"Có chuyện gì vậy?" Cô và cô ta đều quay đầu lại thì có một người đàn ông cở tuổi ba Hàn mặt đồ quản gia. Gương mặt ông nghiêm nghị tuy đã có tóc bạc nhưng ông vẫn giữ vững nét đẹp của tuổi tứ tuần. Và cô biết người này. Là quản gia kim. Người đã trông coi Hàn Tuyết Băng từ nhỏ trước khi cô xuyên qua
"Dạ là cô ta tới đây gây sự ạ?" Nữ chủ thấy ông liền trở lại thành một cô gái ngoan hiền, dịu dàng.
"Tôi ko hỏi cô"ông ấy quay qua cô ta mà khẽ mắng
"Dạ con xin lỗi" cô ta cúi người xuống nên mọi người ko thấy nét mặt của cô ta'hừ đợi tới khi tôi là chủ của căn nhà này đi, người đầu tiên tôi đuổi sẽ là ông ' những ánh mắt oán hận của cô ta làm sao à loạt khỏi cô chứ.
"Cô là...?"ông quay qua hỏi cô. Từ khi nhìn thấy cô thì ông cso cảm giác rất quen thuộc. Cô nổi bật hơn tất cả ở đây. Nếu mọi người mới tới đây làm thì sẽ tưởng cô là chủ ở đây chứ ko phải cô ta.
"Bác ko nhớ con sao? Bác kim?"cô nhìn ông cười nhẹ. Cô rất hảo cảm với ông khi cô đọc trong sách thì nói lúc mà ba mẹ Hàn chết thì ông ấy đã xây cho hai người ngôi mộ tử tế rồi mình thì về quê sống. Ông rất trung thành với nhà họ Hàn nên đã làm ở đây rất lâu trước khi nguyên chủ sinh ra
"Cô là..."ông ngờ vực hỏi cô. Ông rất mong rằng cô sẽ là người đó. Người mà những người làm lâu ở đây,ông bà chủ rất nhớ. Và những gì ông nghĩ đã thành sự thật