Tuệ Lâm về tới nhà, Bảo Yến vừa dọn thức ăn lên bàn. Trông thấy đôi chân trần của Tuệ Lâm, Bảo Yến hỏi:
- Trời ơi! Lại mất giày!
- Ừ.
- Ai là nạn nhân thế?
- Lý Đoàn Duy.
- Cậu đã nói ghét anh ta. Sao cứ có chuyện với anh này hoài vậy hả?
- Anh ta cứ ve vãn y như là đeo bám tớ. Cứ vài ngày không hẹn mà gặp. Anh ta lại xuất hiện trước mặt tớ.
- Hai người trông cũng đẹp đôi đó chứ!
- Cho tớ xin đi! Tớ chẳng bao giờ nghĩ về loại đàn ông đó nhiều hơn 2 phút.
- Thì chỉ 3 phút trở lên thôi chứ gì.
- 3 phút trở lên hả? … Có đó chứ!
Trông thấy ánh mắt hí hửng của Tuệ Lâm, Bảo Yến lật đật đứng dậy kéo cô nàng ra khỏi sofa:
- Đi lên phòng tắm rửa. Người cậu đầy mùi bụi đường. Để tối, vào giấc mơ hãy gặp anh Mạnh của cậu. Tớ đói bụng rồi!
Lạ thật, trên đời này sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Giữa Đoàn Duy và Tuệ Lâm có phải chăng là có duyên? Đi đến đâu cũng có cơ hội gặp nhau. Hay giữa Khiết Nhã và Tiến Mạnh là số phận, dù yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau vì một lí do mà một trong hai không thể nói. Một người khóc, một người đau ột mối tình dang dở.
Chuông điện thoại reo…
Khiết Nhã thức giấc, thấy số máy điện thoại nhưng cô không bắt máy. Ở phía đầu dây bên kia, Tiến Mạnh nửa say nửa tỉnh không ngừng bầm recall. Miệng cũng lắp bắp hai ba câu: