Nguyên chủ gọi Cố Vân Uyên, là một cô nhi chi thứ của Cố gia. Hắn sinh ra chính là một thiên tài khó gặp, được gia tộc kỳ vọng nhiều. Bản thân nguyên chủ cũng tin là thật, tuy rằng bị các thiếu gia dòng chính đố kị lại bắt nạt lại vẫn cứ nỗ lực báo đáp  gia tộc, tận hết sức lực.

Nhưng mà sự thực một lần lại một lần vạch trần  biểu tượng dối trá này. Ở thời điểm gia tộc sắp áp chế không nổi năng lực của hắn, gia tộc lựa chọn hủy diệt hắn.

Sau khi giết hết đám thiếu gia dòng chính vây quét hắn, hắn mới trằn trọc biết thân phận chân thật của mình.

Nguyên lai cha mẹ hắn cũng không phải chi thứ chết sớm gì. Mẹ của hắn là dưỡng nữ của gia chủ nhà họ Cố, nhưng yêu một tiểu tử nghèo, thậm chí còn lui mối đính hôn trước đó.

Điều này làm cho gia chủ họ Cố phẫn nộ dị thường, lão nuôi lớn những nữ nhi này chính là vì thông gia, mang đến lợi ích lớn hơn cho nhà mình. Mà hiện tại, người có khuôn mặt đẹp nhất, dịu ngoan nhất lại cãi lời lão.

Nguyên bản muốn giết chết dưỡng nữ không nghe lời này, rồi lại nhận được tin tức, nam nhân này là một đại nhân vật. Bất đắc dĩ, lão chỉ có thể giam cầm dưỡng nữ, lại khiến người ta nhận nuôi nguyên chủ.

Sau khi nguyên chủ biết hết tất cả liền mang theo một tấm thẻ màu đen thần bí mà mẫu thân đã tạ thế để lại cho hắn bắt đầu sống cảnh đào vong.

Một đường mấy lần truy sát làm cho hắn rơi vào tử địa, nhưng hay bởi vì có quý nhân giúp đỡ mà còn sống.

Quý nhân đầu tiên nguyên chủ gặp phải chính là Huyền Minh, cũng là người yêu của nguyên thân. Một nam nhân thần bí mà lại cường hãn, là một vị thượng cổ yêu tôn, từng toàn thân trở ra dưới sự vây quét của Đại tu sĩ.

Người thứ hai là Đại sư huynh đồng môn của hắn Đoàn Tinh, vô cùng chăm sóc hắn, cuối cùng vì bảo vệ hắn, hầu như là tự sát chết trong chủ gia nhà họ Đoàn, vẫn là chết dưới băng chùy do cha ruột của hắn đánh ra.

Người thứ ba cũng là đồng môn sư huynh của hắn, đồng thời cũng là đại ca kết nghĩa của hắn, Tô Trưng Ngâm. Vì hắn báo thù mà làm mất tiền đồ của y, bị tổ phụ Đại năng cầm cố năm mươi năm, cả đời không thể vào nội môn.

Còn có muội muội của hắn Thẩm Dạ, ở môn phái chờ hắn mấy năm, sau bởi vì thân phận thú tu bại lộ, chỉ có thể âm u rời khỏi người yêu của mình.

Loại bất hạnh này, đều bắt nguồn từ kiếp trước của nguyên chủ với yêu tôn. Kiếp trước nguyên chủ là Hàn Chỉ Lam, một ngàn năm trước đã trốn khỏi Đại thừa yêu tôn Huyền Khánh Khuynh.

Đợi đến khi hai người nhớ lại thân phận cũ, hết thảy đều lắng xuống, bi kịch không có cách nào nghịch chuyển.

Chu Mộ Nhiên hồi ức một chút, biết lúc này chính là y gặp phải Huyền Minh bị thương lúc nhỏ đi.

“Huyền Minh, tỉnh lại đi.” Biết là người yêu của mình, Chu Mộ Nhiên cũng lại phải tiếp tục diễn, trực tiếp đẩy đẩy đối phương.

“Ừm.” Huyền Minh con mắt không mở, trực tiếp đáp một tiếng, tựa hồ là điều tiết cái gì.

