Trước mắt, Chu Mộ Nhiên lấy hết các loại thẻ đã làm được ra, sắp xếp cẩn thận, không để sai thứ tự của chúng một chút nào, sau đó lấy ra tấm thẻ cần dùng, chỉ vỏn vẹn có một tấm.

Huyền Minh chỉ có thể mặt không cảm xúc mà nhìn.

“Ngày hôm nay ta muốn sửa lại thẻ cấp 2 một lần nữa, Huyền Minh ngươi nói  phương thức của ta có phải là không đúng? Bằng không tại sao phí nhiều máu yêu thú như vậy lại vẫn là thất bại.”

Lại tới nữa rồi.

Huyền Minh đau đầu sắp nứt, cảm giác mình có thời gian nghe lão bà lải nhải, còn không bằng đi chuẩn bị món ăn dân dã.

“Khốn nạn, ngươi lại đi! Thất niên chi dương* đúng hay không?” Chu Mộ Nhiên ở phía sau phỉ nhổ nói.

(* đôi lứa hoặc vợ chồng yêu nhau lâu sẽ sinh nhàm chán, nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì sẽ sống bên nhau trọn đời)

“Cái gì thất niên chi dương, chúng ta là bảy thế chi dương. Lão bà a, ngươi bây giờ lải nhải đa nghi giống hệt một lão thái bà.”

“Lăn!” Chu Mộ Nhiên cũng nở nụ cười. Y xác thực phát hiện đời này bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng, luôn có một vài ý nghĩ do dự không quyết, tự mình hoài nghi chính mình. Lẽ nào đây là thiên phú đời này? Trời mới biết thiên phú đời này chẳng lẽ không nên là năng lực nhận biết mạnh mẽ vô cùng và năng lực chế thẻ sao?

Chu Mộ Nhiên bị Huyền Minh khinh bỉ vài câu, tâm tình dĩ nhiên bất ngờ thoải mái lên, rất nhanh liền tiến vào trạng thái.

Lúc Huyền Minh kéo vài con gà rừng mà Chu Mộ Nhiên thích ăn nhất trở lại liền thấy Chu Mộ Nhiên đã bắt đầu đun cá nấu canh, trên giá còn nướng một con dê.

“Ngươi không xoắn xuýt?” Huyền Minh cười trêu.

Chu Mộ Nhiên không lên tiếng, trực tiếp xắn tay áo lên.

Phía trên kia rõ ràng là ba vệt hồn văn.

“Không nghĩ tới ta mắng ngươi vài câu còn rất hữu hiệu.” Lông mày Huyền Minh nhíu lại, “Bằng không ta mắng ngươi thêm vài câu?”

“Tỉnh lại đi, có tinh lực như vậy không bằng sớm lớn lên một chút, ta thực sự là cô quạnh vô cùng.” Chu Mộ Nhiên mặt mày hơi nhíu, khóe miệng mang theo nụ cười câu người.

“Tiểu yêu tinh!” Huyền Minh thầm chửi một câu.

Biết rõ hắn hiện tại ăn không nổi! Lại còn quyến rũ hắn trắng trợn như thế! Thực sự làm hắn đứng ngồi không yên.

Tâm thì nhiệt tình nhưng mà thân thể lại là cục diện đáng buồn, không có động tĩnh chút nào.

Cũng khó trách, chỗ kia mềm nhũn, bây giờ chỉ có thể giải quyết vấn đề sinh lý của mình, không thể thỏa mãn được lão bà, chẳng trách lão bà cô quạnh.

Huyền Minh động lòng, người liền không nhịn được đi tới. Nhón chân lên ôm cổ Chu Mộ Nhiên, tinh tế  gặm nhấm.

Thế nhưng bây giờ  Huyền Minh chỉ là một tiểu nãi oa, Chu Mộ Nhiên ôm tiểu hài thân thể  còn tỏa ra mùi sữa kia làm sao có thể không động thủ, dưới tình huống cả hai người đều có kỹ thuật hôn lão luyện thành thạo, thì ưu thế tuổi cùng thân cao của y vẫn là vượt trên  Huyền Minh.

“Ngươi!” Huyền Minh biểu hiện lên án hành vi muốn bò lên đầu mình phản công của lão bà, Chu Mộ Nhiên chỉ làm như không thấy.

