“Dựa theo đời trước, ngươi bắt đầu từ ngày mai gọi ta là ca ca, ta gọi ngươi Vân Tiểu Minh!” Chu Mộ Nhiên cầm lấy một con cá bắt đầu gặm cẩn thận.

“Biết rồi.” Biểu hiện của Huyền Minh rất ngoan ngoãn, giống như đúng là một đứa bé. Thế nhưng Chu Mộ Nhiên biết lão công của mình không bớt việc như vậy.

“Ta cho ngươi biết a, hiện tại hai chúng ta đều không cách nào vận dụng toàn lực, ngươi đừng làm chuyện không nên làm, miễn cho lộ ra chân tướng.”

“Chuyện không nên làm, ví dụ như cái gì?”

Dù cho đó là gương mặt của một tiểu hài tử, thế nhưng Chu Mộ Nhiên vẫn như cũ nhìn ra nét gian trá không có ý tốt. Lời này y không thể nói ra được, chỉ có thể hừ một tiếng tiếp tục gặm cá.

“Yên tâm đi, chúng ta không phải bọn họ, chúng ta chỉ có thể hạnh phúc cùng nhau, sẽ không sản sinh hiểu lầm.” Huyền Minh ngoan ngoãn tới gần Chu Mộ Nhiên, tựa ở bên cạnh y mềm mại  mở miệng, dáng dấp kia đáng yêu mà vô hại, manh khiến người ta muốn đưa tay ôm vào trong ngực.

“Ta sẽ không hiểu lầm, chỉ cần ngươi không đi cùng với tên Hoa sư bá có khuôn mặt đẹp bức người kia là được rồi.” Ngữ khí Chu Mộ Nhiên bỗng nhiên có chút trầm thấp, tâm tình khó chịu  mở miệng.

“Ngươi xem ngươi, ta mới nói không nên bị tâm tình cùng ký ức của nguyên chủ quấy rầy.” Huyền Minh bất đắc dĩ mở miệng, “Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, chúng ta là phu thê mấy đời mấy kiếp, ngươi còn không tin được nam nhân của mình sao?”

“Nam nhân?” Chu Mộ Nhiên đưa tay đi khều cằm Huyền Minh, mờ ám vuốt nhẹ, “Ngươi hiện tại mang bộ dáng này, cũng coi như nam nhân sao?”

“Đương nhiên.” Huyền Minh không chút nào tức giận, chỉ cần lão bà vui vẻ là được rồi. “Ngươi phải cố gắng tu bổ thẻ, mới có thể có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ nam nhân của ta, hơn nữa, sẽ có kinh hỉ.”

“Kinh hỉ gì?” Chu Mộ Nhiên mờ mịt.

“Chờ đến lúc đó ngươi liền biết!” Huyền Minh cười thần bí.”Bảo đảm kinh hỉ.”

“Ồ?” Chu Mộ Nhiên mờ mịt sờ đầu một cái.

Gặm xong cá, hai người cũng ăn no tám phần. Tuy rằng không dầu không muối, thế nhưng chất thịt mềm mại tươi mới, ăn vào cũng không tệ lắm.

“Vẫn là để ta làm đi.” Chu Mộ Nhiên lau miệng, “Chỗ này của ta có đồ ăn cùng đồ gia vị.”

Huyền Minh sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ mặt há hốc mồm.

Có gia vị, y lại để cho mình ở đây ăn cá không mùi không vị …

Có ký ức của nguyên chủ, Chu Mộ Nhiên tự nhiên không cần lại học tập tri thức sửa thẻ một lần nữa, bắt đầu luyện tập chữa trị thẻ.

Lúc đầu không tìm được cảm giác, Chu Mộ Nhiên cau mày xem tấm thẻ bị mình làm hỏng, chỉ cảm thấy đầu sắp nứt.

“Thời gian còn sớm, không vội.” Huyền Minh đun trà đưa cho Chu Mộ Nhiên, “Đây mới là ngày thứ nhất, ngươi đừng gấp quá.”

“Nhưng là ta vừa nghĩ tới kết quả của chúng ta…” phía sau lưng Chu Mộ Nhiên run lên từng trận.

