Yêu Giả Vi Vương

Chương 89: Rực rỡ như hoa

Chờ đám người Tiêu Lãng quay về trú địa đã là ban đêm, hơn mười ngự lâm quân nhóm lửa, ánh lửa chiếu mùa thu lạnh lẽo càng tịch liêu hơn. Tiểu Đao vừa tới nơi liền bạn rộn nhóm lửa, nướng thịt. Tiêu Lãng thì rất là đại gia vào trong lều ngồi xếp bằng nghỉ ngơi. Trà Mộc giúp Tiểu Đao làm thức ăn. Những ngự lâm quân vốn định hỗ trợ nhưng bị Vân Tử Sam đuổi đi.

Đêm qua Đông Phương Hồng Đậu ăn thịt Tiêu Lãng, Tiểu Đao nướng cảm thấy rất ngon miệng, tò mò ngồi cạnh Tiểu Đao, ôm gối, chớp mắt to.

Đông Phương Hồng Đậu hỏi:

- Đao công tử, các ngươi nướng thịt rất ngon, là ai dạy vậy?

Buổi chiều Tiểu Đao bị thương, hiện tại gã như người khỏe mạnh nhanh nhẹn dùng trúc xuyên từng khối thịt hoẵng.

Tiểu Đao ngẩng đầu lên, nhếch môi cười thật thà nói:

- Không ai dạy, ca tự học. Ca còn biết nấu nhiều món ngon, rất nhiều bản lĩnh của ta học từ ca.

- A! xem tại Trà Truyện

Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lều của Tiêu Lãng.

Đông Phương Hồng Đậu càng có hứng thú hơn, hỏi:

- Ca của ngươi biết nhiều thật. Phải rồi, các ngươi thật sự có đi Tử Vong sơn mạch sao?

Tiểu Đao cười toe toét ngây thơ như con nít:

- Đương nhiên có đi, đi rất nhiều lần. Ta được ca nhặt về từ chỗ đó, nếu không có ca thì ta đã chết rồi.

- Là Tiêu Lãng nhặt ngươi trở về?

Không chỉ Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam kinh ngạc, Trà Mộc cũng sửng sốt. Tiểu Đao biết biến thân, lực phòng ngự siêu khủng bố khiến ba người Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc chú ý, vốn định trở về điều tra xem là chủng tộc gì, ai ngờ được Tiêu Lãng nhặt.

Đông Phương Hồng Đậu tựa như phát hiện đại lục mới, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Sao ngươi ở Tử Vong sơn mạch? Lúc được ca của ngươi nhặt về thì ngươi bao nhiêu tuổi?

Tiểu Đao nhìn hướng lều Tiêu Lãng ở, do dự nói:

- Khi đó ta bảy tuổi, còn làm sao ở Tử Vong sơn mạch thì ta không biết, ta không có trí nhớ trước bảy tuổi.

- A!

Đông Phương Hồng Đậu nổi lên tình thương của mẹ, ánh mắt nhìn Tiểu Đao dịu dàng hơn.

Đông Phương Hồng Đậu thương hại nói:

- Ngươi thật đáng thương, phụ mẫu của ngươi quá nhẫn tâm.

Tiểu Đao cố chấp lắc đầu, nói:

- Không đáng thương!

Tiểu Đao kiên quyết nói:

- Ta có ca, có Cô Cô, bọn họ rất tốt với ta. Tiểu Đao ngốc nghếch nhưng biến cảm ơn, đời này ta không trả hết ân tình của Cô Cô và ca, cho nên Tiểu Đao phải cố gắng tu luyện để sau này bảo hộ ca ca, Cô Cô.

Mọi người yên lặng, ánh mắt Vân Tử Sam nhìn Tiểu Đao cũng dịu dàng hơn, tội cho hài tử đáng thương có thân thế như vậy, cảm động tình nghĩa chân tình của hai huynh đệ.

Bọn họ ở trong nhà quyền quý đế đô, họ cũng có huynh đệ tỷ muội nhưng khi họ hiểu chuyện thì đã học cách ngụy trang, mỗi người đeo mặt nạ lên, mặt ngoài thân thiết nhưng thật ra ai nấy tranh đấu gay gắt. Huynh đệ tỷ muội ruột thịt có khả năng trở mặt thành thù, chớ nói chi trong đại gia tộc có nhiều đường huynh đệ tỷ muội, đệ tử chi thứ.

Trà Mộc vỗ vai Tiểu Đao, chân thành nói:

- Đao thiếu gia, sau này chắc chắn ngươi sẽ biến thành cường giả, ca của ngươi cũng sẽ là cường giả. Tên của hai huynh đệ các ngươi chắc chắn vang vọng khắp đại lục!

Tiểu Đao nhếch cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Cô Cô cũng nói như vậy. Cô Cô nói chúng ta có thể thức tỉnh thần hồn lợi hại, trở thành cường giả giống Phù Đồ thúc thúc!

Tay Tiểu Đao nhanh nhẹn nướng thịt, trầm ngâm giây lát đột nhiên quay đầu nhìn Trà Mộc.

Tiểu Đao chân thành nói:

- Trà Mộc, ca nói con người ngươi không tệ, Tiểu Đao ta nhận ngươi làm bằng hữu!

Trà Mộc ngạc nhiên sau đó cười toe toét, tâm tình rất tốt.

Trà Mộc gật mạnh đầu nói:

- Ừm! Làm bằng hữu cả đời!

Trà Mộc là bốn công tử đế đô, gã có rất nhiều bằng hữu, nhưng hôm nay một câu nói chân thành của Tiểu Đao khiến gã vô cùng kích động. Trà Mộc biết rõ những bằng hữu ăn chơi này không chừng một ngày nào đó sẽ đâm dao sau lưng gã, nhưng Tiêu Lãng, Tiểu Đao nói chuyện thì chắc như đinh đóng cột.