“Bị thương sao?” Chu Mộ Nhiên sờ sờ đối phương từ trên xuống dưới, chỉ lo đối phương có cái gì không thích hợp, tuy rằng ở trong ký ức, hai người té xuống đều không bị thương tích gì, chỉ là trước kia đại chiến có nội thương.

“Không có.” Huyền Minh nhìn Chu Mộ Nhiên bên người một chút, “Dựa theo quỹ tích, ngươi không phải nên ở trong nước, mà ta ở trên bờ sao?”

Chu Mộ Nhiên tội nghiệp nhìn đối phương, “Trời lạnh như thế này, không xuống có được không?”

“Nước kia có thể trị hết nội thương của ngươi, cũng có thể tăng trưởng hồn lực.” Huyền Minh cũng nhớ lại một chút, mở miệng giải thích.”Hơn nữa ngươi nên gọi ta sư tôn.”

“Thật sự bắt ta gọi sư tôn sao? Ta từng thử, hồn lực nơi này kỳ thực chính là linh hồn lực. Ta không cần bù đắp.” Chu Mộ Nhiên đắc ý nở nụ cười một tiếng, “Nếu theo cách nói này, ta càng nên gọi ngươi một tiếng, ngươi cho ta linh hồn lực, làm cho kinh mạch của ta tràn ngập, phỏng chừng hiện tại…”

Huyền Minh cũng hiếu kì ngồi dậy, nhìn về phía Chu Mộ Nhiên.

Chu Mộ Nhiên xắn tay áo lên, xem ra một chút, “Quả nhiên, đã cấp tám. Quá lợi hại, đây chính là đỉnh cấp của thế giới này đúng không?”

“Gần như vậy, so với ta hiện tại lợi hại hơn nhiều, chỉ là sợ ngươi còn chưa dùng được. Quá sức mạnh mẽ, không có tu vi tương ứng, sợ rằng kinh mạch của ngươi đều phình vỡ.” Huyền Minh giải thích.

Nói trắng ra, chính là những linh hồn lực này không phải Chu Mộ Nhiên tự mình tu luyện được, y muốn dùng cũng được, sợ rằng sẽ lực bất tòng tâm.

“Dựa theo quỹ tích*, còn có rất nhiều ngày mới có thể gặp được Đại sư huynh, vừa vặn ta tu luyện một chút.”

(* Dựa theo những gì đã xảy ra đời trước)

“Thẻ đâu.” Huyền Minh nghe được cái từ Đại sư huynh này rõ ràng mặt trầm xuống một chút. Hắn vẫn chưa quên, người này sau này tranh cướp Vân Uyên với hắn, tuy rằng hiện nay trước mắt là Chu Mộ Nhiên, thế nhưng tâm cảnh cùng ký ức của nguyên chủ  cũng sẽ ảnh hưởng tới hắn. Trận tranh cướp này còn chưa bắt đầu, hắn không dám chắc Chu Mộ Nhiên sẽ không bị đối phương mê hoặc.

“Nơi này nơi này.” Chu Mộ Nhiên không chú ý tới vẻ mặt của Huyền Minh, nghe được lời của hắn liền vội vàng thu thập lại những mảnh thẻ vỡ kia. Những tấm thẻ này đã bị vỡ trong trận chiến trước, bây giờ hoàn hảo chỉ còn  ba tấm. Một tấm thẻ xanh, một tấm thẻ trắng cùng một tấm thẻ đỏ.

“Ngươi đã là ngươi, ta là ta, chúng ta cũng đừng vòng vo.” Huyền Minh tựa ở trên vách núi, “Phía bên ta bị thương rất nhanh sẽ ổn, ngươi không cần phải lo lắng. Ta hiện tại sẽ nói tất cả những gì ta biết nói cho ngươi, miễn cho có cái gì không rõ.”

Đều lão phu lão thê, Huyền Minh tự nhiên không muốn gạt đối phương cái gì, miễn cho lại giẫm lên vết xe đổ sản sinh hiểu lầm, đi tới con đường của nguyên chủ, lưu lại một hồi bi kịch.

