Trong đôi mắt của Chu Mộ Nhiên như bốc lửa, vị hoàng hậu này của y rốt cục danh xứng với thực sao!

Dược chỉ cần ba ngày là chế xong, thế nhưng ba ngày này Chu Mộ Nhiên cùng Tô Cấm Khê đều cảm thấy còn khó chịu đựng hơn năm năm kia.

Đợi đến ngày hôm đó, Văn Tuệ hoàng hậu dặn dò người trang hoàng lại cung điện từ trên xuống dưới một lần, tẩm cung của Hoàng thượng thậm chí treo đầy lụa hồng, thực sự là mang không khí hỉ sự hơn rất nhiều so với trong dân gian.

Văn võ cả triều tự nhiên cũng đều không phải người mù, nhìn thấy Tô Cấm Khê cao hứng như thế, hơi nghe ngóng một chút liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, dồn dập tiến lên chúc mừng.

Chỉ là mọi người thực sự không hiểu, nguyên lai ở phía trên  không phải là bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ, mà là vị Văn Tuệ hoàng hậu này?

Thái giám cũng có thể ở phía trên, này thật đúng là kỳ.

Thế nhưng bọn họ cũng là người có mắt, theo bản năng ngắm phía dưới của đối phương một chút, nơi đó căng phồng một đại bao nhô lên, thực sự để cho cũng là nam nhân như bọn họ âm thầm thẹn thùng.

Chu Mộ Nhiên đến lúc này mới nhìn thấy nơi đó của lão công đời này của mình.

Y ở trước mặt Tô Cấm Khê tự nhiên không dám trực tiếp hỏi, chỉ có thể lén lút đi hỏi thái y. Ai biết vừa hỏi, y mới biết nơi đó của Tô Cấm Khê nguyên lai cũng không có bị cắt xuống.

A Di Đà Phật!

Vẫn là đời trước Lạc chủ vì cứu y mà tiêu hao quá nhiều  linh hồn lực, vì thế đời này  Tô Cấm Khê sinh ra chính là cái yếu sinh lý, nơi đó chỉ có to bằng hạt lạc. =)))))

Loại tàn tật này thêm vào thiên phú tập võ tuyệt hảo đã khiến cho Đốc chủ đời trước mắt mạo kim quang, tự mình thu làm đệ tử, dạy cho hắn toàn bộ võ học của mình, quyền lợi của mình cũng dạy cho  hắn.

Lão Đốc chủ đời trước tuy rằng là một thái giám, thế nhưng là một người vô cùng tốt. Hơn nữa là tuyệt đối cống hiến cho Tiên đế.

Đến Tô Cấm Khê liền không phải vậy, đối với Tiên đế cũng không mấy phần tôn kính, cũng may hắn luôn luôn kiệt ngạo, Tiên đế cũng sẽ không tính toán với một hài tử. Chỉ cần hắn không phản quốc, phản bội một ít cũng không sao.

Thế nhưng sau khi Tô Cấm Khê gặp phải Chu Mộ Nhiên thì cũng biến thành cống hiến như nghĩa phụ kiêm sư phụ của mình, chúng đại thần đã không cảm thấy kinh ngạc, phỏng chừng Đốc chủ đời tiếp theo vẫn là như thế  đi!

Chu Mộ Nhiên nghe xong đúng là kích động dị thường. Nguyên lai uống thuốc này sẽ giống như trước đây!

Chờ đến buổi tối đêm động phòng hoa chúc, Chu Mộ Nhiên mới biết mình sai rồi. Sai lầm rất lớn rồi.

Cái gì giống như trước đây?

Đời này đối phương nín hơn ba mươi năm, căn bản là tên biến thái. Chỗ kia một khi khôi phục, lớn đến nỗi  khiến người ta quáng mắt. Chu Mộ Nhiên nhìn thấy chỗ còn chưa bị đụng chạm liền đem quần nâng lên đến một khúc lớn, không nhịn được nuốt nước miếng lùi về sau một bước.

Lớn như vậy, đâm vào là muốn giết người sao?

“Lão bà, ngoan a, không có việc gì.” Tô Cấm Khê cẩn thận mà động viên.