Đông Phương Hồng Đậu cũng cười, xinh đẹp như hoa. Vân Tử Sam phá lệ buông xuống kiêu ngạo, rụt rè, mỉm cười. Nốt ruồi mỹ nhân trên trán lắc lư, tuyệt mỹ khuynh thành.

Tiếp theo Đông Phương Hồng Đậu huyên thuyên hỏi, toàn là về Tiêu Lãng. Tiểu Đao thành thật biết gì nói nấy, kể hai người lúc nhỏ bị Tiêu Thanh Y ném vào Tử Vong sơn mạch, vào Ma Quỷ sơn, kể chuyện xảy ra ở Dược Vương thành, kể Tiêu Lãng ở Hỏa Phượng thành. Đương nhiên chuyện ba người bị truy sát, một số bí ẩn khác thì Tiểu Đao không nói. Trông Tiểu Đao chất phác nhưng gã không ngốc.

Ba người nghe say sưa, cảm thán thủ đoạn bồi dưỡng bọn họ của Tiêu Thanh Y, cảm thán tuổi thơ của hai người, cảm thán Tiêu Phù Đồ bá đạo, cảm thán Tiêu Lãng đủ độc. Vân Tử Sam luôn giữ yên lặng nay thỉnh thoảng nói chen vào, khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo rạng rỡ hơn.

Không lâu sau Tiêu Lãng ra khỏi lều thấy mọi người hưng phấn thì mỉm cười nói:

- Trò chuyện cái gì mà cười vui vậy?

Ba người liếc nhau, nhìn thân hình không quá cao lớn, khuôn mặt bình thường. Trong khoảnh khắc ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam có cảm giác khác nhau. Vân Tử Sam, Trà Mộc nhớ lại lúc ở yến hội hoàng cung trước khi Tiêu Lãng, Tả Minh quyết đấu, dáng vẻ của hắn hờ hững. Khi đó họ nghĩ Tiêu Lãng cố ý làm bộ làm tịch, giờ nghĩ lại đây là khí chất đặc biệt, chỉ khi trải qua nhiều sự đời, vượt qua tang thương mới có khí chất nam nhân đặc biệt.

Một thiếu niên mười bảy tuổi có khí chất nam nhân trưởng thành, thật khiến người thấy là lạ, cho rằng hắn ra vẻ thâm trầm. Tiếp xúc sâu hơn lại phát hiện loại khí chất này cực kỳ khó được, tuyệt không giống đám đại thiếu gia của thế gia như Tiêu Cuồng ra vẻ thâm trầm.

Ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam luôn lấy làm lạ, thiếu niên mười bảy tuổi bất giác trở thành đội trưởng của chiến đội. Hai ngày qua ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam vô hình thừa nhận Tiêu Lãng làm đội trưởng thì ra là vì khí chất này.

Đông Phương Hồng Đậu ngọt ngào cười, nghiêng đầu nói:

- Chúng ta đang nói chuyện lúc ngươi còn nhỏ. Tiêu Lãng, thì ra ngươi thật sự đi Tử Vong sơn mạch, vết sẹo trên người của ngươi có từ khi đó sao?

Tiêu Lãng lạnh nhạt cười, cầm miếng thịt to Tiểu Đao đưa tới, cắn một miếng.

Tiêu Lãng hời hợt nói:

- Có gì mà kinh ngạc? Đám tiểu thư, công tử thế gia như các ngươi vĩnh viễn không hiểu nỗi khổ của người nghèo. Tiểu thư hãy nhìn những võ giả hàn môn có chút thực lực, ai trên người không có sẹo? Thế giới này rất tàn khốc, muốn biến mạnh mà không trả giá thì sao được?

Ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam lặng yên, mắt chớp lóe ánh sáng biểu thị quyết tâm cố gắng tu luyện. Có võ giả nào không mơ mình biến thành cường giả ngạo nghễ bát phương? Đặc biệt là Trà Mộc, ký thác trên người gã rất nặng.

Ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam không còn hứng thú tán gẫu, ăn xong Trà Mộc trước tiên xin lỗi trở lại tu luyện. Đông Phương Hồng Đậu buồn ngủ đi trở về. Chỉ còn lại một mình Vân Tử Sam ngẩn ngơ.

Tiểu Đao ăn no uống đủ xong cười khờ rời đi. Tiêu Lãng đang chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, phát hiện Vân Tử Sam quay đầu lại ngơ ngác nhìn mình. Tiêu Lãng nghi hoặc đứng lại.

Vân Tử Sam nhìn Tiêu Lãng thật lâu, cuối cùng cắn môi, nhỏ giọng nói:

- Tiêu Lãng... Xin lỗi!

Tiêu Lãng ngẩng đầu liếc Vân Tử Sam, hơi kinh ngạc, sau đó bật cười.

Tiêu Lãng thản nhiên nói:

- Nhận được một câu xin lỗi của công chúa điện hạ làm Tiêu ta vinh hạnh xiết bao.

Vân Tử Sam cúi đầu, cần cổ thiên nga đỏ ửng, lại nhỏ giọng nói:

- Ta nói thật, tối hôm qua cho ta xin lỗi!

Tiêu Lãng thu lại nụ cười cợt nhả, nhìn Vân Tử Sam, mắt chớp chớp, lạnh nhạt nói:

- Đêm qua có chuyện gì sao? Ta quên rồi!

- Đa tạ!

Vân Tử Sam ngẩng đầu đối diện Tiêu Lãng, đôi mắt như thu thủy chớp lóe ánh sáng chói mắt, ngọt ngào cười rực rỡ như hoa.