Yêu Giả Vi Vương

Chương 88: Sau lưng cường giả

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vù vù vù vù vù!

Thiết Giáp Bích Hổ không nhúc nhích, chỉ có đuôi và lưỡi là duỗi ra. Đuôi sắt quét hướng Tiểu Đao, đầu lưỡi thô cỡ cánh tay dài hơn một thước lắc lư nhanh chõng xẹt qua trước mặt dễ dàng đánh bay ba thanh phi đao của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng lại quát to:

- Tiểu Đao!

Tay trái Tiêu Lãng cầm ba phi đao lần nữa ném ra, một cây nỗ tiễn nhanh như chớp theo sát phi đao bắn vào mắt Thiết Giáp Bích Hổ.

Nghe Tiêu Lãng quát to, Tiểu Đao trọng kiếm vốn sắp đập vào người Thiết Giáp Bích Hổ chợt xoay đường cong xinh đẹp giữa không trung, trở tay chém đầu lưỡi Thiết Giáp Bích Hổ. xem tại Trà Truyện

Mắt Thiết Giáp Bích Hổ lóe tia hoảng loạn, đầu lưỡi lắc lư nhanh hơn, đuôi sắt tăng tốc phát ra tiếng gió rít càng chói tai hung hăng đập vào người Tiểu Đao.

- Chết đi!

Tiêu Lãng đang chờ cơ hội này, mắt lóe tia độc ác, tốc độ tăng vọt. Trường kiếm tích súc Huyền khí mạnh chém ra, mục tiêu không phải con mắt của Thiết Giáp Bích Hổ mà là mồm to tanh hôi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Trọng kiếm của Tiểu Đao chưa cắt trúng lưỡi Thiết Giáp Bích Hổ thì người đã như diều đứt dây bị hất văng ra ngoài. Đuôi sắt tiếp tục hóa thành tàn ảnh một đường cong to lớn quất hướng Tiêu Lãng.

Huyền khí của Tiêu Lãng đã đâm vào miệng rộng của Thiết Giáp Bích Hổ. Đuôi sắt ập đến, Tiêu Lãng đã dùng hết sức, tạm thời chưa vạn sức được nữa. Tiêu Lãng miễn cưỡng xoay người giữa không trung, lưng bị đập trúng cũng văng ra ngoài.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao ở giữa k oturng há mồm phun máu ứ đọng.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Đông Phương Hồng Đậu sao còn chưa phóng ra chiến kỹ thần hồn bắn vào mắt nó?

Thiết Giáp Bích Hổ luôn căng thẳng thần kinh giờ như đàn đứt dây, trường trung thần hồn sớm ngưng kết ở sau lưng lập tức kéo căng thành nửa vầng trăng, một cây trường tiễn bạc trắng xé gió bắn ra trúng mắt trái của Thiết Giáp Bích Hổ đau đớn hú hét.

- Grao!

Khí lãng tung bay, khoang miệng, mắt của Thiết Giáp Bích Hổ bị tổn hại nặng, thân thể nặng mấy trăm cân lăn lộn trên mặt đất. Cái đuôi to quét bốn phía, cổ thụ lớn bên cạnh Thiết Giáp Bích Hổ bị roi sắc quất lắc lư. Cây nhỏ, bụi gai bốn phía bị quét gãy.

- Còn ngẩn ra làm cái gì? Chạy!

Tiêu Lãng mới chạm đất liền lăn vài vòng tiêu trừ một phần lực lượng, không rảnh lau máu nơi khóe môi, bò dậy co giò bỏ chạy. Tiêu Lãng nhảy mấy bước lên lưng Tiểu Bạch chạy nhanh ra xa.

Tiểu Đao rất có ăn ý sớm chạy như điên. Ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam nhìn quái thú Thiết Giáp Bích Hổ lăn lộn trên mặt đất, ngây như phỗng. Nghe Tiêu Lãng nhắc nhở mới giật mình tỉnh lại, ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam chạy vắt giò lên cổ.

- Grao!

- Grao!

Từng tiếng rống chấn trời, các cây to ngã xuống. Tiêu Lãng, Tiểu Đao chạy không ngoái đầu nhìn, ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam vội vã theo sau.

Một đường chạy nhanh cho đến khi tiếng gầm đa văng vẳng xa xôi đến không thể nghe thấy, Tiêu Lãng khiến Tiểu Bạch đứng lại, trèo xuống. Tiêu Lãng ngã xuống đất, thở dốc.

- Lãng thiếu gia, ngươi có sao không?

- Ôi chao, Tiêu Lãng, lưng ngươi chảy nhiều máu quá!

Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu lập tức xuống ngựa quan tâm hỏi thăm. Vân Tử Sam thấy lưng Tiêu Lãng đầy máu, bát nhẫn sụt sịt mũi.

Tiểu Đao ngồi ở bên cạnh lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, lập tức vận chuyển Huyền khí chữa thương.

- Bôi dược giúp ta.

Tiêu Lãng móc một cái bình ra khỏi ngực ném cho Trà Mộc, khó dọc bò dậy ngồi xếp bằng, nhe răng nhếch miệng miễn cưỡng vận chuyển Huyền khí chữa thương

Trà Mộc xé y phục của Tiêu Lãng, lấy đan dược ra bóp nát rắc lên lưng hắn. Nhìn tấm lưng không có miếng da lành lặn, Trà Mộc rất là thổn thức.

Đông Phương Hồng Đậu nhìn lưng Tiêu Lãng, bất nhẫn xoay người sang chỗ khác, khó hiểu than thở nói:

- Cần gì liều mạng như vậy? Sớm phát tín hiệu cầu viện thì tốt rồi.

- Sai rồi!