Chu Mộ Nhiên lại không ngốc, nghe vậy trừng mắt đối phương, “Không có việc gì cái rắm a, lão tử mỗi một thế giới đều bị bạo cúc, lần này sợ rằng muốn máu chảy thành sông rồi!”

“Chúng ta đều lãng phí  nhiều năm như vậy, ngươi còn nhẫn tâm làm lỡ sao?” Tô Cấm Khê tội nghiệp  nhìn đối phương.

“… Được rồi.” Nói thực, Chu Mộ Nhiên cũng rất nghĩ. Không cùng nhau nữa thì cũng thôi đi, bây giờ mỗi ngày đều ở cùng nhau nhưng mà chỉ có thể dùng ngón tay, thực sự chưa hết thèm.

Những đồ chơi kia, Chu Mộ Nhiên là không thích. Đồ vật không có nhiệt độ, rốt cục vẫn là vật chết.

Nghĩ đến trước kia, Chu Mộ Nhiên lại có  mấy phần ý động, rộng mở cánh tay với Tô Cấm Khê.

Tô Cấm Khê lộ ra nét mừng, ôm lấy Chu Mộ Nhiên trực tiếp lên giường.

Tô Cấm Khê tâm cơ thâm, bình thường liền âm thầm khai phá Chu Mộ Nhiên, chờ đợi  ngày đó.

Chu Mộ Nhiên chính mình không cảm thấy, đợi đến khi đối với phương tiến nhập, tuy rằng bị no đến mức tràn đầy, thế nhưng nhưng không có bị thương gì.

Thở phào nhẹ nhõm, Chu Mộ Nhiên bắt đầu chủ động nghênh hợp, Tô Cấm Khê tự nhiên càng thêm nhiệt liệt. Đêm đó hai người trắng đêm khó ngủ.

Sau ba ngày tinh thần của Chu Mộ Nhiên sảng khoái  một lần nữa vào triều, cả triều văn võ trong lòng nắm chắc, cũng không ai dám nói đến chuyện này, chỉ là cho rằng không biết.

Hiện nay thiên hạ thái bình, các tiểu quốc xung quanh cũng bị Tô Cấm Khê thu thập một lần, xem ra hẳn là sẽ không phát sinh chuyện đời trước của nguyên chủ.

Thế nhưng làm Đế vương, không thể thư giãn một ngày.

Nhìn từng vị từng vị lão thần trong triều, Chu Mộ Nhiên làm ra một quyết định.

Ở các tỉnh các phủ các huyện, đều xây dựng lớp học công lập, để cho nhi đồng chưa đủ 15 tuổi đều có thể học tập văn hóa. Mà bút kinh phí khổng lồ này vẫn là dùng cống phẩm của các nước phụ thuộc và tư khố của Hoàng đế để chống đỡ.

Chủ văn còn không được, vũ lực cũng phải đi tới. Mỗi một thiếu niên tròn 15 tuổi đều phải tòng quân. Quân đội này tự nhiên không phải quân chính quy, mà tư quân của mỗi nơi.

Đến hai mươi tuổi thì dừng, nếu như vẫn muốn ở lại quân đội như trước thì căn cứ năng lực phân phối chức vị. Nếu như yêu thích văn chương, quốc gia ba năm sẽ tổ chức một lần thi cử, cũng là con đường chính quy duy nhất bước lên quan lộ.

Khi vừa đưa ra chính sách này, lúc đầu rất nhiều triều thần cũng không ủng hộ, nhưng thứ nhất người đưa ra chính là Hoàng đế, hơn nữa còn là một vị Hoàng đế thực quyền. Thứ hai là tiền này cũng không dùng tới một đồng tiền thuế, mọi người tự nhiên cũng không có gì để nói nhiều.

Bồi dưỡng trên cả hai phương diện văn võ, hai mươi năm sau rốt cục nhìn ra  hiệu quả. Lúc trước những hài tử kia không hiểu chuyện, bây giờ hoặc đã trở thành trung thần trụ cột của triều đình, hoặc đã trở thành tướng sĩ thủ vệ biên cảnh của đất nước.

Lúc này những lão thần tử kia mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, dồn dập để cho con cháu mình thay mình dây sớ, ca ngợi bệ hạ anh minh, cũng hổ thẹn chính mình kiến thức ngắn.