Thời gian mười năm đảo mắt liền trôi qua, huống hồ hiện tại có ký ức cùng kinh nghiệm của nguyên chủ, nói không chừng một thời gian nữa liền chữa xong thẻ. Đến lúc đó y làm sao còn có cơ hội phản công?

Còn không bằng thừa dịp hiện tại thiên thời địa lợi nhân hoà đầy đủ, hoặc là không làm, hoặc là đem người ăn rồi nói sau.

Đi hắn bảy thế chi dương!

Huyền Minh hiển nhiên đánh giá cao hình tượng mạnh mẽ của mình ở trong lòng của đối phương, vốn cho là mình tích uy nhiều năm, tiểu nương tử dù như thế nào cũng sẽ không ra tay với mình, nhưng đáng tiếc hắn sai rồi. Chỉ một sai lầm này, liền giết tới làm hắn không kịp đề phòng, không chỉ người bị đè trên mặt đất, quần cũng bị ném đến một bên, thậm chí hai cái chân nhỏ trắng trẻo non nớt đều tách ra.

“Ô.” Huyền Minh nhịn xuống một tiếng rên rỉ, nước mắt mỏng manh tràn ngập khóe mắt. Tuy rằng chỉ là một ngón tay, thế nhưng loại cảm giác không cam lòng vì mình vốn là bên tấn công lại bị tiểu thụ mà mình áp đảo nhiều năm phản công đã phá nát hắn.

“Đau  sao?” Chu Mộ Nhiên có chút không biết làm sao. Y kỳ thực cũng không nghĩ làm thật, chính là người yêu trắng trẻo non nớt đặt trước mặt, thú tính nam nhân không tự chủ được liền nhô ra.

Huyền Minh nhìn dáng vẻ đối phương có chút kinh hoảng, trong lòng không biết tại sao lại mềm nhũn. Quên đi, cho hắn liền cho hắn, ngược lại đều là người trong nhà…

“Ngươi, ngươi cẩn thận một chút…” Huyền Minh nói xong, trên mặt đỏ lên, nghiêng đầu sang một bên khác.

Chu Mộ Nhiên sửng sốt một chút mới hiểu được là lão công mình xấu hổ, trong lòng quả thực là mừng như điên.

Khi ngón tay tiến vào lần thứ hai, Huyền Minh đã triệt để hối hận rồi. Loại tư vị sởn cả tóc gáy này hắn cả đời đều không muốn nếm thử nữa. Loại cảm giác nơi tư mật bị người chạm vài từ bên trong kia giống như mất đi  tất cả  quyền chủ động.

Nhưng mỗi lần ngón tay hắn thăm dò vào Chu Mộ Nhiên rõ ràng rất yêu thích. Ngoại trừ vừa bắt đầu có chút không thích ứng ra thì mặt sau rõ ràng phi thường đồng ý, hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ mềm thành một đoàn.

“Ngươi, mỗi lần thật sự thoải mái sao?”

“Rất thoải mái.” Chu Mộ Nhiên dừng lại động tác, thật lòng trả lời.

Huyền Minh một mặt hậm hực, hắn tại sao không phải cảm giác rất thoải mái.

“Không thoải mái sao? Vậy thì không làm  đi.” Chu Mộ Nhiên muốn kéo tay về.

“Làm! Làm đi!” Huyền Minh cắn răng một cái. Lão bà có thể làm được, hắn cũng có thể làm được. Không tự mình lĩnh hội một chút, làm sao biết ở phía dưới đến cùng là cảm giác như thế nào, nói không chắc vừa bắt đầu Chu Mộ Nhiên cũng là không thoải mái.

Chu Mộ Nhiên vẫn có chút do dự, đối phương đến cùng vẫn là dáng vẻ nhỏ như thế.

Đang muốn lại mở miệng nói cái gì, trong rừng cây mơ hồ truyền đến âm thanh.

“Ồ.” Chu Mộ Nhiên vội vã kéo ngón tay ra, kéo Huyền Minh một cái, ngồi vào đống lửa bên cạnh, cũng sờ soạng hai cái vào đống tro rơm rạ rồi bôi lên mặt hai người.

“Rất xa đã nghe được hương vị, rốt cuộc tìm được.” Một người thiếu niên cầm đầu kinh hỉ  hô, lập tức đi về phía hai người Vân Uyên.

Hắn đi cũng không nhanh, thế nhưng thoáng cái liền đến trước mặt hai người Chu Mộ Nhiên.