Cho dù Huyền Minh cường hãn thì lại làm sao, y vẫn không đủ mạnh, chỉ có thể cản trở. Hai người một khi tách ra, y liền sẽ trở thành uy hiếp, nhược điểm của Huyền Minh. Nhiều người chính là muốn lợi dụng y đến tính toán vị đại yêu tôn Huyền Minh này.

Y nhất định phải mau chóng cường đại lên.

Nếu như Vân Uyên lúc trước không phải nhất phẩm tạp tu, mà là tam phẩm thậm chí tứ phẩm tạp tu thì y ở trước mặt Càn Khôn đại sư, cũng chính là sư tôn của y, sẽ được đánh giá cao hơn chút.

Hoa Tỳ Di cũng sẽ không phách lối mang Huyền Minh đi ngay trước mặt y như vậy, mấy năm đều không được gặp lại.

Những cái này cũng làm cho Chu Mộ Nhiên thầm hận.

Huyền Minh có chút bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của lão bà, hắn liền biết đối phương lại bị tâm tình quấy rầy.

Mấy đời trước tuy rằng cũng có tình huống như thế này, thế nhưng căn bản không nghiêm trọng. Đời này làm sao lợi hại như vậy? Hơn nữa nhìn dáng vẻ Chu Mộ Nhiên như vậy, cầm trong tay thẻ cấp 1 đều làm hỏng, nhất định phải sửa xong trong vòng một ngày, không chỉ làm mình khó thêm, hơn nữa là có… chứng ép buộc?

Đúng, chính là cảm giác ép buộc.

Huyền Minh ở một bên cau mày nhìn, càng xem càng cảm thấy đúng.

Chu Mộ Nhiên căn bản không chú ý tới ánh mắt của Huyền Minh, cau mày nỗ lực dựa theo ký ức tìm kiếm cảm giác.

Vật liệu cơ bản để chế thẻ, linh thạch, máu yêu thú cùng năng lực nhận biết. Ba cái này thiếu một thứ cũng không được.

Hơn nữa chữa trị hồn thẻ còn khó hơn, ngoại trừ cần ba loại vật liệu cơ sở giả thì còn cần tìm được đường văn khi chế tác thẻ lúc trước, dùng máu yêu thú vẽ lại những chỗ mà linh thạch không thể sửa được.

Điều này còn khó hơn đơn thuần chế tác một tấm thẻ mới

Đến khi sắc trời đã đen hoàn toàn, Chu Mộ Nhiên cũng không cân nhắc rõ ràng, Huyền Minh cũng đã vô cùng buồn ngủ. Thân thể này của hắn rất nhỏ, tuy rằng linh hồn lực rất cao, nhưng khổ nỗi thẻ bản mệnh vỡ vụn, so với tiểu hài tử chân chính cũng không mạnh hơn quá nhiều.

Chu Mộ Nhiên chậm rãi xoay người, nhìn thấy Huyền Minh bên cạnh mắt đều sắp nhắm lại nhưng còn cường chống, trong lòng cả kinh, liền vội vàng đứng lên ôm lấy Huyền Minh, tiến vào hang động bọn họ đã tìm từ trước. Nơi đó Huyền Minh đã bỏ một ít cỏ mềm vào, đủ để an thân.

“Buồn ngủ tại sao lại không ngủ trước đi?” Trong lời nói của Chu Mộ Nhiên hơi có chút  oán giận, thế nhưng càng nhiều là đau lòng.

“Muốn ngủ cùng với ngươi” Huyền Minh hơi nhếch lên khóe miệng, “Không có ngươi ta làm sao ngủ được.”

“Đều biến thành nhỏ như thế mà còn không quên tán trai!” Chu Mộ Nhiên tức giận đẩy ngã Huyền Minh vào trên đống cỏ khô “Ngủ đi!”

“Ừm.”

Huyền Minh vốn định ôm lão bà giống như trước đây, nhưng đáng tiếc thân thể hắn quá nhỏ, nguyên bản có thể ôm toàn bộ vào trong ngực, bây giờ chỉ có thể ôm lấy một cánh tay.

Huyền Minh chưa từ bỏ ý định nỗ lực trèo lên trên, cuối cùng bị cũng đang buồn ngủ Chu Mộ Nhiên ấn tới trong lồng ngực, “Cố gắng ngủ!”

Muốn giãy dụa, nhưng cảm thấy như vậy lại cũng không tệ, Huyền Minh bị cơn buồn ngủ bao phủ, ngủ say.