Hành động của Chu Mộ Nhiên làm cho thực lực của quốc gia không những cao mà còn ổn định. Hai mươi năm đặt xuống  cơ sở, đủ khiến quốc gia sống trăm năm bình yên vô sự. Còn chuyện phía sau, Chu Mộ Nhiên cười cười. Chỉ cần là minh quân, tự nhiên còn có thể kiên trì phương châm chính sách này của y.

Mười năm trước, Chu Mộ Nhiên có nhận nuôi một hài tử từ chi thứ, để hắn theo mình cùng lên triều. Chỉ xem, không nói. Sau khi hạ triều, lại giảng cho hắn nghe từng cái.

Bây giờ hài tử này đã là tiểu tử mười tám tuổi, không chỉ học được toàn bộ kiến thức của Chu Mộ Nhiên, lại còn có một vị lão sư là Tô Cấm Khê, trở thành một vị Hoàng đế văn võ song toàn.

Chu Mộ Nhiên thoái vị, để tiểu hoàng đế đăng cơ, tự mình ở phía sau cung mỗi ngày nghe tiểu hoàng đế trở về nói cho y. Đợi đến khi y cảm giác được đối phương có thể chống đỡ một mảnh trời, liền theo Tô Cấm Khê đồng thời lén lút rời cung.

Tiểu hoàng đế trở lại vồ hụt, lần thứ nhất nổi trận lôi đình, đỏ mắt phái ám vệ tìm kiếm khắp nơi.

Mà Tô Cấm Khê từ trong cung đi ra liền tâm tình thật tốt, “Rốt cục tránh khỏi thằng nhãi con kia.”

“Nói cái gì đấy.” Chu Mộ Nhiên nghe Tô Cấm Khê nói chuyện, không nhịn được chau mày, đẩy đối phương một cái. Y bây giờ một bộ trang phục thư sinh ngồi trên lưng ngựa, tuy nhưng đã qua bốn mươi, nhưng vẫn đẹp như trước, nhìn vào sẽ tưởng chưa đến ba mươi.

Tô Cấm Khê những năm này rèn luyện  một thân khí chất thổ phỉ, dù cho dung mạo tuyệt sắc, cũng chỉ là một thổ phỉ đẹp trai. Tùy tiện quét người một mắt đều mang theo sát khí, chỉ có khi nhìn Chu Mộ Nhiên  mới tràn đầy  sắc khí.

“Ngươi cũng không phải không biết tiểu tử kia thích ngươi?” Tô Cấm Khê nói đến chỗ này thì nổi giận, thằng nhóc con kia, nuôi lớn nó, trái lại muốn đào góc tường của hắn. Nếu không phải Chu Mộ Nhiên nói đỡ cho nó, hắn đã sớm đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra.

“Được rồi được rồi, đều đã đi ra ngoài.” Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, người chung quanh dồn dập liếc mắt. Không giống với Tô Cấm Khê, Chu Mộ Nhiên cười rất ôn nhu, rất thoải mái.

Chu Mộ Nhiên tự nhiên biết con nuôi thầm mến mình, chỉ là y cảm thấy đó chỉ là một loại thân cận với cha mẹ. Hài tử không tới mười tuổi y liền mang theo bên người, được ỷ lại cũng là chuyện bình thường.

“Ngươi chỉ biết che chở hắn.” Tô Cấm Khê bĩu môi một cái. Sở dĩ hắn nhẫn đối phương, là bởi vì Chu Mộ Nhiên dù thế nào đều sẽ không bị câu đi, bằng không liền sẽ không khách khí như thế.

“Giá.” Hai chân Chu Mộ Nhiên đá bụng ngựa, con ngựa  bắt đầu chạy, “Nói rồi đó, ngày hôm nay ai về đầu thì người đó sẽ ở bên trên!”

“Thả ngươi trước tiên chạy một chén trà, buổi tối ngươi cũng phải ngoan ngoãn nằm dưới thân ta!” Tô Cấm Khê cười ha ha, tùy ý đuổi theo.

Cằm những người chung quanh suýt chút nữa rơi xuống. Mặc dù nói bây giờ Thái thượng hoàng bệ hạ cưới một vị nam Hoàng hậu, dân gian cũng khoan dung rất nhiều, nhiều hơn vài cặp phu phu. Thế nhưng  tú ân ái lộ liễu như vậy vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy.