Chu Mộ Nhiên khẽ cau mày, không nghĩ tới thời gian hai người ở cùng một chỗ lại kết thúc nhanh như vậy.

“Tiểu huynh đệ, con dê này lớn như vậy,các ngươi sợ rằng cũng ăn không hết đúng không? Không bằng phân cho chúng ta một nửa?”

Người nói chuyện giọng ồm ồm, thân hình cao to, chính là Thập sư huynh tương lai Thạch Đầu, hai người quan hệ thân cận. Thế nhưng lúc này hai người còn chưa quen biết, Chu Mộ Nhiên cũng chỉ đành một mặt phòng bị  mở miệng, “Dê các ngươi có thể lấy đi hơn một nửa, canh ta muốn lưu lại.”

“Chúng ta…”

“Thế nhưng đây là nơi chúng ta nghỉ ngơi, nếu như có thể, các ngươi ăn xong liền đi  nhanh đi!”

“Tiểu huynh đệ đây là đuổi người a.” Phía sau thiếu niên cao to có một thiếu niên anh tuấn, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra cảm giác tính toán.

Đối phương co dù hóa thành bụi,Chu Mộ Nhiên vẫn là biết hắn.

Hạ Cảnh Sơn, bát sư huynh của y, đồng thời cũng là truyền nhân dòng chính Hạ gia. Cùng nguyên thân đồng dạng đều là con em Hạ gia.

Hạ gia cùng nguyên chủ trong có mối quan hệ yêu hận tình cừu thâm hậu. Đầu tiên là Hạ Chỉ Lam kiếp trước bị cha đẻ của mình buộc tới gần yêu tôn Huyền Khánh Khuynh, sau khi hai người yêu nhau lại dùng tên tuổi nhà mẹ đẻ để buộc Hạ Chỉ Lam phản bội Huyền Khánh Khuynh, trộm lấy  tấm hắc thẻ kia.

Sau đó biết mẫu thân đã bị hại, Hạ Chỉ Lam phản loạn Hạ gia, giết vô số người nhà này, nhưng lại cũng không thể trở lại bên người Huyền Khánh Khuynh, chỉ có thể xa xa trốn đi.

Hạ Chỉ Lam kinh tài tuyệt diễm, là người mà ngay cả yêu tôn Huyền Khánh Khuynh đều cực kỳ thưởng thức cùng tán thưởng. Có người kể rằng, Huyền Khánh Khuynh trước tiên là kính hắn sau mới yêu hắn, bởi vậy có thể thấy được chút ít.

Hạ Chỉ Lam không chỉ là hồn tu, còn là một vị tạp tu, hơn nữa còn là người có thiên phú dị bẩm có thể đem linh thạch hạ phẩm rèn luyện thành linh thạch trung phẩm thậm chí linh thạch thượng phẩm.

Chuyện này do Hạ gia để lộ ra, gây nên  gió tanh mưa máu, Hạ Chỉ Lam cuối cùng không biết tung tích, chỉ có hắc thẻ do Hạ gia cướp đoạt vẫn còn ở đó.

Hạ Chỉ Lam  chuyển thế Cố Vân Uyên, vẫn là con em Hạ gia, thế nhưng giống với thân thế trước kia của Hạ Chỉ Lam, đều là hài tử do cha đẻ không chịu trách nhiệm trêu hoa ghẹo nguyệt phụ lòng nữ nhân mà lưu lại. Thế nhưng Cố Vân Uyên hơi hơi khá hơn một chút, mẫu thân hắn tuy rằng rốt cục vẫn không biết họ tên cha đẻ hắn, thế nhưng vẫn may mắn được cha đẻ truyền lại tấm thẻ đen mà lão vẫn cho rằng rác rưởi.

Thẻ do Hạ Chỉ Lam trộm ra, lại một lần nữa rơi vào trong tay hắn, tuy nhưng đã là thân thể chuyển thế.

Cho dù là Hạ Chỉ Lam, vẫn là Cố Vân Uyên, hay là hiện tại kế tục ký ức Chu Mộ Nhiên, toàn bộ đều hận Hạ gia.

Hạ Cảnh Sơn cũng như thế, người nhà họ Hạ giống như đều bài xích con người cùng huyết thống này đến tận trong xương, hai người chưa từng hòa hợp một lần.

“Bát sư huynh, chúng ta cầm dê liền đi đi. Tiểu huynh đệ, quấy rầy rồi!” Trong thanh âm của Thạch Đầu có một chút áy náy.

