Chương Động ngồi trên lưng chiến mã, không ngừng đi về phía trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Vỗ Tâm.
Chương Động vô cùng phiền não, theo hắn đến đây tổng cộng một vạn một ngàn binh sĩ, hai bên vẫn chưa chính diện giao phong mà hắn đã thiệt hại mất gần ba ngàn người, trong khi đó bên Từ Ngạo Thiên thì sao? Tính ra thiệt hại tối đa cũng chỉ vài trăm người. Chưa đánh đã bại, trận chiến sắp tới phải đánh thế nào đây?
Mãi cho đến lúc này Chương Động mới ý thức được bản thân mình quả thực là đã xem thường hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ. Theo câu nói của Chương Động thì là, hai tên tiểu gia hỏa ngay cả lông mao còn chưa mọc lại có thể đem hắn chơi đùa trên tay, làm cho hắn phải chạy đến mệt nhoài. Chẳng trách được bọn chúng vừa mới xuất đạo lập tức danh chấn thiên hạ, quả thật là những kẻ nổi danh không có kẻ nào yếu ớt. Loại du kích chiến pháp này của bọn chúng, âm thầm đánh lén, lấy ít đánh nhiều, đổi lại dù là bất kể ai cũng phải đau đầu.
Từ Ngạo Thiên giảo hoạt giống như một con hồ ly, chọc một thương xong lập tức thay đổi địa điểm, luôn khiến cho người ta tìm không được vị trí hiện tại của nó. Mà Phương Tử Vũ lại là một đầu sói hung ác, một khi để cho nó chú ý đến ngươi, sẽ không chết không ngừng. Chuẩn xác mà nói, Phương Tử Vũ so với sói càng thêm độc ác, càng thêm hung tàn. Sói một khi bắt được con mồi cuối cùng vẫn lưu lại một ít xương cốt, mà Phương Tử Vũ thì ngay cả đầu xương cũng không nhả ra, người này so với Từ Ngạo Thiên càng khiến cho Chương Động đau đầu.
Vào lúc Chương Động đang miên man suy nghĩ thì Lãnh Vô Tâm, một mực vẫn trầm lặng không nói, đột nhiên biến sắc hét lớn:
- Dừng!
Mệnh lệnh rất nhanh truyền đến đội quân tiên phong, toàn quân dừng lại.
Chương Động khó hiểu nhìn Lãnh Vô Tâm, hỏi:- Lãnh quân sư, tại sao hô dừng lại?
Lãnh Vô Tâm không trả lời, chỉ một mực nhìn địa hính xung quanh, ánh mắt lấp lóe không ngừng.
Trải qua sự việc lần trước, Chương Động vô cùng hối hận bản thân tự đại, không nghe lời khuyên can của Lãnh Vô Tâm, nếu không hai ngàn quân viện quân và hơn một ngàn quân hậu doanh sẽ không phải hi sinh oan uổng. Mỗi khi nhớ lại điều này, hắn đều tự trách không thôi, đối với lời nói của Lãnh Vô Tâm càng tin tưởng thêm ba phần, hơn nữa lời nói, cử chỉ của Chương Động gần đây đối với Lãnh Vô Tâm cũng bắt đầu có chút tôn trọng. Mặc dù lúc này Lãnh Vô Tâm không trả lời hắn, nhưng hắn biết là Lãnh Vô Tâm đang suy nghĩ vấn đề gì đó, từ biểu tình của hắn ta có thể nhìn ra được, vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.
Lãnh Vô Tâm dù sao cũng là quân sư phụ tá của Từ quân, mặc dù có chút xung đột với Chương Động, nhưng hắn cũng là kẻ có đầu óc, biết rằng làm việc phải lấy đại cục làm trọng.
Qua một hồi lâu, Lãnh Vô Tâm nói:
-Gọi tiền quân quay lại, chúng ta đi đường vòng.
Chương Động sửng sốt, nói:
-Tại sao phải đi đường vòng?
Lãnh Vô Tâm chỉ vào khúc cua phía trước, nói:
-Địa hình phía trước được gọi là Đoạn Long cốc, mặc dù không hiểm yếu như khe núi nhưng cũng là nơi dễ thủ khó công. Nếu đám người Từ Ngạo Thiên ẩn nấp ở đó đánh lén, chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng.
Chương Động nhìn theo hướng Lãnh Vô Tâm chỉ, qua một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, than thở:
-Là ta sơ ý, thiếu chút nữa biến thành sai lầm, may là quân sư kịp thời nhắc nhở.
Dứt lời, Chương Động giơ cao tay hô to:
-Toàn quân đi đường vòng.
Rất nhanh, hậu quân trở thành tiên phong, mà tiên phong biến thành hậu quân, toàn quân như con rắn lớn không nhìn thấy điểm cuối, quay đầu chuyển đường đi tới.
Trên Đoạn Long cốc.
Phương Tử Vũ hai mắt lạnh léo nhìn Từ quân lùi lại, lạnh giọng nói:
-Nếu thu phục không được tên quân sư này, cũng tuyệt đối không thể lưu hắn lại.
Từ Ngạo Thiên đứng bên cạnh Phương Tử Vũ, nghe xong cười khổ nói:
-May mắn, chúng ta đối với nơi này cũng không đặt hi vọng quá lớn, cho nên bó trí cũng không nhiều, nếu không sẽ phải uổng công rồi.