Hơn nữa công tử tuấn tú nho nhã kia lại cùng một nam nhân mặt đẹp nhưng sát khi bức người ở cùng một chỗ như thế làm cho mọi người rất ngứa tay.

Đúng, nhất định là bị bức bách!

Bị bức bách Chu Mộ Nhiên khoái hoạt cùng Tô Cấm Khê vượt qua quãng đời còn lại. Đến khi lâm chung, Chu Mộ Nhiên vẫn chưa hết thòm thèm.

“Mặc dù biết đời sau còn có thể cùng ngươi gặp gỡ, nhưng ta vẫn là không nỡ lòng tách ra.” Chu Mộ Nhiên thở dài.

“Ngươi nói thật sao?” Tô Cấm Khê giương mắt, “Sự tình cũng sắp kết thúc, tháng ngày mà ngươi chờ đợi cũng không xa, chỉ mong ngươi nhớ tới những gì ngươi đã nói.”

“Trong này rốt cục có bí mật gì?” Chu Mộ Nhiên còn chưa hỏi xong, đối phương đã nhắm mắt lại chết rồi.

Chu Mộ Nhiên tức giận đến tay run rẩy. Hiện tại còn tin người yêu sinh lão bệnh tử, vậy y chính là ngốc. Đây rõ ràng là không muốn trả lời y! Đồ đáng chết!

Trở lại kẽ hở vội vã đưa đi nguyên thân tiểu hoàng đế, được linh hồn lực, Chu Mộ Nhiên nhìn về phía người cuối cùng ở nơi này.

So với những người khác, vị này có trạng thái rất tốt, hay là nói, những linh hồn mà y dẫn độ, càng về phía sau trạng thái càng tốt.

“Còn có người mới đến sao?” Chu Mộ Nhiên hỏi Đậu Xanh.

Lần này Đậu Xanh bảo vệ y lập công lớn, Chu Mộ Nhiên trước được người yêu bồi bổ linh hồn lực, vì thế lần này  linh hồn lực đều tiếp tế  Đậu Xanh. Điều này cũng làm cho Đậu Xanh giống như thăng cấp, có biến hóa to lớn.

“Có lẽ sẽ có đi.” Đậu Xanh cũng không chắc chắn lắm. Chủ nhân trước tiếp nhận rất nhiều làm cho linh hồn lực của mình tràn ngập, mà một đời này, tựa hồ là mỗi một nhiệm vụ đều hoàn thành phù hợp nguyện vọng của nguyên chủ, vì thế linh hồn lực nhanh chóng tràn ngập, cũng không có linh hồn mới đến.

Đương nhiên Đậu Xanh cũng chỉ là một tiểu linh hồn trợ lý, quá nhiều đồ vật quá thâm ảo, nó cũng tiếp xúc không tới.

Chu Mộ Nhiên cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là trước tiên giải quyết  thể linh hồn cuối cùng này.

Thế giới này phi thường huyền huyễn.

Không giống với những thế giới trước kia, thậm chí còn càng thêm huyền huyễn so với cái thế giới âm nhạc kia.

Thế giới này, dùng chính là thẻ. Một loại đồ vật gọi là hồn thẻ

Hồn thẻ chia làm thẻ chiến đấu cùng thẻ sinh hoạt. Thẻ chiến đấu phân đơn công, quần công, đơn phòng, quần phòng các loại, chủng loại của thẻ sinh hoạt càng nhiều. Toàn bộ thế giới đều lấy thẻ làm cơ sở của cuộc sống.

Nguyên chủ là một vị thiên tài thức tỉnh thủy hồn lực cấp bảy, đồng thời cũng là một vị đại sư chế thẻ.

Lúc Chu Mộ Nhiên tỉnh lại, thân ở một hang núi, bên người còn nằm một hài tử mấy tuổi.

Chu Mộ Nhiên cảm thụ một chút liền nhận ra, đó là lão công của mình, nhưng là…

Chu Mộ Nhiên nhìn tuổi của đối phương, dáng vẻ mới chỉ mấy tuổi, chẳng lẽ mình đời này còn phải chờ mười năm mới có thể ăn được thịt?