“Trước mặt của ta có tổng cộng chín tấm thẻ, phân biệt là thẻ xanh lục Phượng vĩ trấn hồn quan, thẻ trắng Sương nhận diệt hồn kiếm, thẻ đỏ Lưu tinh phá hồn tiễn, phệ hồn giáp, thẻ vàng Tật phong đoạn hồn thủ, thẻ xanh lam Dục hỏa đoạt hồn thủ, thẻ màu chanh Cánh phượng truy hồn ngoa, thẻ tím Cửu thiên định hồn lôi, còn có tấm thẻ đen trong tay ngươi kia, Hám thiên tỏa hồn cung.” Huyền Minh chỉ vào mảnh vỡ một nói rõ chuyện, “Những tấm thẻ này đại biểu toàn bộ tu vi của ta, ngươi sau đó sẽ chữa trị được vài tấm, thế nhưng không được, nhất định phải chữa được toàn bộ, ta mới có thể khôi phục lại đỉnh cao.”

“Ừ.” Chu Mộ Nhiên gật đầu, những thứ này y còn có ký ức.

“Ngươi tinh thông hội họa, cũng tinh thông âm luật, càng có thêm linh hồn lực mạnh mẽ hơn người thường, cũng như là sinh vì thế giới này, ngươi nhất định sẽ đi xa hơn nguyên chủ.”

“Ừm.”

“Đời này bất kể như thế nào, ngươi đều phải tin ta. Giữa chúng ta không thể lại có hiểu nhầm.”

“Ta biết, nguyên chủ phu phu cũng là bởi vì hiểu lầm, chúng ta sẽ không.” Chu Mộ Nhiên có thể cảm giác được người yêu căng thẳng, bởi vì y xác thực sẽ phải chịu tâm tình cùng ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng. Đặc biệt là đời này, người yêu của y, cùng người yêu của nguyên chủ, là cùng một thân thể. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước kia.

Không giống như cũ, cũng khó trách đối phương sẽ căng thẳng. Chu Mộ Nhiên hoàn toàn có thể hiểu được, không nhịn được xoa đầu đối phương một cái.

Huyền Minh nhìn thấy thiếu niên hạ tay xuống, tâm tình rất quái dị. Mấy đời trước  đều là hắn cao to, hung hăng, đời này dường như hoàn toàn ngược lại.

Hắn còn không cao bằng chân của lão bà!

Chu Mộ Nhiên hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, trên mặt nhịn không được  cười.

Tuy rằng muốn ăn thịt còn phải chờ thật nhiều năm, nhưng nhìn người yêu dáng vẻ nhỏ nhắn như ăn quả đắng, mấy năm này vẫn có thể mừng thầm một chút.

“Cười cái gì!” Huyền Minh phẫn nộ, nhưng đáng tiếc bi bô, không chỉ không có doạ đến người vợ, còn làm cho đối phương cười đến ngửa tới ngửa lui.

Huyền Minh thu lại tức giận, lần nữa khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt duỗi ra tay nhỏ non nớt, ngắt phía dưới của lão bà một cái.

Chu Mộ Nhiên suýt chút nữa là nhảy lên.

Cặp tay ma lực kia, Chu Mộ Nhiên hiểu rõ sâu sắc. Lúc này y mới nghĩ đến chuyện mình cao hứng  quá sớm.

Đời trước đối phương còn là một thái giám, không phải vẫn ăn y gắt gao như thường, ngay cả cơ hội vươn mình một lần cũng không có.

“Ta sai rồi.” Chu Mộ Nhiên đàng hoàng nhận sai.

“Sai ở chỗ nào?” Huyền Minh không nhúc nhích chút nào.

Lòng lão bà nghĩ như thế nào hắn quá rõ rồi, nhiều năm phu thê như vậy, có cái gì không hiểu. Mỗi khi ở phía dưới cũng là rất sảng khoá, thế nhưng quay đầu lại chỉ cần hắn hơi hơi lộ ra một chút nhược thế, đối phương lập tức muốn áp đảo hắn.

Cái này đương nhiên cũng là thiên tính của nam nhân, Huyền Minh không cảm thấy đối phương là sai, chỉ là kiên quyết không thể cho đối phương cơ hội này. Chết cũng không được.

Nghĩ tới đây, trên mặt Huyền Minh xuất hiện vẻ mặt không tên, đồng thời tay nhỏ cũng bắt đầu từ từ vuốt nhẹ.