Đang ngủ say, liền nghe đến cách đó không xa có tiếng kêu, Huyền Minh vội vã vươn mình ngồi dậy, nhưng nhìn thấy cách đó không xa là Chu Mộ Nhiên đang khua tay múa chân  hoan hô.

“Làm sao?”

“Huyền Minh, ngươi tỉnh rồi?” Ý mừng trên mặt Chu Mộ Nhiên không giảm, “Đến đến, ăn cơm trước.”

Bên cạnh đống lửa nướng nửa con cá, trên bếp treo đang đun canh cá. Đều tỏa mùi thơm tứ phía.

“Tay nghề lão bà không tồi.” Huyền Minh dùng đao nhỏ cắt một khối lớn rồi cho vào mồm ăn, Chu Mộ Nhiên bên cạnh đưa tới một chút canh cá đã nấu đến rất mềm, thơm lừng.

“Là tay nghề nguyên chủ không tồi, thế nhưng ta kế thừa  không kém.” Chu Mộ Nhiên liếc mắt. Y đến từ tinh tế, ở nơi đây đã mấy đời, vẫn như cũ là một tiểu bạch sẽ không làm cơm. Bởi vì mặc kệ là tiểu minh tinh đời thứ nhất, vẫn là thiên tài thêu thùa đời thứ hai, hay là chuyên gia máy móc đời thứ ba, vẫn là tiểu tiêu sư Trang Minh kia đều sẽ không làm cơm. Chứ đừng nói là đại siêu sao ca nhạc bị ngược đãi từ nhỏ.

Đời trước là tiểu hoàng đế, lớn rồi là một đại hoàng đế anh minh thần võ, tự nhiên chỉ có thể ăn căn bản sẽ không làm, dù cho hắn muốn đi đến nhà bếp, e sợ đều sẽ bị triều thần môn tử gián đi ra ngoài.

Cho nên nói, Chu Mộ Nhiên chưa từng có kinh nghiệm làm cơm.

May mà người yêu còn có thể làm cơm, hai người trước kia khi dã ngoại cũng đều dựa vào lão công đốt lửa, bằng không liền muốn chết đói.

Hiếm thấy Chu Mộ Nhiên có thể làm cơm, đừng nói Huyền Minh kinh ngạc, ngay cả Chu Mộ Nhiên cũng cảm giác mình rất ghê gớm.

Huyền Minh vừa ăn uống, Chu Mộ Nhiên vừa lấy ra tấm thẻ mình vừa chữa trị xong.

“Làm sao? Sửa tốt rồi.” Chu Mộ Nhiên cười nói, “Hơn nữa không chỉ là sửa tốt, tấm thẻ này còn thăng cấp.”

“Ồ?” Huyền Minh không quá lý giải được.

“Ta thấy hoa văn nguyên bản rất đơn giản, liền dùng năng lực nhận biết xóa đi rồi vẽ một trận đồ mới. Nơi này dùng máu yêu thú cũng là không tồi, vì lẽ đó thẻ từ thẻ phòng ngự cấp 1 trực tiếp biến thành hai loại thuộc tính phòng ngự cùng đàn hồi.”

“Ồ?” Huyền Minh sững sờ, vội vã thả bát xuống “Cho ta nhìn một chút.”

Chu Mộ Nhiên vội vội vã vã đưa thẻ tới, hình vẽ nguyên bản trong thẻ đã thay đổi, loại hoa văn mới này là Chu Mộ Nhiên tự mình nghiên cứu ra.

Thẻ đã được sinh ra lâu như vậy, các loại hoa văn trên thẻ đã là cố định. Không phải không cho phép sửa, mà là trải qua mấy chục đời chế thẻ sư  nghiên cứu thì những này hoa văn đã là trận đồ tốt nhất, sửa cũng không có tác dụng gì. Mà bây giờ, Chu Mộ Nhiên đẩy ra một lối suy nghĩ khác.

“Này kỳ thực không phải ta phát minh, mà là nguyên chủ. Thế nhưng hắn nghiên cứu chính là thẻ cấp cao, bắt tay vào làm sẽ rất khó, mà ta dùng chính là thẻ cấp 1, độ khó giảm mạnh.”

