- Hôm nay anh vừa giao hàng ột công ty lớn. Rủ em đi ăn kem như mấy lần đã hứa lèo! Không giận anh chứ hả cô bé?
- Em không phải cô bé. Em đã 25 tuổi rồi!
- Sao? Em 25 tuổi mà trông em như 18 vậy.
- Thật không?
- Anh có nói dối bao giờ. Thôi em ăn đi! Kem Fanny này ngon lắm đấy!
- Em không biết là anh cũng thích ăn kem.
- Kem mang lại sự ngọt ngào, những màu sắc tươi đẹp mang lại cho ta nhiều cảm giác tốt. Thưởng thức kem rồi, nhìn đời cái gì cũng ngọt lịm và đầy sắc màu.
Tuệ Lâm nhìn Tiến Mạnh uỗng kem vào miệng và say sưa nghe những lời nói ngọt như kem Fanny của anh. Tiến Mạnh hỏi:
- Sao? Anh sến quá hả?
- Lãng mạn đó chứ! Em thích nghe những lời như vậy. Đã cô gái nào diễm phúc được làm người yêu của anh chưa vậy?
- Có những người không thích sự lãng mạn em ạ. Cũng vì thế mà hai người phải tìm lối đi riêng.
- Anh và Lý Đoàn Duy là bạn học của nhau à?
- Không. Anh hơn Duy vài tuổi. Nhưng bọn anh biết nhau từ nhỏ. Ba của anh và ba của Duy mới là bạn học. Mà sao hai người quen nhau thế?
Tuệ Lâm nhăn mặt kể:
- Đúng là, ấn tượng đầu tiên sâu sắc thật. Lần đầu tiên gặp mặt bọn em đã cãi nhau kịch liệt, cho nên không lần nào gặp mà em và hắn không động tay động chân.
- Thế à? Ly kỳ vậy sao?
- Kể ra cũng lạ …
Rồi Tuệ Lâm kể lại mọi chuyện cho Tiến Mạnh nghe. Anh chàng chỉ còn biết lắc đầu bật cười rồi nhận xét:
- Hai người có vẻ có duyên với nhau đấy!
- Còn lâu. Em chẳng ưa gì anh ta!
- Theo lời kể của em. Anh không còn nhận ra Lý Đoàn Duy của trước kia nữa rồi.
- Là sao ạ?
- Cậu ta không bao giờ xem trọng con gái gây ấn tượng xấu với cậu ta ngay lần đầu tiên. Đã vậy em còn tát cậu ấy nữa! Em hay thật!
- Thì đã sao... À mà khoan, có chuyện này em muốn nói nè!
- Chuyện gì?
Tuệ Lâm đưa ra tấm danh thiếp, Tiến Mạnh cầm lên đọc thử. Mặt anh chàng hơi biến sắc, Tuệ Lâm ngạc nhiên:
- Anh sao vậy?
- Em làm sao biết được người này?
- Em chỉ tình cờ gặp. Anh quen à?
- Không.
Lưỡng lự một chút, Mạnh lắc đầu rồi trả lại tấm danh thiếp cho Tuệ Lâm. Cô nói:
- Sáng nay em chỉ tình cờ gặp trên phố. Cô ấy nói khá ấn tượng với cách sắp xếp giày của em. Muốn mời em về làm việc. Bản thân em cũng chán chuyện trường lớp nên em đang nghĩ đến một công việc làm thêm. Đi chơi mãi cũng chán.
- Biết nghĩ vậy nữa hả?
- Chứ sao. Mà anh nghĩ, chỗ này thế nào?
- Thì em cứ thử. Thấy hay thì cứ tiếp tục. Bây giờ đâu dễ tìm được một nghề. Mà nhất là đó là nghề mình yêu thích đâu. Như anh đây, tốt nghiệp gần 10 năm trời nhưng chỉ mới đi làm việc được hơn 4 năm thôi. Anh đã mất 6 năm để tìm được công việc mình yêu thích đấy.
Ăn uống xong, Tuệ Lâm còn được Mạnh lái xe chở về. Anh chàng vốn không thích xe hơi, chỉ thích lướt gió cùng chiếc Ducati 1098 của mình. Kể lại chuyện cho cậu bạn thân nghe lúc cả hai gặp nhau ở phòng tập thể hình, Mạnh nhận xét:
- Tính ra cô nàng đó cũng biết chuyện nhỉ?
- Bình thường. Biết chơi thì cũng biết làm thì cô ta còn là con người. Chứ suốt ngày chỉ biết ăn chơi, chỉ có nước là quỷ thôi.