Thấy Lãnh Vô Tâm không phản ứng, Chương Động nóng vội nói:
-Quân sư?
Lãnh Vô Tâm chỉ về phía khu rừng bên trái nói:
-Bên này là rừng rậm, nếu bọn chúng vậy đánh ở nơi này, bọn chúng người ít, chúng ta người đông, đánh du kích cũng có thể đem quân ta đánh bại. Lại nói, một khi quân ta xâm nhập vào sâu bên trong, bọn chúng phóng hỏa đốt rừng quân ta chẳng phải toàn bộ bị tiêu diệt sao?
Lãnh Vô Tâm lại chỉ về con đường lớn bên phải nói:
-Bên này mặc dù là đường cái lớn, nhưng hai bên là vách núi cao, nếu bọn chúng đứng trên vách núi ném đá xuống dưới, hoặc là trước tiếp phóng hỏa đốt cháy khe núi, chũng ta cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Chương Động nghe xong bất giác lạnh run, mặc kệ là phương hướng nào đi nữa, một khi trúng phải phục kích của bọn chúng đều là tổn thất nghiêm trọng. Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ thật sự là khắc tinh của hắn, chỉ đơn giản ẩn nấp ở nửa đường cũng khiến cho đại quân tiến lui không được.
Chương Động nhỏ giọng hỏi:
-Theo ý của quân sư, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ sẽ mai phục ở con đường nào?
Lãnh Vô Tâm lắc đầu cười khổ, nói:
-Ta bởi vì nghĩ không ra nên mới phải đau đầu như thế này.
Chương Động chỉ về phía khu rừng hỏi:
-Bọn chúng từng hiện thân ở trong rừng, có thể sẽ ẩn núp trong khu rừng?
Lãnh Vô Tâm lắc đầu nói:
-Bọn chúng có thể bày ra mai phục như thế này chứng tỏ Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ hai người này hiểu rất rõ đạo lý thật tức hư, hư tức thật. Ta lo lắng bóng người trong khu rừng đó chỉ là cái bẫy, bọn chúng cố ý để cho chúng ta phát hiện ra.
Chương Động chỉ về phía đường lớn hỏi:
-Quân sư nói bọn chúng sẽ ẩn núp trên vách núi hai bên đường?
Lãnh Vô Tâm vỗ vỗ trán, than thở:
-Nếu bọn chúng cũng học theo Quan Vân Trường năm đó, chỗ dấu khói tín hiệu ở đâu đây?
Chương Động nổi giận nói:
-Hai đường đều đi không được, lùi cũng không lùi được, con mẹ chúng nó.
Lãnh Vô Tâm đối với điều này chỉ có thể giữ vẻ cười khổ bất đắc dĩ. Hắn đến bây giờ mới chân chính hiểu được chỗ lợi lại của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, trước đây nghe người khác nói Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ anh hùng, tài giỏi, hắn chỉ cười nhạt cho qua, bởi vì hai người này tuy rằng có chút năng lực, nhưng những lời đồn này cũng chỉ là lời nói khoác lác của người khác mà thôi. Đến lúc chân chính cũng bọn họ chân chính đối diện giao thủ, hắn mới biết mặc dù bản thân đã đánh giá cao bọn họ, nhưng trên thực tế vẫn là xem nhẹ hai người này. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, phe quân Từ Viên Lãng vẫn một mực rơi vào bị động, một đường hành quân tổn thất ba ngàn người, còn đối phương ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy. Bây giờ tùy tùy tiện tiện ẩn núp trên đường cũng đủ làm cho hắn nghĩ đến chết vài trăm vạn cái tế bào não. Mặc dù đám binh sĩ tử vong phần lớn là do Chương Động không nghe lời khuyên của hắn, tự ý hành động mà tạo thành, nhưng hắn thân là quân sư nhiều ít cũng có một phần trách nhiệm.
Hết nhìn khu rừng bên trái, lại nhìn sang đường lớn bên phải, Lãnh Vô Tâm quả thực rất khó lựa chọn. Vào thời điểm này, hắn tuyệt không thể tiếp tục sai lầm, một khi hắn phán đoán sai lầm, sẽ đem cả đoàn quân thảo phạt nhập vào lòng tử thần.
Chương Động thấy Lãnh Vô Tâm đã lâu mà vẫn không đưa ra được quyết định, không khỏi nóng vội thúc dục, nói:
-Quân sư, rốt cuộc nên đi bên nào?
Lãnh Vô Tâm không nhìn hắn, ánh mắt vẫn di chuyển giữa hai con đường trước mặt, khẽ nói:
-Đừng gấp, để ta suy nghĩ.
Chương Động sốt ruột chờ đợi một lúc lâu, Lãnh Vô Tâm mới thở dài nói:
-Xem ra chỉ có thể phá ra hai tiểu đội, trước hết đi vào hai con đường tra xét một chút.
Chương Động nghe xong sửng sốt, số người đi trước dò đường tuyệt đối không thể ít hơn một trăm, nhân số nếu ít quá, có thể sẽ bỏ sót một số nơi. Nếu Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ thật sự mai phục ở một trong hai con đường này, như vậy một trong hai tiểu đội thăm dò sẽ có một bị đối phương tiêu diệt. Nhưng cái biện pháp này cũng là một giải pháp tình thế, tổn thất một ít người so với ở nơi này lo lắng hão huyền vẫn là tốt hơn.