“Hi sinh một nửa phòng ngự, lại gia tăng lực đàn hồi.” Huyền Minh cân nhắc, quả thực không biết loại thay đổi này là tốt hay xấu hay vẫn là dư thừa.

“Nếu như xem ở phương diện thẻ cấp 1 thì loại thay đổi này là hơi dư thừa, thế nhưng nếu như là thẻ cấp cao thì lại không giống. Bằng không loại thiên tài như là nguyên chủ này tại sao lại tiêu hao nhiều tâm huyết như vậy để thay đổi cái này đây.”

“Nói có đạo lý.” Nguyên thân Huyền Minh cùng nguyên thân Vân Uyên chính là một đôi tình nhân, được ký ức  ảnh hưởng, Huyền Minh đối với nguyên thân cũng phi thường có hảo cảm. “Cái kia tùy ngươi, ngươi muốn lúc nào mới có thể sửa chữa thẻ cấp cao đây.”

“Như thế nào cũng phải từ cấp 4 trở lên.” Chu Mộ Nhiên suy tư một thoáng rồi đáp, ngược lại trên mặt lại lộ ra nét mừng, “Ngươi xem.”

Huyền Minh nhìn sang, chỉ thấy hồn văn trên cánh tay Chu Mộ Nhiên đã biến thành hai vạch.”Ngươi lại thăng cấp?”

“Không sai, ta bây giờ là thẻ sư cấp 2, ta cảm giác tốc độ vận chuyển của năng lực nhận biết nhanh hơn một chút, không có cảm giác vướng víu trước kia.”

“Bọn họ sắp tới, hy vọng có thể ở trước đó, ngươi lại lớn mạnh một chút.”

“Ừm!” trên mặt Chu Mộ Nhiên trở nên nghiêm túc.

Huyền Minh nhìn mặt Chu Mộ Nhiên, trong lòng nhưng đang thở dài.

Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn Chu Mộ Nhiên gặp lại tình địch. Dù cho đối phương đến chết cũng không tranh được, thế nhưng có lúc chết rồi, thì sẽ thêm điểm…

Mấy ngày sau đó, Chu Mộ Nhiên vừa chữa trị thẻ, vừa suy nghĩ sâu sắc, thỉnh thoảng phụ trách nấu cơm.

Trong lúc này, Chu Mộ Nhiên lần thứ hai sửa chữa mấy tấm thẻ cấp 1.

Thẻ cấp 1 ban đầu đã từ hiệu quả một nửa phòng ngự một nửa đàn hồi sửa chữa thành hiệu quả đàn hồi thêm nổ tung, mà hiệu quả phòng ngự cũng toàn bộ biến mất.

Còn có một tấm thẻ công kích cấp 1 “Thủy đạn” cũng thêm hiệu quả nổ tung. Lực công kích của loại thẻ này không cao, thế nhưng thắng ở việc  hồn lực tiêu hao có thể bù lại trong nháy mắt. Hơn nữa hiệu quả nổ tung làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Cá mấy ngày nay bọn họ ăn đều bắt được bằng cách nổ như vậy.

Hứng thú của Chu Mộ Nhiên càng ngày càng cao, Huyền Minh cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ tích cực tu luyện, khôi phục tu vi ra thì cũng quan sát Chu Mộ Nhiên.

Gần nhất Chu Mộ Nhiên làm rất nhiều chuyện đều phi thường tuần hoàn trình tự, không chỉ là trình tự chữa trị thẻ, trình tự chế tác thẻ, còn có trình tự sau khi ăn cơm.

Hai người đều đã từng vì chuyện ăn thịt trước hay là uống canh trước mà tranh luận một phen, mà trước đó, xưa nay chưa từng xảy ra.

Cuối cùng đương nhiên là Huyền Minh nhận lệnh  thỏa hiệp.

Cái này cũng chưa tính, Chu Mộ Nhiên mỗi ngày đều muốn hoài nghi cách làm của mình có chính xác không một lần, dù cho Huyền Minh động viên mấy lần cũng vô dụng, cuối cùng Huyền Minh lựa chọn  câm miệng, sau đó ngạc nhiên phát hiện, hắn không khuyên lơn, Chu Mộ Nhiên cuối cùng cũng có thể tự mình nói phục chính mình.

Đây thật sự là chứng ép buộc sao?