Trà Mộc bôi thuốc cho Tiêu Lãng xong đứng dậy, mắt đầy khâm phục nói:

- Hồng Đậu tiểu thư, nếu gặp nguy hiểm liền cầu cứu thì suốt đời tiểu thư sẽ không cảm nhận được cái cảm giác đi giữa lằn ranh sinh tử, sẽ không có bản năng chiến đấu biến thái như Lãng thiếu gia. Lại nói Hồng Đậu tiểu thư có thể được gia tộc che chở suốt đời sao? Muốn trở thành cường giả, trở thành cường giả che mưa chắn gió cho tộc nhân thì phải trưởng thành trong các cuộc chiến đấu đẫm máu anh dũng!

Đông Phương Hồng Đậu im lặng, sau đó cảm thán rằng:

- Hèn chi trên đời này hiếm có nữ nhân cường giả, xem ra là chúng ta sai rồi. Nữ nhân quá yêu quý diện mạo của mình, thân kiều thể quý sợ bị thương thì làm có sức chiến đấu cao được? Chắc Tả Bình Bình tiền bối có thể trở thành năm cường giả của Chiến Vương triều đã ăn nhiều khổ lắm. Thế nhân chỉ thấy mặt ngoài cường giả phong cảnh, có bao nhiêu người biết sau lưng bọn họ cố gắng nhiều bao nhiêu?

Trên mặt Vân Tử Sam không còn vẻ kiêu ngạo, hơi cô đơn. Đông Phương Hồng Đậu nói sự thật, rất hiếm có nữ nhân trở thành cường giả không phải vì thể chất cực âm như thế nhân đã nói, chỉ vì tính cách mềm yếu của nữ nhân tạo thành.

Cho dù cảnh giới có cao hơn nếu không có kinh nghiệm thực chiến, lại có ích gì? Lại nói tiểu thư thế gia cả ngày chỉ nghĩ đến ăn mặc xinh đẹp dụ dỗ nam nhân, nữ võ giả hàn môn thì sớm gả cho người, sinh con đẻ cái, ai có thời gian tu luyện?

Đông Phương Hồng Đậu quay đầu hỏi Trà Mộc:

- Vậy con Huyền thú kia sao rồi?

Trà Mộc trầm ngâm một lúc, ngập ngừng nói:

- Mới nãy Lãng thiếu gia đâm cho một nhát Huyền khí, cộng với chiến kỹ thần hồn của Hồng Đậu tiểu thư bị thương mắt trái nó, chắc đã bị thương nặng.

Tiêu Lãng chợt mở to mắt, ngừng tĩnh tọa, chắc chắn nói:

- Không phải bị thương nặng mà là chết chắc!

- Trên Huyền khí của ta bôi kịch độc, Thiết Giáp Bích Hổ chết là cái chắc.

Ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam con ngươi co rút, lưng toát mồ hôi lạnh. Không ngờ trong thời gian ngắn Tiêu Lãng bất giác động tay chân. Nghĩ tới mới rồi Tiêu Lãng và Tiểu Đao phối hợp cực kỳ ăn ý, ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam lần nữa rùng mình. Đối địch với với Tiêu Lãng không phải chuyện tốt.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tiêu Lãng, Tiểu Đao cùng đứng dậy. Vết thương sau lưng Tiêu Lãng đã đóng vảy, đan dược trị thương của Tiêu gia có hiệu quả không tệ.

Mọi người theo Tiêu Lãng dẫn dắt quay về đường cũ tìm Đông Phương Hồng Đậu. Đi tới khu vực vừa rồi, ba người Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam khủng hoảng.

Tình cảnh hỗn độn, vô số cây bị quật ngã nằm ngang dọc trên mặt đất. Có hai tảng đá to bị đập nát. Cổ thụ chọc trời bị bào mảng lớn vỏ cây, cỏ dại, bụi gai xung quanh bị quét sạch. Mặt đất có nhiều khe rãnh sâu, hiển nhiên do đuôi sắt của Thiết Giáp Bích Hổ tạo ra.

Mọi người lần theo dấu vết tìm kiếm, quả nhiên cách mấy dặm phát hiện một vật khổng lồ sấp trên mặt đất không ngừng thở dốc, một con mắt chảy máu ròng ròng, đã mù, con mắt khác đỏ ngầu, đầu lưỡi đỏ rực biến thành màu xanh, Thiết Giáp Bích Hổ bị trúng độc nặng.

Đông Phương Hồng Đậu vui vẻ hét to:

- Hoan hô! Chiến đọi chúng ta giết một con chiến thú đỉnh tứ giai, lần này chắc chắn được hạng nhất rồi!

Đông Phương Hồng Đậu hoa tay múa chân, bộ ngực căng tròn run run làm Tiêu Lãng nhìn hoa mắt. Trà Mộc nuốt nước bọt khan, không dám nhìn thẳng.

Tiêu Lãng ra hiệu, Đông Phương Hồng Đậu lại phóng chiến kỹ thần hồn bắn mù con mắt còn lại của Thiết Giáp Bích Hổ. Hiển nhiên Thiết Giáp Bích Hổ bị thương rất nặng, không thể nhúc nhích. Sau khi một con mắt đỏ rực khác bị bắn mù, Thiết Giáp Bích Hổ lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, tắt thở.

Tiêu Lãng cầm Huyền khí của Trà Mộc rạch bụng Thiết Giáp Bích Hổ lấy ra huy chương, còn đào ra huyền tinh Huyền thú, và Huyền khí đã đâm vào cổ họng nó.

- Đi, quay về chỗ trú đóng nghỉ ngơi một đêm.

Phương xa ráng hồng sắp buông tấm mành đen, Tiêu Lãng dẫn mọi người đi khu vực trú đóng ở giữa ngọn núi thứ bốn và ngọn núi thứ năm.