Chương Động thở dài khẽ gật đầu, vẫy tay gọi đến một tên binh sĩ, để cho người đó truyền lệnh đến tiền quân, phân tách ra hai tiểu đội mỗi đội một trăm người, phân biệt đi vào thăm dò khu rừng và đường lớn.
Sau khi mệnh lệnh được ban ra, hai đội một trăm người này thấp thỏm chậm rãi đi về hai phía. Nhìn bóng dáng run rẩy của bọn họ, Chương Động khẽ chửi:
-Một đám quỷ chết nhát.
Đợi một lúc lâu, đội một trăm người đi về phía đường lớn rốt cuộc quay trở lại an toàn, mà theo như hồi báo của bọn họ, trên đường lớn không có mai phục.
Tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa, tiểu đội đi về phía khu rừng vẫn không có tin tức, Chương Động khẳng định nói:
-Quân sư, bọn chúng nhất định là mai phục trong rừng, chúng ta đi đường lớn.
Đúng lúc Chương Động chuẩn bị gọi đến binh sĩ truyền xuống mệnh lệnh thì Lãnh Vô Tâm đột nhiên đưa tay ra trước mặt hắn cản lại, Chương Động ngạc nhiên nói:
-Quân sư….
Lãnh Vô Tâm trầm giọng nói:
-Không, chúng ta đi hướng rừng rậm.
Chương Động giật mình hoảng sợ nói:
-Nhưng một trăm người phái vào rừng đến giờ vẫn chưa quay về, điều này nói rõ bọn họ đã gặp nạn, đám người Từ Ngạo Thiên nhất định ẩn nấp trong rừng rậm.
Lãnh Vô Tâm lắc đầu nói:
-Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ hai người này đều không phải là kẻ ngu, bọn chúng biết rõ đám người đó được phái đi dò đường mà còn giết chết bọn họ, điều này khác nào đả thảo kinh xà, để cho chúng ta đối với nơi đó có phòng bị.
Chương Động ngơ ngác nói:
-Ý của quân sư là?
Lãnh Vô Tâm trầm giọng nói:
-Bọn chúng nhất định là ẩn nấp ở trên vách núi hai bên đường lớn, còn ở trong rừng chỉ phái một ít người, cùng lắm cũng chỉ vài trăm người để che mắt địch nhân.
Chương Động giật mình tỉnh ngộ nói:
-Quân sư nói có đạo lý, là ta ngu dốt, may mắn có quân sư chỉ điểm. Người đâu! Phái một ngàn quân tiên phong đi trước mở đường, chúng ta đi về bên trái.
Bởi vì lần trước lương thảo bị cướp khiến cho Từ Viên Lãng nổi giận lôi đình, sai người chạy đến chửi bới Chương Động một trận. Về sau Chương Động đối với lương thảo bảo vệ vô cùng cẩn thận, đem hai ngàn năm trăm người trông coi lương thảo giả tất cả phái đi vận chuyển lương thảo. Chương Động vốn dẫn đi một vạn một ngàn quân, trừ đi hai ngàn năm trăm quân vận chuyển lương thảo, thêm vào đó trên đường hành quân chết đi hơn ba ngàn người, đến hôm nay trong tay Chương Động chỉ còn lại năm ngàn ba trăm quân.
Ngay lập tức, năm ngàn ba trăm quân này cuồn cuộn đi về phía khu rừng.
Lúc đi đến cửa rừng, một đám binh sĩ quân tiên phong hốt hoảng từ trong rừng chạy ra, trong đó đại đa số trên người mang thương tích.
Chương Động hét lớn:
-Sao lại như vậy?
Tên đội trưởng của đám quân tiên phong đi lên đáp:
-Tướng quân, chúng tôi bị tập kích trong rừng.
Chương Động nghe xong giật mình kinh ngạc, quay đầu lại hỏi:
-Quân sư, không phải là ngài đã nói bọn chúng sẽ không mai phục ở đây sao?
Lãnh Vô Tâm bình thản nói:
-Ta chỉ nói bọn chúng sẽ không đặt chủ lực mai phục ở nơi này, dường như thuộc hạ vừa mới nói với tướng quân, nơi này quân địch khả năng chỉ có vài trăm người.
Chương Động nhìn tên đội trưởng của đám binh sĩ tiên phong quát hỏi:
-Trong đó có bao nhiêu quân?
Tên đội trưởng lắc đầu nói:
-Thuộc hạ không biết.
Chương Động hai mắt trợn trừng, hét lên:
-Ngươi nói cái gì?
Tên đội trưởng bị dọa, hoảng sợ quỳ xuống mặt đất, run rẩy nói:
-Đám người thuộc hạ sau khi đi vào trong rừng gặp phải rất nhiều cạm bẫy, đại đa số các huynh đệ đều chết bởi cạm bẫy, sau đó từ trong rừng bắn ra vô số mũi tên, bởi vậy đám thuộc hạ mới quay trở lại bẩm báo.
Chương Động trầm giọng hỏi:
-Tổn thất bao nhiêu người?
Tên đội trưởng toàn thân run lên, lắp ba lắp bắp nói:
-Ba… Ba trăm người.
-Đồ vô dụng!- Chương Động vung roi ngựa trong tay, hung hăng quật xuống lưng tên đội trưởng, ngay lập tức da tróc thịt bong, tên đội trưởng toàn thân run rẩy, đau đớn đến đổ mồ hôi, nhưng không dám mở miệng cầu xin.