Phương Tử Vũ nhìn Từ quân lùi lại, hỏi:
-Đã tra ra được kẻ bày ra mưu kế đó là ai chưa?
Từ Ngạo Thiên khẽ gật đầu nói:
-Người đó tên là Lãnh Vô Tâm, có danh hiệu là Lãnh Diện quân sư. Từ khi Từ Viên Lãng bắt đầu khởi nghĩa vẫn một mực đi theo hắn, chỉ là cho đến nay vẫn không được trọng dụng.
Phương Tử Vũ ngạc nhiên nói:
-Nhân tài giống như hắn mà không được trọng dụng?
Từ Ngạo Thiên vuốt vuốt sống mũi nói:
-Từ Viên Lãng quá mức bảo thủ, đối với kế sách của thủ hạ đều một mực khinh thường. Mà tướng lãnh dưới trướng của hắn lại sợ hãi bị đám quân sư này cướp công, cho nên vẫn một mực chèn ép bọn họ.
Phương Tử Vũ bắt chước Từ Ngạo Thiên vuốt sống mũi nói:
-Người giống như hắn cũng có thể trở thành bá chủ một phương, thật là vận khí tốt.
Từ Ngạo Thiên thấy Phương Tử Vũ bắt chước mình, không khỏi bật cười mắng:
-Tiểu tử, đừng có bắt chước ta, vuốt sống mũi đó là động tác đặc trung của ta.
Sau đó lại tiếp tục nói:
-Từ Viên Lãng có thể trở thành bá chủ một phương khẳng định có năng lực của hắn, nếu không đám thủ lĩnh dưới tay hắn đã sớm tạo phản rồi.
Vỗ vỗ tay, lập tức có hai khoảng hai trăm tên binh sĩ từ sau thân cây, dưới đám cỏ đi ra, tụ tập sau lưng Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ. Từ Ngạo Thiên nói:
-Đi thôi, chúng ta đến địa điểm mai phục tiếp theo chờ bọn chúng.
Thân ảnh của đám người rất nhanh biến mất sau khúc cua.
*********
-Báo!
Chương Động giơ tay, toàn quân dừng lại.
Tên lính đi trước dò đường chạy nhanh đến trước mặt Chương Động, nhảy xuống khỏi ngựa, quỳ xuống nói:
-Báo cáo tướng quân, bên trái trong khu rừng phía trước mơ hồ có bóng người di chuyển.
Chương Động hỏi:
- Bên phải thì sao?
Tên lính dò đường đáp:
-Bên phải là đường cái lớn, thuộc hạ tạm thời không có phát hiện ra tung tích của địch nhân.
Chương Động quay sang nhìn Lãnh Vô Tâm, hỏi:
- Quân sư, chúng ta nên đi bên nào?
Lãnh Vô Tâm ánh mắt biến hóa không ngừng, trầm giọng nói:
-Hư cũng là thật, thật chính là hư.
-Ý của quân sư là?
Lãnh Vô Tâm nhếch mép hỏi ngược lại:
- Chương tướng quân chắc còn nhớ rõ chuyện thời tam quốc, Gia Cát Lượng sau khi hỏa thiêu Xích Bích để cho Quan Vân Trường canh dữ đường Hoa Dung?
Chương Động gật đầu nói:
-Biết.
Quay đầu lại nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, rồi hỏi:
-Bây giờ Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đang dùng chính là kế sách này?
Lãnh Vô Tâm gật đầu, than:
-Xem ra ta vẫn còn quá xem thường bọn chúng rồi.
-Quân sư cho rằng bọn chúng sẽ ở một trong hai con đường phục kích chúng ta?
Lãnh Vô Tâm gật đầu nói:
- Hơn nữa còn xuất ra toàn bộ lực lượng.
Chương Động chỉ về phía sau hỏi:
-Vậy Đoạn long cốc thì sao? Chẳng lẽ là không thành kế?
Lãnh Vô Tâm đáp:
-Đoạn Long cốc khẳng định cũng có mai phục, nhưng nhân số không nhiều. Bọn chúng chỉ muốn đem chúng ta dẫn đến nơi này mà thôi.
Chương Động cười lạnh nói:
-Bọn chúng có kế Trương Lương*, ta có thang vượt tường, chung ta quay đầu trở lại Đoạn Long cốc.
Lãnh Vô Tâm liếc xéo hắn một cái, nói:
-Tuyệt đối không thể quay lại.
Chương Động ngạc nhiên nói:
-Tại sao?
Lãnh Vô Tâm giơ hai ngón tay ra, nói:
-Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nếu chúng ta lại quay trở lại sĩ khí sẽ tổn hại lớn. Thứ hai, cho dù chúng ta có trở lại, bọn chúng cũng có thể kịp thời bố trí trong Đoạn Long cốc trước khi chúng ta chạy đến. Nếu là như vậy, chúng ta mất càng nhiều hơn được.
Chương Động nổi giận nói:
-Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, theo ý kiến của quân sư chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ ở nơi này đợi bọn chúng tự mình dâng lên cửa?
Lãnh Vô Tâm trầm ngâm nói:
-Hai con đường trước mắt này, bọn chúng nhất định sẽ tập trung tất cả quân vào một đường trong đó phục kích chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ có thể đi vào con đường không có mai phục của bọn chúng.
Chương Động hỏi:
-Bọn chúng có thể mai phục trong khu rừng?
Lãnh Vô Tâm lắc đầu.
Chương Động lại hỏi:
-Trên đường cái?
Lãnh Vô Tâm cười khổ không nói.