“Huyền Minh ngươi đừng nhúc nhích, trước tiên đừng nhúc nhích.” Chu Mộ Nhiên hận không thể vỗ bỏ tay của đối phương.

Y hiện tại mới mười lăm tuổi, vẫn chưa tới mười sáu, vẫn là tuổi không chịu nổi trêu chọc. Dù cho đầu óc lại lý trí, tư tưởng lại thành thục, thân thể cũng là kích động.

Đối phương trêu chọc  hai lần, y đã mơ hồ có ý ngẩng đầu. Chu Mộ Nhiên quẫn bách dị thường.

Nếu là bị bạn cùng lứa tuổi làm thành như vậy thì cũng thôi, thế nhưng người đối diện mới sáu, bảy tuổi mà thôi, bị nắm như vậy mà cứng rồi, chính y đều có cảm giác mình là biến thái.

Huyền Minh nhìn khuôn mặt của người yêu dần dần ửng hồng, ngoài miệng tuy rằng không nói, trong lòng lại tràn đầy cảm giác tự hào.

Đây chính là lão bà của ta, ta một tay dạy dỗ ra. Thể chất mẫn cảm đến mức nào, nam nhân khắp thiên hạ đều phải ước ao chết.

Huyền Minh không buông tay, Chu Mộ Nhiên cũng không dám giãy dụa, đến cùng vẫn là bắn đầy tay Huyền Minh.

Đôi mắt Chu Mộ Nhiên ửng đỏ, cũng không dám đối diện với Huyền Minh. Bắn trong tay một hài tử như thế, thực sự là có chút không ngóc đầu lên được.

“Thẹn thùng cái gì, điểm mẫn cảm của ngươi ta đều biết, sẽ nhanh như thế cũng là ta…”

“Ngươi đừng nói chuyện cùng ta…” Chu Mộ Nhiên đánh gãy Huyền Minh, một người úp tường tự xét lại.

Huyền Minh không dám nói nữa.

Đừng xem Chu Mộ Nhiên có lúc rất rất lạc quan, thế nhưng có lúc cũng đặc biệt da mặt mỏng, mỗi lần thay đổi một tư thế mới, đều muốn một người thẹn thùng nửa ngày.

Thời điểm như thế này, để tự y một người chậm một chút, chờ quen thuộc  là tốt rồi.

Hoàn toàn hiểu rõ người yêu của mình,  Huyền Minh lanh lợi  đi ra ngoài tìm cành cây, bắt đầu câu cá.

Nội thương cái gì, đối với một người có linh hồn lực sung túc như hắn mà nói thì căn bản không phải chuyện gì lớn cả, nhưng nếu muốn khôi phục thân hình cũ thì còn phải dựa vào Chu Mộ Nhiên chữa trị thẻ. Hiện nay không có bất kỳ đường tắt có thể đi, chỉ có thể trước tiên lấp đầy  cái bụng lại nói.

Chu Mộ Nhiên một người yên tĩnh một chút, nhiệt độ cùng mảnh đỏ ửng trên người cuối cùng cũng coi như là lui.

Không nghĩ tới người yêu đổi thành tiểu bất điểm (thằng nhóc) như thế mà thủ pháp vẫn rất lão luyện, quả thực muốn mạng.

Sau khi khôi phục bình tĩnh, Chu Mộ Nhiên làm bộ cái gì đều không phát sinh, bắt đầu tìm kiếm tung tích Huyền Minh.

Trên đất một đống lửa, trên nhánh cây xiên cá, đã nướng gần xong rồi.

“Được rồi?” Huyền Minh nghe được tiếng bước chân của Chu Mộ Nhiên, cũng không quay đầu lại  hỏi một câu. Người vợ có cái tật xấu, thích trốn tránh, rõ ràng hai người đều rõ ràng trong lòng, y liền có bản lĩnh giả ngu, làm bộ chuyện gì đều không phát sinh.

Âm thanh của Huyền Minh tuy rằng non nớt, thế nhưng cũng có thể nghe ra ý cười trong đó. Chu Mộ Nhiên mặt đỏ lên, coi như cái gì đều không nghe, ngồi bên cạnh đống lửa.