Tuệ Lâm thanh toán và bỏ những đôi giày vào túi xách. Đoàn Duy đứng nhìn cô làm từng công việc, cô nàng nhăn mặt:
- Anh thôi cái nhìn đểu đó được không? Lại muốn ăn tát tay à?
- Không. Cô mặc quần jean mua ở đâu thế?
- Sao? Có đẹp không? Tôi mua ở Milan trong kỳ nghỉ hè!
Duy cười hô hố rồi nói:
- Lương một tháng ở đây đủ mua vé khứ hồi đi Milan không?
- Để làm gì?
Anh chàng lại cười một nụ cười khó hiểu. Duy nói:
- Cô nên kiện cái hãng may quần jean này đi! Dây kéo họ may lỏng lẻo quá!
Rồi anh chàng rút tấm thẻ thanh toán từ tay Tuệ Lâm bỏ đi. Tuệ Lâm nhìn xuống gượng đỏ cả mặt và chạy vào toilet. Duy không thể nhịn cười cho đến khi ra tận xe. Bà Quế hỏi:
- Con lại tranh thủ chọc ghẹo đó hả?
- Không.
- Thế sao lại cười?
Vừa dứt lời, hai mẹ con nghe một tiếng rầm. Duy mở cửa bước ra, một chiếc giày hiệu nằm trên mui xe, anh ngước lên nhìn. Gương mặt cau có của Tuệ Lâm ngước mặt ra nhìn ở cửa sổ tầng 4. Duy nhoẻn miệng cười, Tuệ Lâm hét to:
- Lý Đoàn Duy! Nhớ đấy!
- Đã kéo rồi đấy hả?
Duy lại phải né vì tiếp tục chiếc giày khác bay xuống. Anh cẩn thận nhặt lại rồi bước vào xe. Bà Quế hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Lí do con cười ấy mà.
Nói rồi và lái xe đi. Khiết Nhã trông thấy Tuệ Lâm đứng bên ngoài cửa sổ, cô nán lại và hỏi:
- Em có chuyện gì thế?
- Em vừa mới quăng một đôi giày vào người em ghét.
- Em lại quăng giày hả?
Khiết Nhã khẩn trương, mặt lộ rõ lo lắng. Tuệ Lâm lắc đầu:
- Chị yên tâm. Lần này là đôi giày của em.
- Rồi em lấy gì mà mang?
- Khi em giận em chỉ biết lấy giày ra và quăng thật mạnh vào chỗ làm em giận. Em thường phải đi chân đất.
- Ôi trời ơi …
Khiết Nhã đang nói chuyện bỗng nhiên cô loạng choạng. Tuệ Lâm hốt hoảng đỡ Khiết Nhã vì suýt nữa cô đã ngã cầu thang:
- Chị Khiết Nhã, chị làm sao thế?
- Không sao. Chị hơi chóng mặt. Chắc hôm qua chị thức khuya.
- Em đỡ chị về phòng nhé!
- Ừ. Cảm ơn em.
Đợi Tuệ Lâm ra khỏi phòng, Khiết Nhã mới vội vã lấy hộp thuốc trong túi xách ra và uống vội vài viên. Cảm giác lâng lâng chìm ảo đôi lúc, Khiết Nhã mới có thể nhìn kỹ lại không gian xung quanh một cách rõ nét. Mặt cô biến sắc hẳn, nhìn tấm ảnh trên bàn, ảnh cô và Tiến Mạnh ôm ấp nhau bên ly kem Fanny tình nhân. Khiết Nhã buồn bã gục xuống bàn, vai run run, nước mắt tuôn giàn giụa…
Đoàn Duy đi chơi với mẹ đến gần tối mới về, bà Quế đã say tới mức không còn đứng vững được. Duy đỡ bà vào phòng, bà Quế nhìn Duy rồi vuốt tóc, nựng hai má anh và nói lảm nhảm:
- Duy, con có biết con càng ngày càng đẹp trai không?
- Dạ.
- Càng nhìn … Mẹ càng thấy … con có nét giống mẹ con…
- Nhiều người nói con giống ba mà.
- Ai mà chẳng nói vậy … Vì ba con … Là Lý Gia Đoàn… lời đó cốt chỉ nịnh ba của con.
- Vậy mẹ nói con đẹp giống mẹ hả?
- Ừ… Con có nhiều nét … giống … mẹ … mẹ của con …
Duy cũng có uống nhiều một chút, nhưng anh vẫn còn đủ một chút tỉnh táo để nghe bà Quế nói gì. Bà nói xong thì chìm hẳn vào giấc ngủ. Duy rời khỏi phòng mới nhớ lại:
- Mẹ của mình … thì chẳng phải làm mẹ sao?
Rồi Duy cố nghĩ thêm một điều gì đó. Nhưng cơn say rượu lại ập đến làm Duy muốn về phòng thật nhanh và nằm ngủ. Anh chàng tặc lưỡi:
- Ai lại đi chấp nhất người say! Mẹ say luôn nói nhảm mà.