Hạ Cảnh Sơn hừ một tiếng, trong tay ngưng tụ một băng đao, đem dê bổ thành hai nửa, chỉ có điều một nửa rất lớn, một nửa rất nhỏ.

“Chúng ta lấy đi một nửa, còn lại, hẳn là cũng đủ các ngươi ăn! Lão thập, cầm dê!” Hạ Cảnh Sơn chia xong dê, tự mình tự đi, giống như tất cả đều là thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên).

Cả khuôn mặt Thạch Đầu đều là áy náy, sau khi nhìn Hạ Cảnh Sơn đi rồi mới mở miệng. “Xin lỗi, tiểu huynh đệ, bát sư huynh của ta trước nay vẫn vậy, thế nhưng hắn không có ác ý. Như vậy đi, chỗ này của ta có tấm thẻ, tiểu huynh đệ nếu thích hợp thì giữ lại dùng, không thích hợp thì bán đi cũng có thể lấy được chút ngân lượng.”

Thạch Đầu đưa tới một tấm thẻ.

Chu Mộ Nhiên miễn cưỡng tiếp nhận. Loại thẻ này rất thấp, vừa vặn có thể để cho y luyện tập. Không nghĩ tới thái độ của Hạ Cảnh Sơn  vẫn như cũ chán ghét như vậy, thực sự làm cho y không nhịn được nở nụ cười, thậm chí bắt đầu cân nhắc, thẳng thắn tìm cơ hội giết chết Hạ Cảnh Sơn.

Hạ Cảnh Sơn thầm mến Đại sư huynh Đoàn Tinh, Đoàn Tinh lại chỉ yêu nguyên chủ, thậm chí vì nguyên chủ mà chết. Cùng với nhìn đối phương hãm hại mình, còn không bằng sớm ra tay. Dù sao quan hệ giữa y với Hạ gia cũng như nước với lửa, cả đời cũng không thể hòa hoãn!

“Ồ, tiểu huynh đệ là hồn tu sao?” Thạch Đầu sửng sốt một chút, hắn lại không cảm giác được một chút hồn lực gì trên người Chu Mộ Nhiên.

Phàm là hồn tu đều sẽ không tự chủ  toả ra một chút hồn lực, xem như là tu luyện, cũng là một loại bảng hiệu. Thế nhưng tiểu huynh đệ này không có một chút hồn lực nào trên người, hắn còn tưởng rằng đối phương là một người bình thường.

“Ta là… tạp tu.” Chu Mộ Nhiên trả lời.

“Thì ra là như vậy, tiểu huynh đệ tha thứ ta nói thẳng, tu vi còn chưa cao đúng không?”

“Hừm, nhất phẩm.” Chu Mộ Nhiên dựa theo đời trước hồi đáp.

“Quả nhiên, ta đã nói là không cảm giác được tu vi của ngươi mà. Nhanh chóng rời đi nơi này tìm một môn phái học tập đi, nơi này ở lâu sẽ làm lỡ ngươi.”

“Sư huynh, xin hỏi làm sao mới có thể rời đi nơi này?” Chu Mộ Nhiên hỏi ngược lại.

“Chuyện này… Ta ngược lại biết một con đường, thế nhưng… Ta phải hỏi sư huynh hoặc là sư tôn trước.” Thạch Đầu gãi gãi da đầu, lộ ra vẻ mặt thật thà. “Ta hỏi xong sẽ về nói cho ngươi.”

“Vậy thì trước tiên đa tạ vị sư huynh này.” Chu Mộ Nhiên chắp tay.

“Ta tên Thạch Đầu, ngươi gọi ta Thạch Đầu là được. Gia sư tu luyện còn chưa xuất quan, ta trước tiên đi hỏi đại sư huynh một chút.” Thạch Đầu nói xong, nhanh chóng chạy đuổi theo sư huynh của mình.

Chu Mộ Nhiên thở dài, cuối cùng cũng coi như là nói xong. Đáng tiếc thật sự muốn rời khỏi, lại còn ba năm!

“Có muốn ta giết chết hắn trước hay không?” Huyền Minh ở một bên bỗng nhiên mở miệng. Hắn cũng là có ký ức, tự nhiên biết cái tên nham hiểm Hạ Cảnh Sơn này cũng vô liêm sỉ giống như tổ tông của hắn.

“Có cơ hội đi.” Hạ Cảnh Sơn người này, y là nhất định phải giết!