đè ép cả đêm, mặt sau có thể bị thương, Để tôi đến xem giúp cậu! Ách. . . . . . Đương. . . . . tôi cái gì cũng chưa nói. . . . . . Cáp. . . . . .” biết không khí không tốt, hắn nhanh chóng chạy biến vào phòng bếp.

Nhà ăn chỉ còn lại ta cùng đang cái tên hiện tại đã từ ma vương thăng cấp thành ma hoàng, Khải Ân.

Ta lệ rơi đầy mặt nhìn theo bóng dáng vừa biến mất của tên nam nhân mắt kính, có loại cảm giác bi tráng “Gió gào biển nước lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại”.

“lầm bầm. . . . . .”

Khải Ân ở phía sau hừ lạnh hai tiếng vang vọng khắp phòng ăn trống trải.

Ta không khỏi nhỏ vài giọt mồ hôi lạnh.

“Mặc, nguyên lai em có chủ ý đối với ta. . . . . .” Hắn cúi đầu, phi thường ôn nhu ở bên tai ta nói. “Ta bị em đặt ở dưới thân? Ân? Đè ép một buổi tối? Ân?”

“. . . . . .” Ta mồ hôi lạnh ứa ra.

“Ta cũng không biết nguyên lai thể lực em lại tốt thế đó, Mặc. . . . . .”

Ta cuối cùng cũng đổ mồ hôi như thác nước Lưu Sơn, nhưng vì sự trong sạch của chính mình vẫn là quyết định cố lấy dũng khí nói thật, nhưng thanh âm giống như tiểu nhân khiến ta cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình: “Ta tuyệt đối cũng không có nói những lời này. . . . . .”

“Vậy là ai nói?”Khải Ân như cố ý như vô tình thổi khí vào lỗ tai ta, nơi đó cũng là nơi mẫn cảm nhất của ta.

Ta thân thể có chút nhũn ra, may mắn là đang ngồi chứ nếu không sẽ xấu hổ mà té xuống mặt đất mất.

“Là La Y. . . .” Hắn cau mày, hoài nghi nhìn ta.”Thật sự, ta tuyệt đối cái gì cũng chưa nói.”

Cho dù ta có tà tâm cũng không đảm đương nổi cái trách nhiệm này!

“Phải không?” Khải Ân đứng dậy, hét lớn: “La Y!”

La Y không hổ là quản gia, vừa kêu một cái liền xuất hiện, tay cầm theo một cái mâm từ phòng bếp đi ra: “Thiếu gia, cơm trưa của người cùng Đỗ thiếu gia đã chuẩn bị tốt, còn Alex thiếu gia.”

Khải Ân gật đầu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh ta.

Mà tên nam nhân mắt kính vốn lúc nãy trốn vô phòng bếp giờ đi theo phía sau La Y, thật cẩn thận tìm hiểu, cảm thấy tạm thời không có nguy hiểm gì, mới ngồi xuống chỗ xa Khải Ân nhất.

La Y sau khi cùng bọn người hầu đặt mâm xuống liền bắt đầu chia thức ăn cho chúng ta.

“La Y, là ngươi gọi Alex tới?”

La Y gật gật đầu.

“Ông nói với hắn thân thể ta không khoẻ?”

La Y tiếp tục gật đầu.

“Ông là nghe từ đâu?” Thanh âm Khải Ân rất nhẹ, nhưng lãnh ý trong đó, tất cả mọi người ở nhà ăn đều có thể nghe ra.

La Y không nói gì, nhưng hai mắt cứ không ngừng liếc về phía ta, ý tứ không cần phải nói cũng biết.

Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tên gia hỏa này cư nhiên dám hãm hại ta, uổng công ta trước đó cứ cho hắn là người tốt.

“Nga, như vậy a. . . . . .” Khải Ân một tay chống cằm, hơi nghiêng người mỉm cười nhìn ta: “Mặc, em còn gì để nói?”

Ta tiếp tục giận dữ trừng mắt nhìn La Y, tên gia hỏa kia nhân lúc Khải Ân không để ý liền nhìn ta bằng ánh mắt vui mừng khi người khác gặp họa.

Tên hỗn đản này!

Ta đứng lên, đang muốn đi tới cãnh La Y, thình lình lại bị Khải Ân ở bên cạnh kéo lại, đẩy xuống bên cạnh hắn.

“Mặc, em đang nhìn ai thế?”

Ta nhìn ánh mắt hừng hực lòng đố kỵ của Khải Ân, không tự giác có chút sợ hãi nuốt nước miếng một cái, vội vàng hướng hắn nịnh nọt cười: “Đương nhiên là nhìn ngươi a, ha hả. . . . . .”

Khải Ân hướng ta cười tà mị, kéo lấy cằm ta, cúi xuống hôn: “Nhớ kỹ, khi có ta ở đây không được nhìn người khác, ta sẽ ghen!”

Ngữ khí thập phần hợp tình hợp lý, ta không khỏi có loại cảm giác vô lực không nói nên lời.

“Ăn cơm đi, sau đó ta sẽ thu thập em!” Hắn phi thường bất mãn nhìn thân thể trừ quần bơi ra thì cái gì cũng không mặc của ta.

Một tia lạnh lẽo từ dưới chui tọt lên đầu ta, ta vừa ăn cơm vừa bi thảm cho chính mình vì những gì sắp phải chịu.